Đằng Thanh Sơn cảm thấy rất khó chịu, trái tim như chìm xuống. Đây chính là toàn bộ vấn đề đau đầu nhất đối với hắn.
Bất luận là nội gia quyền kiếp trước, hay các đại tông phái thời này, đâu đâu cũng rất coi trọng tông phái.
“Một ngày là thầy, suốt đời là thầy”
. Việc phản tông sẽ bị người trong thiên hạ chê cười.
Rất nhiều quan niệm sớm đã xâm nhập vào lòng người:
Chiến đấu vì tông phái, chết vì tông phái!
Rất nhiều gia tộc có bao nhiêu thế hệ đều là thành viên của tông phái, những hài tử vừa mới sinh cũng được đóng ấn ký của tông phái! Trên Cửu Châu Đại Địa, những tông phái cũng giống như những quốc gia ở kiếp trước! Phản tông chính là phản quốc! Đằng Thanh Sơn muốn khai sơn lập phái, cũng như ở ngay trong quốc gia mình mà lập ra một quốc gia mới.
Cho dù Gia Cát Nguyên Hồng có tốt với Đằng Thanh Sơn đến mấy, nhưng làm sao có thể đáp ứng chứ?
– Sư phụ!
Đằng Thanh Sơn hít sâu một hơi, cân nhắc một chút rồi trình bày:
– Cả đời này, con muốn điều thứ nhất là gia đình được bình an hạnh phúc. Thứ hai là muốn đem Nội Gia Quyền nhất mạch phát dương quang đại, truyền khắp cả Cửu Châu Đại Địa. Làm cho Nội Gia Quyền nhất mạch của con vĩnh viễn hưng thịnh trên Cửu Châu Đại Địa! Do đó, con nhất định phải khai sơn lập phái.
Đây là khát vọng, là mục đích!
Nếu không thể thực hiện mục đích, bao nhiêu cố gắng của mình đều chẳng còn ý nghĩa nữa.
– Nói tiếp đi.
Gia Cát Nguyên Hồng chỉ lắng nghe.
– Quy Nguyên Tông có ân với con, cũng có ân với Đằng gia trang con.
Đằng Thanh Sơn trịnh trọng nói:
– Nhưng, con vẫn luôn luôn nghĩ tới việc phát dương quang đại Nội Gia Quyền nhất mạch. Do đó, con luôn rất buồn, không biết nên làm sao xử lý việc này cho tốt, nhất là giữa môn phái mà con muốn khai sáng với Quy Nguyên Tông. Nhưng sau khi tiếp xúc với Thiên Thần cung, trong lòng con có một biện pháp.
Gia Cát Nguyên Hồng nhíu mày.
– Con mong muốn tông phái do con sáng tạo đứng song song với Quy Nguyên Tông, hợp lại thành một tông phái. Cũng tương tự như Thiên Thần cung, dưới trướng họ có Tuyết Liên Giáo, Thiên Thần Sơn, Kiếm Tông, Vạn Thú Cốc. Tông phái chúng ta, sau này cũng có thể có hai mạch. Một mạch là Quy Nguyên Tông, một mạch là tông phái do con khai sáng. Hai bên ngang hàng!
Đằng Thanh Sơn nói ra ý nghĩ trong lòng.
Kỳ thật khi Đằng Thanh Sơn vừa nhắc tới Thiên Thần cung, Gia Cát Nguyên Hồng đã hiểu ý Đằng Thanh Sơn rồi.
– Ngươi,…
Gia Cát Nguyên Hồng muốn cất tiếng, rồi lại thở dài một tiếng.
Lão nuôi bao nhiêu khát vọng, lão rất trông mong Thanh Sơn giúp cho Quy Nguyên Tông hưng khởi, để Nội Gia Quyền nhất mạch của Đằng Thanh Sơn trở thành một bộ phận của Quy Nguyên Tông. Tất cả đều chỉ phục vụ cho Quy Nguyên Tông, đẩy địa vị của Quy Nguyên Tông lên mức có thể có thể được so với Ma Ni Tự. Nhưng còn chưa kịp mở lời, Gia Cát Nguyên Hồng cũng đã biết là không thể được!
Trên Cửu Châu Đại Địa, phàm là hạng người phong hoa tuyệt đại, ai mà không có dã tâm? Ai không có khát vọng?
Vũ Hoàng thống nhất Cửu Châu, lưu lại Vũ Hoàng môn, hoàn thiện sáng chế ra đạo gia nhất mạch.
Tần Lĩnh Thiên Đế cũng thống nhất Cửu Châu, lưu lại Doanh Thị Gia Tộc.
Còn Thi Kiếm Tiên Lý Thái Bạch, là hạng người tiêu dao, không cống hiến sức lực cho bất kỳ tông phái nào khác.
Thích Già Tổ Sư Phật Tông, sáng tạo ra Phật Tông nhất mạch Ma Ni Tự.
Tứ đại chí cường giả này, không hề có ai cống hiến cho tông phái khác. Chính là vì có khát vọng, nên những nhân vật kiêu hùng tuyệt thế mới có thể sáng tạo được những thành tựu làm cho người người phải ngưỡng vọng. Đằng Thanh Sơn năm mới gần hai mươi mốt tuổi đã tiến vào hư cảnh. Sáng chế ra Nội Gia Quyền nhất mạch nằm ngoài Phật Tông, Đạo Gia!
Nhân vật như thế, sao lại cam tâm đem tất cả dâng lên cho Quy Nguyên Tông chứ? Dù sao Đằng Thanh Sơn cũng không phải từ bé đã sống ở Quy Nguyên Tông, thời gian ở Quy Nguyên Tông cũng không dài.
– Chà…
Lại thở dài một hơi, Gia Cát Nguyên Hồng không biết nên mở lời như thế nào.
– Sư phụ!
Đằng Thanh Sơn cũng không biết nên nói như thế nào.
Kiếp trước phương pháp tu luyện nội gia quyền mà đạt tới đỉnh cao là tông sư cảnh giới. Đằng Thanh Sơn còn nhớ, khi vừa mới sáng chế ra Hành Thổ Chi Quyền trên đại thảo nguyên, hắn đã vô cùng hưng phấn. Khi đó, hắn cũng biết mình đã tìm được phương pháp tu luyện cao nhất của Nội Gia Quyền nhất mạch. Bước từng bước, hắn luyện tới Hành Hỏa Chi Quyền, Hành Thủy Chi Quyền vân vân.
Khi đó, hắn kiên định quyết tâm, muốn làm cho nội gia quyền truyền lại đời đời kiếp kiếp.
– Thanh Sơn!
Gia Cát Nguyên Hồng nhìn Đằng Thanh Sơn.
Đằng Thanh Sơn vội kính cẫn lắng nghe:
– Sư phụ, xin người nói đi.
– Việc này, thật sự liên quan quá lớn.
Gia Cát Nguyên Hồng trịnh trọng:
– Mặc dù ta là tông chủ Quy Nguyên Tông, nhưng cũng không thể làm chủ được. Hôm nay ta sẽ lập tức về Quy Nguyên Tông, mời tất cả trưởng lão, hộ pháp, thống lĩnh và gia chủ vài gia tộc chủ yếu trong Quy Nguyên Tông họp lại, thương nghị thật kỹ việc này.
Việc này quan hệ tới tương lai Quy Nguyên Tông, Gia Cát Nguyên Hồng cũng không có quyền quyết định.
– Sư phụ, con hiểu.
Đằng Thanh Sơn gật đầu.
– Ừm.
Gia Cát Nguyên Hồng gật gật đầu, không nói gì, quay đầu rời đi.
Đằng Thanh Sơn nhìn theo hình bóng Gia Cát Nguyên Hồng, thầm than một tiếng, không khỏi quay đầu nhìn luyện võ trường. Những thiếu niên tinh thần phấn chấn mạnh mẽ đang hét lớn những tiếng
“hát! cáp”
, tập trung luyện tập Hình Ý Quyền. Nhìn đám thiếu niên này, Đằng Thanh Sơn như lờ mờ thấy được cảnh tượng trong tương lai Nội Gia Quyền nhất mạch của mình sẽ hưng thịnh ra sao.
Nghĩ đến việc ấy, trong lòng Đằng Thanh Sơn dâng lên một niềm hào khí, thầm nhủ:
“Cuộc đời này, ta sẽ đẩy nội gia đến mức đỉnh cao! Đem Nội Gia Quyền nhất mạch truyền tới thiên thu muôn đời.”
Đêm ngày mười sáu tháng tư, Quy Nguyên Tông ở quận Giang Ninh.
– Ký lão đầu, ngươi cũng tới rồi à?
Một lão già tóc bạc, mặt đầy nếp nhăn mặc hắc bào cười hà hà đi tới.
Ký Hồng cụt tay nhưng có vẻ rất cường tráng cũng cười đi tới:
– Tông chủ triệu tập, ta há có thể không đến? Nhưng, Vương lão đầu, ngươi không phải sớm đã không quản mọi việc nữa, chuyên ở nhà dưỡng già rồi sao. Tông chủ cũng mời ngươi à?
– Ừm, ta cũng thấy kỳ quái. Ta còn cách đại hạn không tới mười năm, không biết lúc nào sẽ chết. Sao lại mời ta.
Mặt đầy nếp nhăn, Vương lão giả nghi hoặc nói.
Hai người này cùng đi tới bên ngoài đại điện Quy Nguyên Tông, rồi theo cầu thang tiến vào đại điện. Vừa tiến vào đại điện, đã thấy cảnh rất náo nhiệt.
– Ha ha, Kí Hồng sư huynh.
– Vương Can sư bá, người cũng tới à.
Những âm thanh già nua vang lên khắp nơi trong đại điện, người tới đại điện càng lúc càng nhiều. Ngoại trừ những trưởng lão, hộ pháp, thống lĩnh Hắc Giáp quân, thống lĩnh Long Cương Quân còn đương chức, còn có nhiều những người già, rất nhiều người đã rời khỏi vị trí trưởng lão không màng tới sự vụ, những lão gia hỏa hơn trăm tuổi cũng tới đây.
– Thanh Hổ, hôm nay có nhiều tiền bối tới thật.
Gia Cát Vân thì thầm.
– Ừm, rất nhiều, đều là những tiền bối có bối phận rất cao.
Đằng Thanh Hổ cũng không kìm được cảm thán một tiếng.
Làm thống lĩnh Hắc Giáp quân, hai người họ hôm nay chỉ được ngồi ở vào hàng cuối cùng trong đại điện. Lúc này, trong đại điện tụ tập trên ba mươi sáu người, tuyệt đại đa số đều là những ông lão tóc bạc phơ, trông như sắp xuống lỗ.
– Ha ha, chúng ta khó mà gặp được một lần như thế này. Không ngờ đời này, ta trước khi chết còn có thể thấy Quy Nguyên Tông ta có thể có tên trong bảy đại tông phái Cửu Châu. Ha ha, cho dù chết, tới gặp lại những tiền bối các thế hệ trước cũng có thể thẳng lưng rồi.
– Đúng rồi! Cũng phải xem Quy Nguyên Tông chúng ta nhờ vào ai nữa. Đằng Thanh Sơn là thiên tài thiên cổ, thiên tài còn hơn cả tứ đại chí cường giả. Năm đó, Đằng Thanh Sơn ở chiến dịch Đại Duyên Sơn, ta ở nhà. Sau khi biết sự việc, ta đã vỗ tay tán thưởng. Nói với mọi người rằng, nếu hắn thoát được kiếp đó nhất định sẽ có tiền đồ vô cùng tận. Mọi người nhìn xem, có đúng không?
Trong đại điện vô cùng nhiệt náo, tất cả mọi người đều đàm luận những chuyện phát sinh gần đây.
Việc Quy Nguyên Tông trở thành một trong bảy đại tông phái Cửu Châu làm những lão già ở đây hiển nhiên cực kỳ cao hứng.
Đột nhiên…
– Tông chủ tới…!!
Chẳng mấy chốc cả đại điện đã im lặng. Chỉ thấy Gia Cát Nguyên Hồng mặc trường bào rộng thùng thình màu xanh nhạt, tóc xõa tung đi vào đại điện, đi thẳng lên cao, ngồi vào ghế chủ vị.
– Tông chủ, người kêu chúng ta tới có chuyện gì thế?
– Ha ha, có phải là sau khi trở thành một trong bảy đại tông phái Cửu Châu, phải trùng tu mở rộng Quy Nguyên Tông một chút?
Những lão gia hỏa này ai nấy đều cười đùa.
Gia Cát Nguyên Hồng hơi khó nói. Khi lão vừa sinh ra, những cụ già này đã là nguyên lão trụ cột của Quy Nguyên Tông rồi. Hắn hít sâu một hơi, cất tiếng:
– Các vị!
Cả Đại điện lập tức yên lặng, tất cả mọi người đều phát hiện vẻ mặt tông chủ không ổn lắm.
– Quy Nguyên Tông ta vừa mới tiêu diệt Thanh Hồ Đảo, hơn nữa chiếm lĩnh cả Dương Châu.
Thanh âm Gia Cát Nguyên Hồng vang vọng trong đại điện:
– Tin rằng mọi người cũng biết. Lần này, Quy Nguyên Tông ta có thể đạt đến bước này, là nhờ vào Thanh Sơn lập được công lớn!
Những nguyên lão trong đại điện vừa muốn mở lời phụ họa, thì Gia Cát Nguyên Hồng lại tiếp tục nói:
– Nhưng mọi người cũng biết, Thanh Sơn năm gần hai mươi mốt tuổi đã tiến vào hư cảnh, tuyệt đối là nhân vật phong hoa tuyệt đại nhất trên Cửu Châu từ trước tới nay. So với tứ đại chí cường giả cũng không thua gì.
– Hiện nay, trên Cửu Châu ta có hai mạch là Đạo Gia, Phật Tông.
Gia Cát Nguyên Hồng trịnh trọng:
– Còn Thanh Sơn, hắn sáng chế ra một mạch khác – Nội Gia Quyền nhất mạch!
Trong đại điện nhất thời ồ lên.
– Thật à?
– Mạch thứ ba đứng ngoài Phật, Đạo?
Tin tức này vô cùng chấn động.
Gia Cát Nguyên Hồng lại tiếp tục nói trầm trầm:
– Nhưng Thanh Sơn luôn muốn làm một việc, đó là muốn làm cho Nội Gia Quyền nhất mạch của hắn phát dương quang đại. Do đó, hắn nhất định sẽ khai sơn lập phái!
Ta triệu tập các vị tới, chính là muốn cho các vị bàn xem, khi Thanh Sơn khai sơn lập phái thì Quy Nguyên Tông ta nên làm sao!
Yên tĩnh!
Một khoảng yên tĩnh. Những nguyên lão vốn luôn cười hà hà, bây giờ tất cả đều ngây dại ra.
– Khai sơn lập phái?
Lập tức một ông lão gần như rụng hết cả răng chợt đứng lên, phản đối:
– Tông chủ, tuyệt đối không thể được! Đằng Thanh Sơn muốn khai sơn lập phái. Vậy lấy đâu ra địa bàn, đâu ra nhân mã? Tự nhiên là muốn phân chia Dương Châu rồi. Hôm nay chia Dương Châu, sợ là sau này còn chiếm đoạt cả Quy Nguyên Tông ta nữa.
– Đúng đó, tông chủ!
Lại có một người đứng lên, hai mắt đỏ ngầu, vội vàng cản:
– Chúng ta không thể trở thành tội nhân của Quy Nguyên Tông được!
– Tông chủ, tuyệt đối không thể như vậy. Đây là việc làm có hại cho Quy Nguyên Tông ta.
Những nguyên lão liên tiếp đứng lên.
Gia Cát Nguyên Hồng âm trầm an vị ở ghế tông chủ, không nói một tiếng, lẳng lặng nghe những vị nguyên lão phát biểu ý kiến.
– Đằng Thanh Sơn không thể không nghĩ tới tình cũ.
Cũng có người cất tiếng, nhưng lại có người lập tức mắng:
– Không nhớ tình cũ thì sao? Cho dù hắn nhớ tình cũ, cho Quy Nguyên Tông ta sinh tồn tiếp tục. Nhưng truyền nhân thì sao? Tới khi tông phái hắn lớn mạnh, đến lúc đó sẽ chiếm đoạt lấy Quy Nguyên Tông chúng ta.
Bùng!
Một ông lão tóc bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn, xô mạnh ghế, quỳ mạnh xuống nền đại điện, ngẩng đầu khàn giọng kêu lớn:
– Quy Nguyên ta, các thế hệ tiền bối, truyền qua bao nhiêu thế hệ mới sáng tạo ra cục diện như thế. Bây giờ đã đạt tới đỉnh cao, khống chế cả Dương Châu. Tông chủ ngàn vạn lần đừng làm cho tâm huyết của các thế hệ tiền bối bị bỏ mặc. Nếu không, tương lai khi chúng ta chết, tới âm phủ, làm sao gặp mặt lại các thế hệ tiền bối chứ?
Nói đến đây, ông lão đã nhòa lệ.
– Tông chủ…
…
Cả đám nguyên lão đều khóc lóc kể lể, cũng có người cực kỳ phẫn nộ.
Tóm lại ở đây không có lấy một nguyên lão nào đáp ứng việc này.
Đám thanh niên như Gia Cát Vân, Đằng Thanh Hổ lại càng không dám mở lời.
Gia Cát Nguyên Hồng ngồi trên ghế tông chủ, nghe phía dưới rất nhiều nguyên lão nói ầm ĩ, không nói một tiếng nào. Hồi lâu sau…
– Các vị!
Lập tức cả đại điện đều yên lặng, tất cả trưởng lão đều chăm chú nhìn tông chủ Gia Cát Nguyên Hồng.
Gia Cát Nguyên Hồng thở dài nói:
– Quy Nguyên Tông ta có cục diện này, chủ yếu nhờ vào Thanh Sơn, hắn chẳng hề có lỗi gì. Ta chỉ muốn nói, chúng ta bây giờ có hai con đường.
– Một là, không đáp ứng Đằng Thanh Sơn khai sơn lập phái. Vậy, Đằng Thanh Sơn sẽ ly khai Quy Nguyên Tông ta, tự mình khai tông lập phái! Đến lúc đó, Quy Nguyên Tông không có cường giả hư cảnh trợ giúp, há có thể giữ được Dương Châu? Chúng ta sẽ trở thành miếng thịt trước miệng sói, hậu quả không cần ta nhiều lời.
– Con đường thứ hai, là đáp ứng cho Đằng Thanh Sơn khai sơn lập phái.
– Hai con đường, chư vị, các người chọn đi.
Thanh âm Gia Cát Nguyên Hồng vang vọng trong đại điện, tất cả mọi người đều trầm tư.