Cửu Đỉnh Ký

Chương 561: Tôn giả của Vũ Hoàng môn



– Tất cả mọi người thối lui, lùi ra xa một chút.

Cường giả hư cảnh ‘Vũ Phụng’ vội phân phó những đệ tử tinh anh của Vũ Hoàng môn.

Đám đệ tử tinh anh mặc dù trong lòng có sự nghi hoặc, vì sao sư tổ lúc trước thất bại bây giờ lại muốn đánh nữa. Còn mình phải lui về phía sau thật xa.

Bất luận là hư cảnh đối chiến, hay hư cảnh và động hư đối chiến thì kình khí lan ra chẳng phải là thứ những đệ tử tinh anh hậu thiên này có khả năng chịu đựng nổi.

Trước Thánh điện, Đằng Thanh Sơn và Hoàng Thiên Cần, một người là hư cảnh đại thành mạnh nhất, một người vừa tiến nhập động hư đã chuẩn bị ra tay.

Hai đại hư cảnh Vũ Phụng và Liễu Hạ, ở trên bậc thang Thánh điện, phòng ngừa khi chiến đấu kình khí sẽ lan đến làm tổn thương Thánh điện.

– Hư cảnh đại thành, lại dám giao chiến với cường giả động hư, rõ là liều lĩnh.

Liễu Hạ tự tin vạn phần về sư bá của y.

– Nhìn Đằng Thanh Sơn mất mặt ra sao.

Vũ Phụng rất thoải mái.

Trước nay kinh nghiệm cho thấy, động hư và hư cảnh giao chiến, động hư tất thắng!

– Hừ!

Đằng Thanh Sơn đột nhiên hai mắt sáng ngời, khí thế đột nhiên bộc phát, thân ảnh trong nháy mắt mờ đi, chỉ lưu lại một tàn ảnh từ từ tiêu tán tại chỗ, còn bản thân hắn thì cầm cây Luân Hồi thương, dùng khí thế dũng mãnh như vạn mã chồm lên vọt thẳng tới trước người cường giả động hư Hoàng Thiên Cần, lúc này cũng đang chuẩn bị đánh ra!

Trường thương đâm ra như xuất hiện một vòng xoáy giữa không khí!

– Chẳng biết tự lượng sức.

Hoàng Thiên Cần mỉm cười tràn ngập tự tin, huy động chiến đao đen sống dầy trong tay. Nhất thời chiến đao lướt qua một vòng cung huyền diệu, nháy mắt đã bổ vào trên trường thương của Đằng Thanh Sơn, đồng thời đao thế của chiến đao hơi biến đổi, lại muốn đồng thời chặt vào tay trái đang cầm lấy trường thương của hắn.

– Quả nhiên khác hẳn.

Mắt Đằng Thanh Sơn lóe sáng, lùi nhanh về phía sau, đồng thời một chiêu ‘Như Ảnh Tùy Hình’ lập tức chuyển hóa thành Hỗn Nguyên Nhất Khí,.

Chợt như xuất hiện giữa không trung một lá chắn thật lớn, tựa như mặt đất sâu nặng.

– Xoảng!

Lá chắn này ngăn trở một đao của Hoàng Thiên Cần.

Đằng Thanh Sơn đã lùi lại tới vài chục bước. Còn Hoàng Thiên Cần thì căn bản không lùi một bước.

Cao thấp đã phân!

– Hay.

– Thống khoái.

Hai người Liễu Hạ, Vũ Phụng bên cạnh đang xem cuộc chiến lộ ra vẻ vui mừng.

– Đằng Thanh Sơn này quá kiêu ngạo, cũng nên cho hắn biết, cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên.

Liễu Hạ cười lạnh liếc qua Đằng Thanh Sơn.

Sau khi Đằng Thanh Sơn thối lui, rồi lại cười lớn một tiếng:

– Hảo đao pháp, không hổ là cường giả động hư.

– Thương pháp của ngươi cũng không tệ.

Hoàng Thiên Cần cười nhạt:

– Nhưng hôm nay, ngươi nhất định phải thua.

Nói rồi Hoàng Thiên Cần cả người nhoáng lên, lao về phía Đằng Thanh Sơn, hơn nữa so với lúc trước, thân pháp Hoàng Thiên Cần càng thêm quỷ dị huyền diệu.

– Ầm!

Đằng Thanh Sơn một lần nữa đỡ đòn!

– Bùng!

– Bùng!

– Bùng!

Dưới cái nhìn chăm chú của mọi người, Đằng Thanh Sơn lần lượt bị đánh lui, nhưng mỗi một lần lui hắn lại một lần xông lên giao chiến với cường giả động hư Hoàng Thiên Cần. Tất cả mọi người đều thấy, Đằng Thanh Sơn rõ ràng là rơi vào thế hạ phong.

– Ta mới vừa vào cảnh giới động hư, thân thể còn chưa mạnh. Thực lực chỉ đề cao một thành so với lúc còn hư cảnh đại thành, quả là đáng tiếc! Nếu cho ta một đến hai năm, đem thân thể hoàn toàn cường hóa, vậy sức mạnh thân thể cũng có thể so với một thành lực thiên địa. Đến lúc đó cũng có thể bất chấp lực phản chấn, điên cuồng công kích đánh chết Đằng Thanh Sơn.

– Bây giờ chỉ có thể đánh bại. Nhưng không cách nào đánh chết!

Trong lòng Hoàng Thiên Cần thầm thở dài.

Đích xác cường giả động hư có thực lực tăng lên, cũng chỉ tăng từng bước thôi. Từ hư cảnh đại thành tới tiến nhập động hư, cũng chỉ tăng lên không nhiều lắm. Nhưng cho dù không nhiều lắm, nếu phối hợp với thân thể đã được cường hóa thành công, có thể chính diện đánh chết hư cảnh đại thành.

– Ầm ầm…

Vô số kình khí chung quanh bắn ra, Đằng Thanh Sơn bị đẩy lui.

– Đằng Thanh Sơn, chịu thua đi.

Thanh âm Hoàng Thiên Cần vang vọng khắp núi rừng.

– Đằng Thanh Sơn, đã đánh tới đây rồi mà ngươi còn không chịu thua à?

Liễu Hạ đứng xa xa cũng quát lớn.

– Hả?

Hoàng Thiên Cần đột nhiên phát hiện ra, Đằng Thanh Sơn vốn bị giày xéo, thế mà lúc này trên mặt hắn lại mỉm cười.

– Hóa ra là như vậy, hóa ra là như vậy.

Trong lòng Đằng Thanh Sơn vô cùng hớn hở:

– Từ hư cảnh đại thành đột phá tới động hư. Hóa ra là phải làm như vậy! Viên mãn hoàn toàn, cân đối, kim mộc thủy hỏa thổ phải như một quả cầu, từ lúc bắt đầu tới giai đoạn kết thúc, rồi lại quay lại điểm bắt đầu. Viên mãn nhu hòa hoàn toàn.

Đằng Thanh Sơn tuyệt không phải là người thích bị ngược đãi.

Hắn lần lượt xông lên, chính diện giao thủ với Hoàng Thiên Cần là vì muốn cảm thụ đặc thù của cường giả động hư!

– Vận khí, vận khí.

– Rõ là gặp may. Lần này ta tới Vũ Hoàng môn, thu hoạch lớn nhất là có thể đánh với Hoàng Thiên Cần một trận.

Trong lòng Đằng Thanh Sơn kích động vạn phần:

– Hoàng Thiên Cần vừa mới tiến nhập cảnh giới động hư. Cảnh giới của lão cũng chỉ hơi cao hơn ta một chút, nhờ đó ta mới có thể dựa vào lão lần lượt chính diện giao thủ mà cảm thụ được cảnh giới của lão.

– Nếu người nào cao hơn ta quá nhiều, ta căn bản không hiểu được.

Đằng Thanh Sơn hiểu rõ điểm này.

Cũng tương tự một đứa hài đồng, vừa mới học đếm một hai ba bốn năm sáu bảy tám chín mười. Lúc đó mà dạy nó mười một, mười hai, mười ba… Đương nhiên dễ dàng.

Nhưng nếu đột nhiên dạy nó bài toán cực kỳ phức tạp, tự nhiên nó không hiểu.

Cùng một đạo lý. Nếu Bùi Tam giao thủ với Đằng Thanh Sơn, cho dù không đả thương Đằng Thanh Sơn, Đằng Thanh Sơn cũng căn bản không hiểu chiêu thức cảnh giới Bùi Tam.

Nhưng Hoàng Thiên Cần vừa mới tiến nhập động hư, vừa vặn cao hơn Đằng Thanh Sơn một chút.

Đằng Thanh Sơn cẩn thận cảm ngộ, hoàn toàn có thể suy ra một điểm manh mối.

– Ha ha, trở lại đây. Chẳng lẽ ngươi sợ?

Đằng Thanh Sơn cười lớn một tiếng, tay cầm Luân Hồi thương một lần nữa xông lên.

– Đồ điên.

Hoàng Thiên Cần chửi thầm trong lòng, cố gắng thi triển đao pháp cực mạnh, muốn tìm mọi cách đánh bại Đằng Thanh Sơn. Nhưng không ngờ Đằng Thanh Sơn càng thêm hưng phấn.

– Đây là cảnh giới động hư. Sau khi ta trở về, nhất định phải bế quan, tin rằng ta chỉ còn cách điểm đột phá cảnh giới động hư cũng không xa!

Trong lòng Đằng Thanh Sơn ngược lại kích động vạn phần. Hắn đích xác cách cảnh giới động hư không xa… Có thể đem ngũ hành chi đạo dùng vào quyền pháp biểu cũng đã kinh người rồi.

Rồi lại nghiên cứu ra Ngũ Hành Độc Long Toản. Đằng Thanh Sơn cách cảnh giới động hư, kỳ thật chỉ có một bước. Nhưng hắn luôn tỉnh tỉnh mê mê, không biết phải làm sao mới đột phá được.

Mà bây giờ Hoàng Thiên Cần lại chỉ dẫn phương hướng cho Đằng Thanh Sơn, nói cho Đằng Thanh Sơn ngươi đi theo phương hướng này này. Đi qua một bước ngươi chính là động hư rồi. Đằng Thanh Sơn há có thể không hưng phấn cho được

– Bế quan, sau khi trở về nhất định phải bế quan.

Đằng Thanh Sơn bây giờ cũng đã muốn bế quan bắt đầu tu luyện.

Sắc mặt Hoàng Thiên Cần vô cùng âm trầm, bắt đầu trở nên phẫn nộ.

Lão chưa thấy một hư cảnh không biết xấu hổ như vậy, tình thế rất rõ ràng. Hoàng Thiên Cần đã áp đảo Đằng Thanh Sơn, thế mà Đằng Thanh Sơn vì có thể kháng trụ được lực phản chấn, do đó lần lượt bị đánh lui, ngược lại vẫn không có việc gì.

Việc này làm Hoàng Thiên Cần cho dù đánh nữa, cũng không giết chết được Đằng Thanh Sơn. Như vậy đánh mãi, căn bản là lãng phí thời gian.

– Đằng Thanh Sơn, ngươi không phải đối thủ của ta, hà tất phải càn quấy như vậy?

Hoàng Thiên Cần quát.

– Ha ha…, Đằng Thanh Sơn cười lớn.

– Hoàng Thiên Cần, ta không phải là đối thủ của ngươi à. Vậy ngươi tiếp thêm một thương của ta thử xem!

Vừa dứt lời, tinh thần cả người Đằng Thanh Sơn hoàn toàn ngưng tụ vào Luân Hồi thương.

– Hả?

Hoàng Thiên Cần sắc mặt hoãn biến.

Trong lúc nhất thời, giống như chung quanh đều trở thành hải dương gầm thét, nước biển vô tận gầm lên, giữa biển nước mênh mông chỉ còn lại có một thanh trường thương, một thanh trường thương mang theo lực đạo hùng hồn của cả hải dương vô tận, khí thế xé rách thiên địa vô cùng đáng sợ, lao thẳng về phía Hoàng Thiên Cần.

– Hừ.

Hoàng Thiên Cần tức giận hừ một tiếng, hai tay nắm chặt đao.

Đao thương giao kích!

– Bùng!

Như tiếng trống trầm thấp vang lên.

Hoàng Thiên Cần cả người bị chấn động đến mức bay ra xa, sau đó va người vào một cung điện đã bị tổn hại từ trước, máu phun thành dòng.

– Ầm ầm…

Cả tòa cung điện ầm ầm sụp đổ, trong lúc nhất thời bụi tung lên mù mịt.

– Bùng!

Đằng Thanh Sơn cũng chấn động phải bay ra xa, va vào hòn núi đá gần đó, làm hòn núi đá bị nổ tung ra. Đằng Thanh Sơn lại tựa như không việc gì, lập tức đứng lên.

Hùng Hạt Tử sơn mạch, vốn vẫn còn những tiếng cười tự tin của phe Vũ Hoàng môn, giống như bị người ta chặn yết hầu, ai nấy đều trợn tròn mắt nói không nên lời.

Đằng Thanh Sơn và Hoàng Thiên Cần, đều bị chấn động đến mức bị bay ra xa?

Nhưng Hoàng Thiên Cần thổ huyết, còn Đằng Thanh Sơn đứng lên chẳng có việc gì cả.

– Không thể!

Một tiếng hét phẫn nộ vang lên. Hoàng Thiên Cần trong đống cung điện hoang tàn đứng lên, căm tức nhìn Đằng Thanh Sơn.

– Vừa rồi là chuyện gì thế? Đằng Thanh Sơn, ngươi nói đi, rốt cuộc là chuyện gì thế? Ngươi chỉ là một hư cảnh đại thành. Tuyệt đối không thể đánh bại được ta. Tuyệt đối không thể được!

Hoàng Thiên Cần vốn không tin lại phát sinh việc như vậy.

– Sự thật xảy ra ngay trước mắt ngươi, mà ngươi còn chưa tin à? Sao, còn muốn đánh thêm lần nữa à?

Đằng Thanh Sơn cười lạnh một tiếng nhìn lão.

– Không, không thể.

Hoàng Thiên Cần không ngừng lắc đầu.

Lão mới vào cảnh giới động hư, lại chưa cường hóa thân thể, chỉ có thể bộc phát ra uy lực mười ba thành lực thiên địa.

– Ngũ Hành Độc Long Toản.

Cũng có uy lực mười ba thành lực thiên địa.

Còn lực phản chấn thì hiển nhiên Đằng Thanh Sơn có thể dễ dàng kháng trụ, nhưng Hoàng Thiên Cần thì bị chấn động đến mức bị thương.

– Hừ!

Ánh mắt Đằng Thanh Sơn đảo qua, nhìn hai người Liễu Hạ, Vũ Phụng cũng đang có vẻ mặt khó có thể tin, sau đó ánh mắt hắn dừng lại trên Thánh điện:

– Lần này tới Vũ Hoàng môn, có thể biết được làm sao bước được bước cuối cùng, tiến nhập cảnh giới động hư. Đây là thu hoạch rất lớn, nhưng ta phải xem cho ra tôn giả rốt cuộc là ai!

-… Tiểu Thanh.

Đằng Thanh Sơn gọi một tiếng.

Vèo!

Bất tử phượng hoàng tiểu Thanh giữa không trung vội đáp xuống, nhanh chóng dừng cạnh Đằng Thanh Sơn.

Đằng Thanh Sơn khẽ mỉm cười. Cho dù là tôn giả thật sự lợi hại, cũng không phải chuyện lớn, cứ dựa vào Bất tử phượng hoàng tiểu Thanh mà bỏ chạy quách là xong.

– Vừa rồi, Hoàng Thiên Cần gọi ngươi là tôn giả!

– Không biết, tôn giả ngươi có thể hiện thân không?

Đằng Thanh Sơn nhìn Thánh điện, cười vang:

– Nếu không ta phải hủy diệt Thánh điện đấy. Ta thấy bây giờ ba người họ cũng không ngăn được ta.

Đằng Thanh Sơn nhìn lướt qua ba người Hoàng Thiên Cần. Hoàng Thiên Cần giận tới mức thân thể run lên.

Chỉ cần cho lão chút thời gian, lão không cần cảnh giới quá cao, chỉ cần thân thể cường hóa xong, cũng đủ để đánh bại Đằng Thanh Sơn rồi!

– Thanh niên, xem ra ngươi rất muốn thấy ta.

Thanh âm hùng hậu, quanh quẩn khắp cả núi rừng.

– Ngươi cứ tiến vào Thánh điện đi.

Đằng Thanh Sơn cầm Luân Hồi thương, cùng Bất tử phượng hoàng bay thẳng vào Thánh điện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.