Khi nam tử mặc hắc bào đeo mặt nạ vàng ngã gục xuống, nhưng đôi mắt xấu xí của y vẫn mở trừng trừng. Trong ánh mắt điên cuồng đó chợt xuất hiện vẻ buồn bã… Từ bé, y chính là nhân vật thiên tài của tông phái.
Hồi ức lại ngày xưa, y và Gia Cát Nguyên Hồng đều được xưng nhị đại thiên kiêu của Dương Châu. Hai người đều có tên trong Thiên Bảng trước năm mươi tuổi. Gia Cát Nguyên Hồng là tông chủ Quy Nguyên Tông, y lúc đó là đảo chủ Thanh Hồ Đảo, một trong bát đại tông phái. Lướt mắt nhìn cả thiên hạ cũng là một nhân vật nắm quyền, đứng trên đỉnh cao trên Cửu Châu.
Tất cả đều thay đổi từ khi một thiên tài tên là Đằng Thanh Sơn xuất thế.
Hành vi ngu xuẩn của nhi tử y là đắc tội với Đằng Thanh Sơn và Thanh Hồ Đảo hoàn toàn trở nên đối lập với hắn. Trong chiến dịch tại Đại Duyên Sơn, Thanh Hồ Đảo của y tổn thất thảm trọng, y buồn bã thoái vị, nhường chức đảo chủ cho sư đệ.
Làm một người người chèo thuyền bình thường quả rất mất mặt đối với một cường giả Thiên bảng.
Nhưng sau đó y đã quen, bỏ hẳn mặt nạ, lấy gương mặt thật chèo thuyền qua lại Thanh Hồ, đưa những đệ tử bình thường của Thanh Hồ Đảo qua lại. Trên Cửu Châu Đại Địa xuất hiện những tiếng thảo luận, thảo luận y đường đường là một cường giả Thiên bảng mà lưu lạc đến mức đó… Nhưng trong lòng y vẫn vững như bàn thạch. Về mặt võ đạo, y bắt đầu đột nhiên tăng mạnh.
Đột nhiên tất cả đều biến đổi!
Năm đó Đằng Thanh Sơn bị đuổi giết khắp thiên hạ chợt quay trở lại. Đầu tiên là lấy thân phận Kinh Ý làm cả thiên hạ khiếp sợ. Sau đó cưỡi bất tử Phượng Hoàng, cộng với Lục Túc Đao Trì, lấy thế bá đạo, áp bức Vũ Hoàng môn, giết chết Xạ Nhật Thần Sơn và cường giả hư cảnh đại thành của Vũ Hoàng môn. Tuyên cáo hắn đã trở về! Một thiên tài đáng sợ mới hai mươi mốt tuổi đã đạt tới hư cảnh!
Y lo lắng, sợ hãi!
Quả nhiên, không lâu sau Quy Nguyên Tông phát động tiến công Thanh Hồ Đảo. Trong lòng y, một Quy Nguyên Tông nho nhỏ căn bản chẳng là cái gì. Một tiểu tông phái chỉ có chỗ đứng ở một quận, há có thể rung chuyển được Thanh Hồ Đảo vốn đã có gốc rễ lâu dài? Nhưng lần này lại có một thiên tài tuyệt thế từ cổ chí kim Đằng Thanh Sơn phụ trợ.
Y rất muốn để Thanh Hồ Đảo thắng lợi. Nhưng kết quả là sư tổ cũng chẳng còn! Cả Thanh Hồ Đảo bị diệt! Rất nhiều sư huynh đệ hoặc chết hoặc chạy trốn!
Dưới sự tuyệt vọng, y lại tiến thêm một bước cuối cùng, đạt tới hư cảnh! Lúc đó, y muốn còn sinh tồn ở thế giới này chỉ có một mục đích: báo thù!
Y tự hủy dung mạo, đi vào Man Hoang tìm Man tộc trong truyền thuyết, bắt đầu sắp xếp, hai mươi năm sắp xếp!
Y được cả Man tộc tôn trọng. Y trở thành người có đại ân chính thức với Man tộc, trở thành ân nhân của họ.
Y đi khắp Cửu Châu, đi khắp Đông hải, Thảo Nguyên, Tây Vực, tìm tới các loại cường giả muốn báo thù. Các loại mưu kế nhất nhất đều đã thi triển. Y nghĩ nhiều biện pháp.
Nhưng thiên tài Đằng Thanh Sơn năm đó bây giờ cũng đã thành bá chủ một phương!
Dưới trướng Hình Ý môn có hai mươi vạn Huyết Lang Quân danh chấn thiên hạ. Vô số đệ tử Nội Gia Quyền trên Cửu Châu Đại Địa đều tín ngưỡng Đằng Thanh Sơn, muốn đối phó với Đằng Thanh Sơn quả là gặp quá nhiều khó khăn!
Mọi mưu kế, lợi dụng nhiều nhân vật, thậm chí còn dùng tới chiêu cuối cùng mà y tự tin nhất ‘Thần Miếu Man Tộc’. Nhưng… vẫn thua!
Y tuyệt vọng! Sau khi đạt đến hư cảnh, chỉ hai mươi năm đã tiến nhập cảnh giới động hư, hơn nữa có thể đánh bại cả yêu thú hư cảnh đại thành có thiên phú rất mạnh là Tử Mao Thần Viên. Thực lực như thế làm y vô cùng tuyệt vọng!
Y biết, y không có cách nào có thể chạy trốn được tốc độ của bất tử Phượng Hoàng. Nhất định y lần này mà không giết chết được Đằng Thanh Sơn thì hẳn phải chết!
Chết!
Cũng không thể chết trong tay Đằng Thanh Sơn được! Thậm chí còn muốn cho Đằng Thanh Sơn vĩnh viễn không biết y đích thực là ai!
Y chỉ hận, chỉ hận ông trời bất công!
Không phải y không liều mạng, không nghĩ kỹ, mà là Đằng Thanh Sơn tiến bộ quá nhanh!
Bùng!
Thi thể rơi xuống dưới đất làm cả một khoảng núi rừng trở nên hoang tàn. Không có lấy một chút vinh quang nào. Kiếp trước bất luận y quang vinh bao nhiêu, sau khi chết cũng chỉ là một nắm đất vàng.
-… Vèo!
Đằng Thanh Sơn hóa thành một luồng hào quang, dừng cạnh nam tử mặt nạ vàng mặc hắc bào này.
– Tự sát rồi à?
Hai mắt Đằng Thanh Sơn chấn động. Một cường giả hư cảnh tự sát! Phải phẫn hận như thế nào, tuyệt vọng bao nhiêu mới có thể tự sát lựa chọn được!
Luồng hào quang chợt hạ xuống, hóa thành một bóng người, chính là Bùi Tam.
– Kim Thắng này…
Bùi Tam đưa mắt nhìn thi thể, cười khẽ nói:
– Lúc trước ta còn xem thường hắn, chỉ biết dùng mưu kế. Thế mà bây giờ hắn lại tự sát. Ta thật ra cũng cảm thấy có chút bội phục. Một cường giả hư cảnh cũng dám tự sát? Đằng Thanh Sơn, xem ra cái gã gọi là Kim Thắng đó có cừu hận với ngươi hả?
Đằng Thanh Sơn khẽ gật đầu.
Muốn hủy Hình Ý Môn, muốn hại chết hắn, hại con gái con trai hắn. Nếu không có thâm cừu đại hận sao lại làm như vậy?
– Để ta xem, hắn rốt cuộc là ai!
Đằng Thanh Sơn cúi đầu, nắm lấy mặt nạ vàng.
Vù!
Tháo mặt nạ ra!
– Hả?
Đằng Thanh Sơn biến sắc, trong lòng không kìm được liền cả kinh. Đây là gương mặt dữ tợn xấu xí, mặt đầy những vết sẹo cào. Ngoại trừ đôi mắt, Đằng Thanh Sơn cơ hồ nhìn không thấy chỗ nào trên gương mặt còn hoàn hảo. Thậm chí nếu không nhìn, rất khó nhận định đây là một gương mặt!
– Hủy dung?
Bùi Tam kinh ngạc nói:
– Đằng Thanh Sơn, ngươi có thể nhận ra chứ, Hắn là ai vậy?
– Đúng! Hắn là ai?
Đằng Thanh Sơn nhìn vào gương mặt xấu xí, cùng với cặp mắt hơi điên cuồng, lắc đầu thở dài:
– Tại hạ luôn luôn cho rằng, thân phận chính thức của trưởng lão Kim Thắng là Cổ Ung củaThanh Hồ Đảo.
– Nhưng không thấy gương mặt thật của hắn, tại hạ cũng không dám khẳng định. Chưa nói bây giờ, chẳng riêng khuôn mặt thì tại hạ cũng không thể hoàn toàn xác định được.
– Trưởng lão Kim Thắng hư hư thực thực là Cổ Ung à?
Bùi Tam không kìm được phá ra cười.
– Người chết giống như đèn đã tắt, tất cả chấm dứt rồi.
Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói, cảm thấy không thoải mái. Đằng Thanh Sơn vẫn còn một thắc mắc. Dù sao mình vẫn không chính thức biết được khuôn mặt của người này, chỉ nhìn thấy một gương mặt xấu xí cực kỳ.
Chỉ thấy bất tử Phượng Hoàng và Lôi Điện thần ưng cũng dừng ở lại phía sau Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam.
Ở giữa không trung, con Ngô công khổng lồ màu đen, con yêu thú phi cầm Hắc Ô, cùng với Tử Mao Thần Viên, Hắc Sắc Yêu Long, còn có ba trưởng lão Thần Miếu lúc này đang ngồi trên lưng con Ngô công khổng lồ. Tâm tình họ cũng rất phức tạp. Đại trưởng lão mặc Sát Lục Chiến Giáp, cất giọng trầm thấp:
– Hai vị, người thì cũng đã chết rồi. Các người có thể ly khai.
– Các ngươi không được động vào thi thể Kim trưởng lão.
Người khổng lồ đầu trọc trịnh trọng:
– Kim trưởng lão có ơn với Man tộc, chúng ta sẽ đưa hắn về hậu táng ở Lăng trưởng lão.
– Theo các ngươi, ai có hứng thú với một thi thể chứ?
Bùi Tam nói vẻ không quan tâm.
Đằng Thanh Sơn mặc dù rất hận người này, nhưng có đúng không có hận ý với một thi thể.
– Bùi cung chủ, bây giờ nên trở về chứ?
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Bùi Tam, Bùi Tam cũng nhìn Đằng Thanh Sơn, cười nói:
– Đằng Thanh Sơn, ta và ngươi cùng tới, giúp ngươi đánh chết Kim trưởng lão Cổ Ung. Ngươi xem như đã đạt tới mục đích rồi, nhưng ta tới đây là muốn tìm khối bia đá. Ta mời Đằng Thanh Sơn giúp ta tìm, không biết có hứng thú không?
Đằng Thanh Sơn giật mình, rồi cười trả lời:
– Cung chủ đã lên tiếng, tại hạ nào dám không tòng mệnh?
– Ha ha, tiểu tử ngươi…
Bùi Tam không nhịn được phá ra cười lớn.
Đạt tới cảnh giới của Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam bây giờ, lướt mắt nhìn cả thiên hạ, người có thể làm họ có vài phần kính trọng cũng chỉ bấm tay là có thể đếm được thôi. Đằng Thanh Sơn bội phục thực lực của Bùi Tam. Bùi Tam có thể một người mà đều đạt tới thành tựu cực cao về Thú Đạo, Phật Tông, Kiếm Đạo. Đằng Thanh Sơn không thể không khâm phục. Bùi Tam cũng bội phục Đằng Thanh Sơn. Lúc cùng tuổi, ông ta yếu hơn Đằng Thanh Sơn bây giờ nhiều.
Bất luận là sáng chế ra Nội Gia Quyền nhất mạch, hay khi tuổi còn trẻ, mà đã chỉ thiếu có một bước là bước vào cảnh giới động hư đại thành. Những việc này đều làm Bùi Tam không thể không thán phục.
– Được, chúng ta sẽ tìm khối bia đá.
Bùi Tam cười nói.
– Bắt đầu thôi.
Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam đồng thời bay lên trời, sau đó một luồng quang mang xám đục mờ ảo mang theo điện quang chợt lóe ra rồi bắn xuống chung quanh Thần Miếu Man tộc phía dưới, quét ngang một vòng. Còn có một luồng quang mang mờ ảo màu đen hỗn hợp với hào quang ngũ sắc cũng quét xuống phía dưới. Hai đại cường giả động hư, trực tiếp lục soát cả Thần Miếu Man tộc.
Tình trạng này làm Thần Miếu Man tộc có chút tức giận.
– Hai vị, các người làm gì thế?
Đại trưởng lão quát.
Bùi Tam liếc nhìn lão, cười khẩy một tiếng:
– Ông già, ta khuyên ông đừng lên tiếng. Nếu không, hôm nay ta sẽ đạp bằng cả Thần Miếu Man tộc, lấy đi Chí Cường thần giáp đấy.
Những lời này làm Man tộc Đại trưởng lão cả kinh. Mặc dù tức giận nhưng lại không dám phản ứng.
Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam, hai đại cường giả động hư không ngừng lục soát chung quanh Thần Miếu Man tộc.
– Bùi cung chủ, chúng ta tìm lâu như vậy rồi mà vẫn không ra phát hiện thạch bia của Chí Cường. Có khi nào là ông bị lừa chăng?
Đằng Thanh Sơn nhìn về phía Bùi Tam. Bùi Tam cũng đang phi hành giữa không trung liếc mắt, cười khẽ nói:
– Nói về việc mị hoặc lòng người, việc điều tra người khác xem nói có thật không thì lướt mắt nhìn cả thiên hạ, không ai có thể so được với ta. Ta xác định, tên Kim trưởng lão Cổ Ung hư hư thực thực đó khi nói những lời này thì tuyệt đối nói thật.
– Đằng Thanh Sơn, ngươi giúp ta cùng lục soát ba ngày. Nếu ba ngày mà không tìm thấy, vậy thì thôi.
Bùi Tam cười khẽ:
– Đằng môn chủ, được không?
Đằng Thanh Sơn cười.
– Cũng được, ba ngày thì ba ngày.
Sau đó, Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam lấy Thần Miếu Man tộc làm trung tâm, dần dần mở rộng ra bốn phía, cũng xâm nhập sâu xuống dưới đất.
Hoàng hôn ngày hôm sau, trên một quả núi cao vút ở sâu trong Man Hoang, nơi có một thác nước rủ xuống.
Thác nước ầm ầm đổ xuống như một tấm màn vải, dưới ánh trời chiều chiếu xuống, mang một sắc thái thần kỳ.
– Đằng Thanh Sơn!
Một thanh âm xa xa truyền lại.
Chỉ thấy một lưu quang, một trước một sau, cơ hồ cùng lúc trôi nổi trước màn thác.
– Cuối cùng cũng tìm được rồi.
Bùi Tam mỉm cười nhìn thác nước.
– Dấu xa như vậy à.
Đằng Thanh Sơn cũng cười lớn.
Hai người này đều thông qua thế giới lực, đảo qua đã phát hiện sau thác nước giữa một núi đá có giấu kín một khối bia kỳ lạ, không phải ngọc cũng không phải đá, hơn nữa loại ba động kỳ lạ này, với nhãn giới của Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam thì trong nháy mắt đã phán định ra ngay đây là vật phẩm do Chí Cường giả để lại.
Bùi Tam đưa tay, chỉ thấy giữa không khí bỗng hiện lên một trảo ảnh thật lớn.
Trảo ảnh khổng lồ xé rách thác nước, lấy khối bia kỳ lạ ra ngoài. Sau đó lọt vào tay Bùi Tam. Khối bia này cũng tương tự như Thần Tiên Ngọc Bích mà Đằng Thanh Sơn đã thấy, toàn bộ phủ vầng sáng mờ ảo màu xanh lá, dưới quang mang trời chiều chiếu xuống, càng có vẻ bất phàm.
Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam, đều nhìn về phía tấm bia.
– Đại Vũ, Doanh Chính đạt đến Chí Cường, phá toái hư không mà đi. Thế mà không có một người nào trở về. Không ai biết sau bước đi này thì phía trước rốt cuộc là cái gì. Cũng được, cũng được. Thế gian này đã không còn gì lưu luyến, không bằng uống một chén rượu nồng, tiêu sái bước đi.
Những chữ viêt trên tấm bia đá rất mãnh liệt, ẩn chứa kiếm ý như đập vào mặt.
Đằng Thanh Sơn và Bùi Tam hoàn toàn bị những lời này hấp dẫn, trầm tư hồi lâu.