Nhóm người kia có thể dọa người khác bằng cách tiết lộ danh tính của nhà họ Tân, nhưng đừng mơ có thể dọa được Diệp Lâm.
“Hay lắm, tên nhóc! Xem như anh giỏi!”
“Hy vọng lát nữa gặp võ cổ giả rồi anh vẫn có thể, mạnh miệng như vậy!”
Nhìn thấy Diệp Lâm dám nói những lời ngạo mạn, võ công lại ngang ngửa với võ cổ giả, đám người kia đành phải tạm thời rút lui.
Lên xe rồi vội vã bỏ chạy.
“Wow! Anh giỏi quá!”
Lúc này, Tân Tịch Dao, người đã tận mắt chứng kiến mọi chuyện, vừa kinh ngạc vừa ngưỡng mộ.
“Ông già đó đúng là giỏi thật, tìm được một trợ thủ đắc lực như vậy cho tôi, một chiêu đánh lui vệ sĩ nhà họ Tân.”
Nói xong, Tần Tịch Dao vươn bàn tay thon dài hướng về phía Diệp Lâm, cười nói: “Tôi tên Tân Dao, cảm ơn anh đã giúp đỡ!”
Diệp Lâm bắt tay cô ấy rồi nói: “Tôi tên là Diệp Côn Luân.”
“Đi thôi!” Sau đó, Tân Tịch Dao lại nằm lấy cánh tay Diệp Lâm, kéo anh về phía sân bay: “Chúng ta nhanh rời khỏi Ung Châu thôi! Không khéo lát nữa bọn họ lại đuổi theo, không chạy được thì nguy!”
“Chờ một chút!” Diệp Lâm dừng lại, nói: “Tôi vừa mới đến Ung Châu thôi mà, đi cái gì mà đi? Tôi đến đây có việc, cô tạm thời đã an toàn rồi, có thể tự lên máy bay rời đi.”
“Hả?” Tân Tịch Dao chợt sửng sốt, không nghĩ đến việc Diệp Lâm vừa mới xuống máy bay, cô ta còn tưởng rằng mình có thể tiện đường đi theo anh trốn đi nơi khác.
Nhưng sau đó, Tăn Tịch Dao lại thuyết phục: “Nhưng mà anh vừa mới đánh người nhà họ Tân chúng Tôi, bọn họ sẽ không chịu để yên đâu!”
“Và những võ cổ giả mà họ nói rất đáng sợ, tôi khuyên anh nên nhanh chóng chạy trốn cùng tôi
Diệp Lâm mim cười: “Nếu như tôi sợ, tôi đã không giúp cô rồi.”
“Được rồi, cô có thể tự lên máy bay một mình!”
Nói xong, Diệp Lâm xoay người rời đi.
Tân Tịch Dao do dự một chút, vẫn tiếp tục đi theo Diệp Lâm.
“Cô đi theo tôi làm gỉ?” Diệp Lâm nghỉ hoặc.
“Tôi tin lời ông giả kia nói.” Tân Tịch Dao nói: “Nếu ông ta đã chỉ cho tôi một con đường rõ rằng, tôi đi theo anh hẳn là sẽ an toàn.”
Diệp Lâm không khỏi liếc nhìn Tân Tịch Dao, trong lòng thầm nghĩ: “Quả nhiên là thông minh.”
Đi theo anh đúng là sẽ an toàn. Ít nhất những cổ võ giả mà người khác sợ hãi đều không đáng nhắc tới rong mắt Diệp Lâm.
Nhưng Diệp Lâm lại không muốn dẫn theo vật cản đường này.
“Hì hì..” Tần Tịch Dao nhìn thấy Diệp Lâm đang nhìn minh, cố gắng bày ra dáng vẻ đáng yêu, dường như có ý muốn lấy lòng.
Lúc này, điện thoại của Tân Tịch Dao chợt vang lên.
“A, là bạn thân của tôi gọi!” Tần Tịch Dao nhanh chóng trả lời điện thoại.
‘Vốn dĩ cô ấy đã muốn gọi cho bạn thân tới đón và đưa cô ấy rời khỏi Ung Châu.