Cửu Đỉnh Ký

Chương 613: Một năm sau



Người trong gia đình Đằng Thanh Sơn đến Hình Ý Môn tại Đại Duyên Sơn, rồi bay vào Đông Hoa Uyển.

Hồng Vũ, Hồng Lâm, Lôi Tiểu Như cùng với cha mẹ Đằng Thanh Sơn đều nhảy xuống khỏi lưng bất tử Phượng Hoàng.

– Hồng Vũ, đệ cứ việc nhìn mà xem.

Hồng Lâm nói với Hồng Vũ đầy vẻ tự tin:

– Đệ đừng đem người khác nâng cao mà diệt mất uy phong của mình. Đừng xem Bùi Tam bây giờ không ai bì nổi như vậy, nhưng đợi ba năm sau khi giao thủ với cha, cha mình khẳng định đánh hắn phải cúi xuống đất mà mò răng! Cha, con nói đúng không?

Hồng Lâm nhìn về phía Đằng Thanh Sơn cười.

Đằng Thanh Sơn không kìm được cười phá lên.

– Thanh Sơn, theo ta qua đây một chút.

Đằng Vĩnh Phàm đột nhiên gọi.

– Cha, mẹ?

Đằng Thanh Sơn hơi phân vân nhưng vẫn bước theo cha mẹ, đi tới phòng của họ ở.

Vừa tiến vào nhà, Đằng Vĩnh Phàm liền nói ngay:

– A Lan, đóng cửa.

– Két!

Cửa phòng gian giữa đóng lại.

Cả gian giữa chỉ có ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào. Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan một người ngồi một người đứng, đều nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.

– Cha, bảo con tới đây làm gì?

Đằng Thanh Sơn trong lòng cũng lờ mờ đoán ra vài phần.

– Thanh Sơn, cha đã nhìn con khôn lớn.

Đằng Vĩnh Phàm hít sâu một hơi, từ tốn nói:

– Nhưng tiểu tử nhà ngươi từ bé đã thông tuệ giống như một người lớn. Cho tới bây giờ, con cũng là đại nhân vật trên Cửu Châu đại địa, nói một câu có thể làm chấn động cả Cửu Châu. Nhưng hôm nay cha mẹ đều thấy, cung chủ Thiên Thần cung Bùi Tam không giống một người cường đại, mà như một thần linh, một ma đầu.

– Cha yên tâm.

Đằng Thanh Sơn vừa mở miệng.

– Nghe ta nói.

Đằng Vĩnh Phàm cắt ngang lời Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn lập tức ngoan ngoãn lắng nghe.

– Ta muốn hỏi một chút, với thân phận làm cha ta hỏi con, con cũng đừng có giả bộ ngớ ngẩn để lừa ta! So về thực lực, con và Bùi Tam chênh lệch thế nào?

Đằng Vĩnh Phàm nhìn chằm chằm vào Đằng Thanh Sơn chờ đợi.

– Mẹ con cũng ở đây. Hai người chúng ta đều hỏi con như vậy, con cũng đừng có lừa một lão già như ta.

Đằng Thanh Sơn giật mình, nhìn mẫu thân đứng bên cạnh. Viên Lan cũng đang nhìn hắn.

Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất khó xử.

Vốn muốn nói vào lời qua quít với cha mẹ một chút cho xong, nhưng cha mẹ hỏi nghiêm túc như vậy, hơn nữa thái độ thế, Đằng Thanh Sơn cũng không thế tùy ý nói bậy.

– Cha.

Đằng Thanh Sơn trịnh trọng gật đầu thừa nhận:

– Thực lực của con đích xác không bằng Bùi Tam! Chính diện đấu với hắn, con không nắm chắc chút nào.

Đằng Vĩnh Phàm ngồi bên cạnh cả kinh. Viên Lan thân thể lảo đảo.

– Mẹ, cẩn thận.

Đằng Thanh Sơn vội chạy tới nâng.

– Mẹ không sao đâu.

Viên Lan nắm thành ghế rồi ngồi xuống.

Đằng Thanh Sơn liền trấn an:

– Cha, mẹ! Con bây giờ không nắm chắc, nhưng còn có ba năm nữa! Hai người cũng biết tốc độ tiến bộ của con như thế nào, con không có sư phụ chuyên môn dạy, mới hai mươi mốt tuổi đã đạt tới hư cảnh. So với tứ đại Chí cường giả thì nhanh hơn nhiều! Ba năm của con bằng với người bình thường cả trăm năm. Bây giờ con cũng chỉ yếu hơn Bùi Tam một chút mà thôi, con không tin ba năm tới không có một chút tiến bộ nào. Chỉ cần hơi tiến bộ một chút, con đã nắm chắc đánh được với hắn. Do đó, cha mẹ không cần phải lo lắng.

Vì muốn trấn an cha mẹ, Đằng Thanh Sơn cũng liều mạng khoa trương bản thân mình, nâng thực lực lên.

Trên thực tế Đằng Thanh Sơn hiểu rõ… Càng về sau lại càng khó. Nếu không trong lịch sử đã không ít Chí cường giả như vậy. Tần Thập Thất cũng phải tới lúc sinh tử cực hạn mới có chút đột phá. Còn Bùi Tam đã rất tiếp cận với Chí cường giả, đã có thể gần như vậy rồi, lại vẫn như bị một vách ngăn ngăn lại. Sự khó khăn của lần đột phá này có thể tưởng tượng được.

Nhưng cha mẹ mình cũng không hiểu, hẳn là có thể lừa được.

– Thanh Sơn…

Đằng Vĩnh Phàm nhìn Đằng Thanh Sơn đầy ngưng trọng:

– Con là nhi tử Đằng Vĩnh Phàm ta! Là nhân vật tài ba nhất Đằng gia trang từ trước tới nay. Ta làm cha, có thể là hơi quan tâm quá đối với con. Nhưng ta muốn nói một câu rồi thôi! Không được lỗ mãng. Về phần con đưa ra quyết định như thế nào cha không ngăn cản.

– Sao ông lại nói như thế?

Viên Lan bên cạnh giận tới mức đứng bật dậy nhìn và vội nắm lấy tay hắn.

– Thanh Sơn, nghe mẹ một câu. Con không nắm chắc thì ngàn vạn lần đừng tới quyết chiến với Bùi Tam. Nếu con gặp bất trắc gì, mẹ cũng không sống nổi đâu.

Nói rồi Viên Lan mắt đã đỏ lên.

– Đừng khóc.

Đằng Vĩnh Phàm bên cạnh cau mày quát.

Mắt Viên Lan vẫn tràn lệ, bà không quan tâm tới Đằng Vĩnh Phàm.

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ.

Cha và mẹ đều không phải là người đọc nhiều sách, trải qua nhiều sóng gió.

Cha chính là một thợ rèn, chỉ trải qua một vài sóng gió. Còn mẫu thân là một phụ nữ mộc mạc ở nông thôn. Điều mà đôi vợ chồng đời này kiêu hãnh nhất cũng chính là có một người con trai như vậy.

Năm đó Đằng Thanh Sơn mất tích, vợ chồng không biết đã chảy bao nhiêu nước mắt.

Nếu Đằng Thanh Sơn thật sự đã chết, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, hai vợ chồng sợ rằng không chịu nổi.

Trong lòng Đằng Thanh Sơn rất xúc động, cảm kích cha mẹ vô cùng, run giọng nói:

– Cha, mẹ.

Đằng Vĩnh Phàm, Viên Lan đều nhìn về phía Đằng Thanh Sơn.

– Con cam đoan với cha mẹ, nếu ba năm sau không nắm chắc chút nào, tuyệt đối sẽ không đi chịu chết.

Đằng Thanh Sơn cam đoan.

Đằng Vĩnh Phàm và Viên Lan lúc này mới hơi thở phào một hơi.

Nhi tử dám nói như vậy, họ cũng an tâm.

Họ lo lắng nhất chính là nhi tử vì theo đuổi cực hạn cái gì gì ‘Võ đạo’, mà bất chấp tính mạng.

– Cha, mẹ nghỉ ngơi trước đi, đợt lát nữa cùng nhau ăn cơm trưa. Con xin cáo lui trước.

Đằng Thanh Sơn nói.

– Ừm, đi đi. Con hãy đi lo việc của con.

Viên Lan nói ngay.

Đợi đến khi Đằng Thanh Sơn rời khỏi.

Viên Lan không kìm được quay đầu lại nhìn về phía Đằng Vĩnh Phàm:

– Lão già này, lúc trước còn nói với ta, chết cũng phải ngăn hài tử lại. Sao vừa rồi ông lại…

– Bà là phận nữ nhi, bà biết gì. Đầu Thanh Sơn còn lớn hơn đầu của hai chúng ta! Suy nghĩ việc gì cũng rõ ràng hơn chúng ta. Đừng nói quá nhiều, chỉ hơi đề cập đến Thanh Sơn đã hiểu cả rồi.

Đằng Vĩnh Phàm nói ngay.

An ủi xong cha mẹ, Đằng Thanh Sơn về phòng mình.

– Huynh tới an ủi hai ông bà?

Lý Quân bưng nước trà tới hỏi.

– Muội đoán được à?

Đằng Thanh Sơn không khỏi bật cười.

– Bao nhiêu năm rồi, sao có thể không đoán được.

Lý Quân ngồi một bên Đằng Thanh Sơn.

– E rằng không chỉ riêng là ông bà, xem trận lần này, đến cả Hồng Lâm, Hồng Vũ cũng cảm thấy rất lo lắng.

Đằng Thanh Sơn nhìn nhìn thê tử Lý Quân, không khỏi đưa tay nắm lấy tay nàng.

Lý Quân không khỏi nhìn về phía Đằng Thanh Sơn. Hai vợ chồng đều cảm giác được suy nghĩ trong lòng nhau.

– Mùa đông này, có thể rằng huynh rất ít thời gian có thể ở cùng với muội.

Đằng Thanh Sơn dịu dàng nói.

– Muội không sao đâu.

Lý Quân lắc đầu mỉm cười.

Được ở cạnh Lý Quân, Đằng Thanh Sơn cảm thấy con tim mình trở nên vô cùng bình thản.

Từ sau trận Bùi Tam Thiên Thần cung đấu với Tần Thập Thất Doanh thị gia tộc trên Thanh Long Sơn ở Tần Lĩnh sơn mạch, cả Cửu Châu đại địa đều thảo luận vô cùng cuồng nhiệt.

Còn có không ít người tưởng tượng là dựa vào bản thân mình, cùng với vài tình cảnh lúc đó mà tùy ý bình luận.

Nhưng trên Cửu Châu đại địa, ai cũng có chung một điểm!

Có thể đấu với ma thần ‘Bùi Tam’ bây giờ chỉ còn lại có một người ‘Đằng Thanh Sơn’!

Còn Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam, ba năm sau sẽ đánh một trận, ai thắng, ai thua, việc này càng khiến cho người trong thiên hạ tranh luận nhiều hơn.

Bùi Tam đại biểu cho vô địch, bá đạo, Đằng Thanh Sơn đại biểu cho kỳ tích khó tin!

Lúc cả thiên hạ đang háo hức, vài chục vạn đệ tử Hình Ý Môn cũng không thể tránh khỏi việc thường xuyên thảo luận việc này. Đã là đệ tử Hình Ý Môn, ai nấy đều nói cho Đằng Thanh Sơn. Chỉ là cũng thường xuyên lo cho môn chủ của họ ‘Đằng Thanh Sơn’, dù sao Bùi Tam cũng thật sự quá mạnh.

Ba lượt chiến đỉnh cao, đã tiến hành hai lượt, chết mất hai người. Đều là đối thủ chết, Bùi Tam sống.

Lần thứ ba thì sao?

Không ai nắm chắc mười phần, nhận định Đằng Thanh Sơn nhất định thắng.

Bản thân Đằng Thanh Sơn cũng cũng không nắm chắc. Do đó, từ sau trận chiến đỉnh cao lần thứ hai chấm dứt, Đằng Thanh Sơn sống trong Đông Hoa Uyển, chuyên tâm tiềm tu, chuyên chú cố gắng nghiên cứu Đạo chí cường.

Ai biết, Đằng Thanh Sơn cũng đột phá như Tần Thập Thất.

Bởi vì Đằng Thanh Sơn thường xuyên bế quan.

Đảo mắt, thời gian đã cách lần trận chiến đỉnh cao thứ hai một năm.

Trong Đông Hoa Uyển.

Bây giờ con gái Đằng Thanh Sơn là Đằng Hồng Lâm, đã luyện Nửa Bước Băng Quyền thành công, trở thành tông sư Nội Gia Quyền, thêm một bước nữa là có thể luyện ra cương kình rồi. Đã là tông sư, Đằng Hồng Lâm hiện giờ cũng có vài đệ tử trong Hình Ý Môn.

‘Cha lần này bế quan đã đã hơn hai tháng, không biết khi nào thì xuất quan.’ Đằng Hồng Lâm vừa mới dạy đệ tử về, nhăn trán tự hỏi.

Đằng Hồng Lâm trông thật đẹp.

Nhưng trước mặt đệ tử Hình Ý Môn, nàng thường xuyên ra vẻ lạnh lùng. Hơn nữa nàng là con gái Đằng Thanh Sơn, làm không ít người tự nhận không bằng, không dám theo đuổi. Mấy năm nay, Đằng Hồng Lâm cũng không thích bất kỳ nam nhân thứ hai nào.

– Hả?

Tai Đằng Hồng Lâm máy động.

Bên cạnh truyền đến một thanh âm:

– Sư huynh nói bậy. Môn chủ từ khi xuất đạo tới nay, những chuyện người làm có cái nào không phải là khó tin, là kỳ tích chứ? Lúc trước không ai tin! Nhưng môn chủ cuối cùng cũng đều làm được. Lần này đấu với Bùi Tam cho dù không thắng được, cũng có thể đánh ngang tay.

– Sư đệ cũng luyện Nội Gia Quyền, chẳng lẽ đệ không biết càng lên cao càng khó? Môn chủ tuy lợi hại, nhưng lúc trước ở Tần Lĩnh sơn mạch, Bùi Tam ngang nhiên nói ra như thế, mà môn chủ căn bản cũng không đáp lại. Đệ có biết nói lên điều gì không?

– Nói lên cái gì?

– Môn chủ không đáp lại, vậy ta hỏi đệ, nếu thực lực ta tương đương với đệ, ta dám nói những lời kiêu ngạo như vậy không? Đệ có nén giận mà không phản ứng không? Bùi Tam dám nói như vậy, chính là vì Bùi Tam nhận định rằng hắn tuyệt đối mạnh hơn môn chủ. Còn môn chủ không đáp lại, thật ra cũng là vì thực lực yếu hơn một bậc. Ta kính ngưỡng môn chủ, nhưng việc này cũng rất dễ đoán ra.

Hai giọng thảo luận này làm thân thể Đằng Hồng Lâm khẽ chấn động.

Trước nay, đệ tử Hình Ý Môn không ai dám đứng trước mặt Đằng Hồng Lâm đàm luận về môn chủ. Hơn nữa bản thân Đằng Thanh Sơn càng tận lực tránh những chuyện đàm luận này, Đằng Hồng Lâm luôn không nghĩ ra. Nhưng bây giờ nghe như vậy. Đúng rồi, Bùi Tam dám nói như vậy, khẳng định là cảm thấy hắn mạnh hơn Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn không đáp lại, tự nhiên là thực lực không bằng người ta.

– Ầm…

Cánh cửa đá phòng luyện công ầm ầm mở ra.

Đằng Thanh Sơn mặc áo bào trắng rộng đi ra khỏi phòng luyện công, thở sâu một hơi. Khi bế quan bên ngoài mới là mùa thu, bây giờ đã là mùa đông, nhiệt độ rõ ràng thấp hơn nhiều.

– Hả?

Tai Đằng Thanh Sơn vừa động.

Đằng Thanh Sơn biến mất khỏi chỗ vừa đứng.

Sau đó xuất hiện trên một tòa nhà gần bờ hồ nước, nơi con gái Hồng Lâm đang ầm thầm khóc.

– Đừng khóc.

Một thanh âm vang lên bên tai Hồng Lâm.

Hồng Lâm quay đầu lại, thấy Đằng Thanh Sơn đang mỉm cười nhìn nàng.

– Cha xuất quan rồi?

Hồng Lâm mắt ửng đỏ, lộ ra vẻ vui mừng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.