Người bên ngoài thấy chiếc thuyền nhỏ đã gây ra phiền toái lớn như vậy mà vẫn tiếp tục từ từ, chầm chậm du đãng trên sông Ngọc Thuý như cũ, kiêu ngạo lại không coi ai ra gì, những người ngoài cuộc đứng xem đều cho thuyền mình chuyển động ra xa, mấy con thuyền nhỏ bám sát theo như hổ rình mồi mà nhìn chăm chú vào hướng đi của chiếc thuyền nhỏ, duy nhất có một người không thèm để chuyện này trong lòng, cố tình lại chính là vị công tử trong chiếc thuyền nhỏ kia.
Trấn an một chút mấy nha hoàn trên thuyền, Lâm Cửu nhấc chân, nghe Tư Tư xướng một điệu hát dân gian, nhấp chút rượu, ánh mắt híp lại đột nhiên dấy lên một tia nghi hoặc nhợt nhạt, lúc này cư nhiên có người dám đem thuyền áp sát vào đây? Cũng không biết là tên ngu ngốc không có mắt nào, hay là một khách nhân có dũng khí đáng khen ngợi.
Trên đầu thuyền dần sáp lại đứng hai người, trong đó một người mặc một bộ thanh sam như văn nhân, người kia thì lại càng hấp dẫn ánh mắt của Lâm Cửu, một đôi lông mày đẹp nghiêng nghiêng nhập vào tóc mai, mắt phượng, mái tóc đen nửa buộc nửa để, phát quan trên đỉnh đầu vô cùng đep đẽ, mĩ ngọc trân châu, lộng lẫy nhưng không dung tục, chỉ càng tôn lên dung mạo tựa như nhân gian hoa quý vô song, mà lại không thiếu đạm thế xuất trần của tử sam nam tử.
Người này, tuy dung mạo như nữ tử, nhưng trên người lại không hề có chút mùi hương son phấn, tuy tuấn mĩ xuất trần, lại âm thầm có khí chất khiến người ta không dám dễ dàng tới gần.
Lâm Cửu không khỏi khẽ thán trong lòng: Thật tuấn tú! Thật hoa lệ!
“Gặp nhau là duyên! Gặp nhau là duyên! Tại hạ Trung Thiên Quốc Hoa Tư, cùng bằng hữu đi thăm thú Ân Đô, trên sông Ngọc Thuý thấy một màn vừa rồi, trong lòng vô cùng kính nể vẻ tiêu sái tự nhiên của công tử, Hoa Tư không hy vọng xa vời có thể lên thuyền cùng các hạ cộng ẩm một ly, chỉ nguyện lúc này kính công tử một ly rượu nhạt, hy vọng tương lai chúng ta lại có duyên tái kiến.” Mỹ nam tử hoa quý đứng ở đầu thuyền nhẹ giọng nói, cũng không để người ta đi thuyền tiến đến, tại chỗ giơ lên chén rượu trong tay hướng Lâm Cửu trong thuyền kính một chén rượu.
Nga, hoá ra vị này không phải đến tìm y để phiền toái a —— Lâm Cửu thầm nghĩ.
“Quả nhiên là mĩ nhân nha…” Hoa Tư mắt mang ý cười, trên mặt tràn đầy vẻ thưởng thức, chỉ sợ nhấc chân đã quên lời vừa nói mà chạy lên thuyền người ta, Cao Thanh phía sau ôm trụ được kẻ đang nóng lòng muốn thử, ho nhẹ vài tiếng.
“Hoa công tử, người cũng đã thấy, chúng ta nên đi thôi.” Nói xong một bên phất tay để người ta cho thuyền hoa chạy, một bên đem người mới một khắc trước còn tiêu sái tự nhiên, hiện tại lại một bộ dáng hoa si
*(~mê zai)
– Hoa Tư kéo vào phía trong thuyền, Cao Thanh vẻ mặt xanh xám, người này điểm nào cũng tốt, chỉ có một bệnh, bệnh thấy mĩ nhân liền hóa si!
“Mỹ nhân, ta là Hoa Tư, ngươi nhất định là phải nhớ kĩ a!”
“Duyên phận của chúng ta nhất định không mỏng, tương lai tất có lúc gặp lại…”
“Mỹ nhân…”
Lâm Cửu đứng ở đầu thuyền ngây ngẩn cả người, sau đó trên mặt hiện ra một cái biểu tình như ăn phải ruồi bọ, trò đùa gì vừa diễn ra a? Y còn tưởng khó gặp được một tri âm nhã khách, há lại là một tên bị bệnh hoa si, uổng phí y còn tự mình đi ra kính rượu, ném chén rượu trong tay xuống sông, Lâm Cửu không khỏi nhếch miệng.
Hoa si tới nhanh, đi cũng nhanh, cũng không biết cái tên kêu Hoa Tư kia tính chuẩn thời điểm hay không, vừa mới đi thì có vài chiếc thuyền lớn dần dần nhích đến gần thuyền của Lâm Cửu, xem chừng hẳn là mấy công tử ca vừa nãy bị đánh rớt xuống sông giờ tìm người đến giúp đỡ, đến đây trả thù, Lâm Cửu nhướn nhướn mi, vặn vặn cổ tay.