Hạ Thiên biết rất rõ một điều… vật phẩm có thể khiến Tàng Nhất thay đổi sắc mặt như vậy thì chắc chắn là không tầm thường.
Hạ Thiên nhanh chóng đi tới chỗ chiếc rương sắt, tập trung nhìn vào… chỉ thấy trong hộp ngoại trừ một mảnh lụa ra, chỉ có một khối ngọc.
Điều đầu tiên đập vào mắt hắn chính là chín con rồng được khắc trên khối ngọc.
Sống động như thật!
Vô cùng sống động!
Giống như thể có thể tự do bay ra khỏi rương sắt.
“Ẩm…”
Thần hồn của Hạ Thiên chấn động.
Bởi vì khối ngọc này giống hệt một món bảo vật trấn quốc.
Tuy rằng hắn cũng chỉ từng nhìn thấy qua sách cổi
Nhưng tuyệt đối không sail
Hạ Thiên trịnh trọng lấy khối ngọc từ trong rương gỗ ra, quan sát dưới đáy, có tám chữ cổ, giống hệt như trong truyền thuyết.
Nhưng mà đây là chính phẩm sao?
Hạ Thiên không dám chắc chắn!
Cho tới nay, triều đình các quốc gia và dân chúng đều phỏng chế theo vật này, vàng thau lẫn lộn, những thứ xuất hiện đến giờ đều là đồ giả.
Không có dấu vết của chính phẩm, như thể đã thất lạc theo thời gian.
Hạ Thiên lấy miếng lụa trong rương ra, bao khối ngọc lại, đưa cho Tàng Nhất: “Trước khi xác định được là thật hay giả, bảo vệ cho tốt!”
“Vâng!”
Thần sắc trên mặt Tàng Nhất sáng ngời, hắn ta cung kính nhận lấy, ôm vào trong lòng, giống như đã nhận được một món bảo vật quý giá nhất trên đời.
Lúc này Hạ Thiên mới nói: “Mọi người tạm thời quên khối ngọc này đi.”
“Vâng!” Mọi người đều nhận lệnh. Vào lúc này.
Tàng Nhất đột nhiên hỏi: “Chủ nhân, ngàii nói xem Thái tử có biết nơi này có vật này không?”
Hạ Thiên đã nghĩ đến vấn đề này: “Có thể tám phần là không biết!”
“Tuy rằng khối ngọc này được đặt trong một rương sắt tỉnh xảo, nhưng không có đóng gói gì, giống như một khối ngọc bình thường mà thôi!”
“Ta đoán người đặt thứ này ở đây cũng không đoán được vật này là thật hay giả.”
“Cho nên mới đặt tạm ở chỗ này:
“Băng không, nếu như Thái tử biết được, mặc kệ thứ này là thật hay giả, hắn ta đều sẽ mang về Đông Cung!”
Tàng Nhất đồng ý: “Thuộc hạ cũng đoán như vậy.”
Hạ Thiên chớp chớp mắt: “Nhưng mà để đảm bảo an toàn, chúng ta chỉ cần thử Thái tử một chút là sẽ biết kết quả thôi!”
Tàng Nhất gật đầu: “Vậy thì thử một chút!”
Hai người bọn họ vô cùng ăn ý, suy nghĩ gần như giống hệt nhau.
Vào lúc này.
Hạ Thiên mới ra lệnh: “Tàng Cửu, bảo Lô Thụ phái người xuống đây, vận chuyển những vật tư này ra ngoài!”
“Vâng!”
Lúc này, sự hưng phấn của Tiểu Bạch đã qua, hắn ta cau mày nói: “Vương gia, những vật tư trong động này quá nhiều, cho dù tháo dỡ toàn bộ trại cướp xuống để làm thành xe trượt tuyết, ván trượt tuyết, chúng ta cũng chỉ có thể kéo đóng rương này đi thôi”
“Lương thực thì phải làm sao bây giờ?”
Hạ Thiên đã sớm có phương án: “Vậy thì kéo vài lần, kéo hết toàn bộ xuống núi, thiêu trụi nơi này!”