Cửu Đỉnh Ký

Chương 566: Mục Tiêu của Thiên Thần Cung



– Môn phái?

Lý Quân và Dương Đông đều cả kinh.

– Sư phụ, người nói là… Thanh Hồ Đảo à?

Cặp mắt Dương Đông lóe lên chút hàn quang.

Đằng Thanh Sơn gật đầu:

– Từ khi ta trở lại Cửu Châu tới nay, chỉ có Vũ Hoàng môn, Xạ Nhật Thần Sơn cùng với Thanh Hồ Đảo là thực sự có thù hận với ta! Nhưng Vũ Hoàng môn và Xạ Nhật Thần Sơn đều nhà to nghiệp lớn, họ sẽ không làm việc ngu xuẩn như thế! Đương nhiên cũng không loại trừ họ có thể động thủ, nhưng, khả năng lớn nhất là tàn dư của Thanh Hồ Đảo muốn trả thù!

– Tàn dư Thanh Hồ Đảo?

Hai chị em Hồng Vũ và Hồng Lâm, đều mù mờ.

Lúc họ sinh ra, Thanh Hồ Đảo sớm đã bị diệt rồi, nên đương nhiên họ cảm thụ không sâu về Thanh Hồ Đảo.

– Tàn dư Thanh Hồ Đảo…

Lý Quân nhíu mày:

– Lúc trước Thanh Sơn đã giết chết Hạt Tử Kiếm Thánh, toàn bộ tinh anh của Thanh Hồ Đảo chẳng phải đã tan vỡ, rồi chạy tứ tán rồi sao? Rất nhiều cao thủ không hề bị chúng ta tuyệt diệt. Nếu những cao thủ Thanh Hồ Đảo đó tụ tập lại với nhau, lực lượng này đích xác rất kinh người.

– A Đông!

Đằng Thanh Sơn quát lớn.

– Sư phụ!

Dương Đông vội thưa.

– Truyền lệnh xuống cho ta, nếu Cung Vũ có thể trốn được một năm ở U Châu, như vậy khẳng định hắn có người giúp đỡ. Tìm hiểu cho ta xem một năm vừa qua Cung Vũ tiếp xúc với người nào, rốt cuộc thuộc về thế lực nào!

Đằng Thanh Sơn nhướng mày:

– Hơn nữa, người lúc trước bí mật nhắc nhở Hình Ý Môn ta, chính là một tiên thiên thần bí ở cảnh nội U Châu. Nếu không phải có hắn, Nội Gia Quyền nhất mạch tối thiểu cũng chết hơn một ngàn đệ tử.

– Cung Vũ ở U Châu, tiên thiên thần bí cũng ở U Châu. U Châu nhất định có đại bí mật! Tìm hiểu rõ ràng cho ta.

– Còn nữa, trên toàn bộ Cửu Châu Đại Địa, tìm mọi cách điều tra những tàn dư Thanh Hồ Đảo đang tiềm phục, điều tra xem bọn chúng đang có âm mưu gì.

Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói.

Bây giờ Hình Ý Môn là một thế lực khổng lồ ở Cửu Châu Đại Địa, cũng có những kẻ cung cấp tin trong đám tàn dư của Thanh Hồ Đảo.

– Dạ, sư phụ!

Dương Đông cung kính tuân lệnh.

Đằng Thanh Sơn trong lòng nổi sát khí, thầm nghĩ:

“Thanh Hồ Đảo, vốn ta định tha cho đệ tử còn sót lại của các ngươi. Nhưng, nếu các ngươi thật sự có âm mưu lén lút trả thù, vậy là do các ngươi muốn chết.”

Lúc trước tên đầu đảng Hạt Tử Kiếm Thánh đã bị mình giết, còn Cổ Ung thì tìm khắp thiên hạ mà không thấy.

Đối với những người khác của Thanh Hồ Đảo, Đằng Thanh Sơn căn bản cũng không có sát ý bao nhiêu.

Nhưng, dám âm mưu đối đầu với mình thì tuyệt không thể lưu được.

Năm ngày sau, ban đêm.

Đằng Thanh Sơn đang ở trong thư phòng. Trưởng lão Tông Lộ tự mình tới bẩm báo.

– Môn chủ, U Châu có tin tức.

Tông Lộ đang cầm một xấp giấy dày.

– Đây đều là những tin có liên quan tới Cung Vũ trong vòng một năm qua. Tất cả mọi sự tình lớn nhỏ đều ghi chép lại trong hồ sơ.

Đằng Thanh Sơn nhìn xấp giấy dày, khẽ nhíu mày. Nếu mình phải xem hết e rằng tới hơn nửa đêm, hắn liền nói ngay:

– Tông thúc, các người đã tìm ra tin tức gì, cứ nói thẳng cho ta biết.

– Dạ.

Tông Lộ cung kính nói rất nhanh:

– Chúng ta đã tra được những người giao tiếp với Cung Vũ ở U Châu, tổng cộng có mười tám người. Trong mười tám người này, ngoại trừ bốn người không có có gì khả nghi, mười bốn người khác đều rất khả nghi. Chúng ta đã phái người đi bắt mười bốn người này, nhưng khi người của chúng ta tới nơi thì mười bốn người này đều đã chết rồi!

– Đều chết rồi à?

Đằng Thanh Sơn cả kinh.

– Đúng, chẳng những mười bốn người đều đã chết, đến cả thân nhân họ cũng đều mất mạng.

Tông Lộ trả lời.

Đằng Thanh Sơn không khỏi hít mạnh một hơi lãnh khí.

Thế lực sau lưng muốn đối phó mình đích xác rất ghê gớm. Vì không muốn bị bộc lộ thân phận, đến cả người của mình, kể cả thân nhân mười bốn người đó cũng đều giết sạch. Dù sao người chết cũng không còn nói được nữa.

– Đầu mối dính líu tới Cung Vũ đã hoàn toàn đứt đoạn rồi.

Tông Lộ cung kính nói

– Môn chủ, bây giờ chúng ta chỉ có thể phán định một việc. Lúc trước Cung Vũ lẻn vào Hình Ý Môn ta học quyền pháp, aau đó tíêt lộ quyền pháp ra ngoài, thật ra là rất khả nghi! Vì từ đó tới nay, hắn luôn luôn sống rất bình dị. Hơn nữa cũng rất ít đi tới những nơi nhiều người. Hiển nhiên việc phản bội Hình Ý Môn tuyệt không phải vì tiền tài, hoặc vì danh lợi.

Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.

Tất cả đều có thể xác định được sau lưng Cung Vũ đích xác có một thế lực lớn, luôn luôn nhằm vào mình!

– Tốt lắm, Tông thúc, không có việc gì nữa thì thúc về nghỉ ngơi đi.

Đằng Thanh Sơn nói.

– Dạ.

Tông Lộ cung kính thối lui.

Đằng Thanh Sơn một mình một người trong thư phòng trầm tư hồi lâu, rồi truyền âm gọi Lý Quân tới.

– Thanh Sơn, chuyện gì thế?

Lý Quân cười đi vào thư phòng.

– Lí Quân! Muội lập tức bảo Đao Trì đi Man Hoang gọi Tiểu Thanh về. Từ hôm nay trở đi, Hình Ý Môn ta phải giới nghiêm. Đồng thời ta cũng sẽ cho Tiểu Thanh ở vùng Đại Duyên Sơn một thời gian dài.

Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói.

– Nghiêm trọng vậy sao?

Lý Quân chấn động.

– Ừm. Đáng tiếc.

Đằng Thanh Sơn lắc đầu nói:

– U Châu tuyệt không phải là địa bàn của Hình Ý Môn ta, mà là địa bàn của Thiên Thần cung. Hình Ý Môn ta cũng có khá ít người ở đó. Mặc dù ta biết thế lực đó khẳng định có không ít người tiềm phục ở U Châu, nhưng bất luận làm sao, Hình Ý Môn ta cũng không thể nợ nhân tình của Thiên Thần cung được.

Đằng Thanh Sơn không muốn nhờ người của Thiên Thần cung hỗ trợ.

– Chúng ta nên ở xa Thiên Thần cung một chút.

Đằng Thanh Sơn nói.

– Ừm, muội cũng có cảm giác Thiên Thần cung bây giờ càng ngày càng nguy hiểm.

Lý Quân gật đầu đồng tình.

– Vốn quân đội họ tập kết ở U Châu, huynh còn tưởng rằng họ sẽ động binh với Tuyết Ưng Giáo. Nhưng ai ngờ quân đội tinh anh Thanh Châu, U Châu vừa tập hợp, lại vượt mấy ngàn dặm, tiến vào đại thảo nguyên, cùng quân đội tinh anh của đại thảo nguyên tập kết. Bây giờ tất cả đều đã tới vùng cực nam của đại thảo nguyên rồi bắt đầu tiến vào sa mạc.

Đằng Thanh Sơn gật gật đầu.

– Đúng, Thiên Thần cung thật là dám nghĩ dám làm!

Từ hai năm trước, Thiên Thần cung dần dần điều khiển quân đội từ từ tập kết trăm vạn quân đội tinh anh Thanh Châu, U Châu. Sau đó hội quân với quân đội tinh anh của đại thảo nguyên. Rồi cùng nhau hành quân trên vạn dặm, bây giờ đã tiến vào sa mạc mênh mông!

Vạn dặm sa mạc!

Nơi đó không có sinh mạng! Giữa sa mạc thiếu nước nghiêm trọng, hơn nữa ngựa mà hành quân trong sa mạc thì tốc độ rất chậm. Hơn nữa sa mạc thật sự quá lớn, hành quân vô cùng khó khăn.

– Rất hiển nhiên, Thiên Thần cung muốn xuyên qua vạn dặm sa mạc, vòng qua các nước Tây Vực, sau đó dọc theo con đường hoàng kim đánh tới Ma Ni Tự!

Đằng Thanh Sơn không kìm được phải cảm thán một tiếng:

– Lúc hành quân cần rất nhiều thức ăn nước uống. May mà Thiên Thần cung chỉ phái ra quân đội tinh anh, cộng ba đội lại thì tổng đại quân cũng chỉ trên một trăm vạn mà thôi.

Với địa bàn Thiên Thần cung đã khống chế gần mười ức dân chúng, quân đội một trăm vạn tuyệt đối phải là rất tinh nhuệ.

– Hai tông phái cường đại nhất Cửu Châu Đại Địa sắp sống mái rồi.

Lý Quân mỉm cười.

Từ sau khi đại quân Thiên Thần cung tập kết ở sa mạc, các đại tông phái trên Cửu Châu cũng đã hiểu ý của Thiên Thần cung.

Ngoại trừ tấn công Ma Ni Tự, không có khả năng thứ hai nào cả!

Kỳ thật còn có một biện pháp đơn giản khác là tiêu diệt Doanh Thị Gia Tộc, theo Ung Châu, rồi sau đó kéo vào Nhung Châu, Lương Châu của Ma Ni. Nhưng Doanh Thị Gia Tộc ở Ung Châu có ba ngàn dặm Tần Lĩnh, muốn công phá thì khó khăn quá lớn. Lần này Thiên Thần cung hiển nhiên không muốn đối đầu với Doanh Thị Gia Tộc.

Thà đi đường vòng vạn dặm sa mạc!

– Lúc trước, khẳng định tính toán của Thiên Thần cung là tiêu diệt Thanh Hồ Đảo, rồi sẽ tiêu diệt Xạ Nhật Thần Sơn, như thế cũng có thể tấn công Ma Ni Tự!

Đằng Thanh Sơn không kìm được nói.

– Đúng, lộ tuyến này nhẹ nhất giữa ba con đường. Thanh Hồ Đảo và Xạ Nhật Thần Sơn đều có thực lực khá là yếu.

Lý Quân gật đầu.

Đằng Thanh Sơn cười nhạt:

– Chiến tranh à? Chúng muốn tấn công Ma Ni Tự thì sẽ khiến cho Ma Ni Tự phải từ từ mà lo, chứ chúng ta chẳng liên quan gì! Bây giờ, ta phải điều tra rõ rốt cuộc là ai đứng sau lưng ám hại Hình Ý Môn ta.

Những ngày kế tiếp, những tin tình báo không ngừng đưa đến Hình Ý Môn, được đặt trên bàn Đằng Thanh Sơn.

Nhưng, tin tình báo cũng không có giá trị cao, căn bản không điều tra được tàn dư Thanh Hồ Đảo có âm mưu gì đặc biệt.

– Ta dùng phương pháp bất biến ứng vạn biến, từ từ sẽ biết ai ám hại ta.

Đằng Thanh Sơn trấn thủ Đại Duyên Sơn, bất tử Phượng Hoàng, Tiểu Thanh, và Lục Túc Đao Trì cũng ở tại Đại Duyên Sơn, căn bản không sợ bất luận kẻ nào.

Cửu Châu Đại Địa được hưởng những ngày bình yên một cách quỷ dị. Đại quân Thiên Thần cung đang từ từ hành quân trong sa mạc vạn dặm mênh mông, còn Cửu Châu Đại địa lúc này hoàn toàn không có động tĩnh gì lớn.

Đại Duyên Sơn, Hình Ý Môn.

– Ầm ầm…

Trong phòng luyện công ở Đông Hoa Uyển của Đằng Thanh Sơn, hai cánh cổng ầm ầm mở ra. Đằng Thanh Sơn đi ra. Bây giờ cả Đông Hoa Uyển đều phủ một tầng trắng bạc, mặt đất đầy tuyết.

– Thanh Sơn.

Lý Quân tới đón.

Đằng Thanh Sơn nhìn Lý Quân, bất lực lắc đầu:

– Huynh vẫn cảm thấy mình cách cảnh giới động hư rất gần. Nhưng mỗi lần bế quan, lại phát hiện ra mình vẫn có chỗ thiếu hụt. Mỗi lần đều hơi có cảm ngộ, hơi đề cao một tí.

Đằng Thanh Sơn cũng rất bất lực. Cũng tương tự như phía trước mình đã thấy một quả núi. Nhưng sao đi mãi mà quả núi vẫn ở phía trước.

Thấy đã tới, nhưng lại với không tới.

– Nhưng không thể bỏ lửng

Đằng Thanh Sơn lắc đầu

– Tựa như sư phụ, ông muốn ngộ Sinh chi đạo. Khổ sở ngộ mãi cho tới bây giờ mà vẫn chưa thành công.

– Gia Cát tông chủ rất bền lòng.

Lý Quân lắc đầu nói:

– Ông hoàn toàn có thể hiểu được đạo khác. Nhưng ông vẫn mặc kệ, chỉ chuyên tâm muốn hiểu hết cả Sinh chi đạo. Như vậy khi thành công có thể nắm trong tay năm thành lực thiên địa!

Gia Cát Nguyên Hồng và Mục Đào trấn thủ Quy Nguyên Tông có quan hệ rất gần gũi.

Từ khi biết được Đoan Mộc Vũ ở Đoan Mộc Đại Lục ngay khi tiến vào hư cảnh đã nắm trong tay năm thành lực thiên địa, Gia Cát Nguyên Hồng được Mục Đào trấn thủ tông phái, cũng tĩnh tâm cố tìm hiểu Sinh chi đạo.

– Sư phụ làm như vậy mới có lợi! Ông chưa tiến vào hư cảnh, nếu có thể một hơi cảm ngộ Sinh chi đạo, như vậy việc cảm ngộ thiên đạo sau này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Đằng Thanh Sơn cười nói.

Lần này Đằng Thanh Sơn xuất quan không lâu, Tông Lộ trưởng lão chịu trách nhiệm về tình báo đã đến nơi.

Lúc này Đằng Thanh Sơn và Lý Quân đang ngồi đối diện trong phòng khách, cùng nhau ăn cơm trưa.

Cộp! Cộp! Cộp!

Tông Lộ đạp trên tuyết nhanh chóng đi tới.

– Tông thúc!

Đằng Thanh Sơn tươi cười tiến ra cửa phòng khách nghênh đón.

– Môn chủ, biết người xuất quan, ta liền lập tức chạy tới ngay.

Tông Lộ lập tức lấy từ trong ngực ra một xấp giấy.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.