Cố Thiển Hi cảm thấy sinh mệnh thật sự quá kỳ diệu, cô nhìn đứa bé trong ngực Tôn Nghệ, lơ đãng sờ lên bụng mình. Chỗ này cũng đang thai nghén một sinh mệnh nhỏ bé, mười tháng sau có thể mỗi sáng đều có thể cùng nhau chào đón nắng sớm, cùng nhau tạm biệt mặt trời lặn.
“Đứa bé gọi là gì?” Phó Hữu Minh chuyển sang hỏi Tôn Nghệ. Chính anh cũng xúc động vô cùng, một sinh mệnh mới cứ như vậy nằm trong ngực Tôn Nghệ, trông thật nhỏ nhắn xinh xắn. Đôi mắt của đứa bé chưa mở ra hoàn toàn, nhưng hai tay hai chân cố sức vẫy, trong miệng còn ê a lầm bầm, khiến cho người ta thập phần yêu thích!
Tôn Nghệ làm việc gì cũng rất chặt chẽ cẩn trọng, rất ít khi phạm sai lầm, nhưng trước mắt liền có cảm giác tay chân luống cuống. Anh ta gãi gãi đầu, ho khan nói ra một câu: “Lấy tên của tôi cùng với một chữ trong tên của bà xã, gọi là Tôn Nghệ Hân!”
“Tôn Nghệ Hân? Tiểu Hân…” Cố Thiển Hi nhẹ nhàng nắm lấy tay đứa bé, cảm thụ được sinh mệnh mới ra đời mang đến một khối rung động.
Cậu bé con bỗng nhiên mở mắt, mở to cặp mắt ngập nước nhìn Cố Thiển Hi bỗng nhiên nở nụ cười, Cố Thiển Hi kích động lập tức kéo tay Phó Hữu Minh, giống như đứa trẻ nói: “Anh mau nhìn xem, bé con cười với em này!”
Tôn Nghệ cũng có chút kích động: “Tiểu Hân nhà chúng tôi xem ra rất thích phu nhân của anh!”
Cố Thiển Hi khẽ giật mình, sau đó cười càng sâu.
Rời khỏi bệnh viện, Phó Hữu Minh liền trực tiếp lái xe đưa Cố Thiển Hi về biệt thư, lúc ấy bà nội đang ở nhà chào hỏi khách khứa, nhìn trên mặt bàn mấy tấm tranh thủy mặc khen không dứt miệng! Ngồi bên bà là một người đàn ông xấp xỉ tuổi của Phó Hữu Minh, nghe lời tán dương của bà nội cũng chỉ yên lặng cười cười.
“Tùy Ý, cậu về nước rồi à?” Phó Hữu Minh vào sau, đã nhìn thấy người đàn ông trong phòng, lộ ra chút kinh ngạc. Cố Thiển Hi ngẩng đầu nhìn lên, có cảm giác như đã từng quen biết!
Trầm Tùy Ý nhún nhún vai, như cũ nghiễm nhiên ngồi ở đó như người trong nhà: “Mình không về, có phải cậu tính đợi sinh con xong mới nói cho mình biết! Chuyện lớn như vậy, mình rõ ràng một chút tin tức cũng không biết, cậu giấu diếm hay thật!”
Phó Hữu Minh cười ha ha, kéo tay Cố Thiển HI đi qua giới thiệu: “Thiển Hi, đây là anh em tốt của anh Trầm Tùy Ý, cậu ta là họa sĩ nổi tiếng quốc tế, thường vẽ tranh thủy mặc, em từng nghe qua tên này chưa?”
Trầm Tùy Ý?
Cố Thiển Hi nói thầm cái tên này, có chút xấu hổ: “Em không có khiếu thẩm mỹ, bình thường cũng rất ít xem những tác phẩm nghệ thuật! Cho nên…”
“Chậc chậc…” Trầm Tùy Ý chậc mấy tiếng, sau đó vẻ mặt lộ ra thất vọng: “Tôi biết tên tuổi của tôi không nổi như xưa rồi, xem ra là nên trở về nước phát triển thật tốt. Bằng không những người phụ nữ xinh đẹp, đều nhanh đem tôi quăng đến rừng sâu núi thẳm rồi!”
Phốc, Cố Thiển Hi nhịn không được bật cười: “Trầm tiên sinh thực hài hước!”
Theo như Phó Hữu Minh nói, Cố Thiển Hi biết Trầm Tùy Ý không chỉ là họa sĩ, còn là thiếu gia của tập đoàn Trầm thị, anh trai của Trầm Tùy Tâm! Chỉ là từ nhỏ anh ta đã không thích ở trên thương trường chiến đấu, cho nên nhiều năm trước đã xuất ngoại theo đuổi giấc mơ của mình. Hôm đã đã trôi qua nhiều năm như vậy, đi khắp tất cả các thành phố, mỗi một quốc gia, từng cái xóm núi, coi như có không ít thành tựu!
Lần này về nước là vì Trầm Tùy Tâm kết hôn, lại chuẩn bị sinh, cho nên mới bất đắc dĩ mà dứt ra quay về.
Cố Thiển Hi không ngờ, Trầm Tùy Tâm sẽ có anh trai… Hơn nữa nhìn lên, lại là một người đàn ông không tệ!
Tâm tình bà nội rất tốt, kéo Trầm Tùy Ý lại bảo anh ta phô diễn tài năng, mà nhân vật làm mẫu lại là Cố Thiển Hi.
“Bà nội…” Cố Thiển Hi có chút xấu hổ, chưa từng có người nào vẽ chân dung cho cô!
Trầm Tùy Ý lập tức hào hứng, không khách sáo để Cố Thiển Hi ngồi trên sopha: “Yên tâm đi, tôi sẽ không thu phí!”
“Thiển Hi, trong phòng ngủ còn thiếu một bức tranh, anh cảm thấy chủ ý của bà nội cũng không tệ!” Phó Hữu Minh ngồi bên bà nội, gật đầu với Cố Thiển Hi!
Cố Thiển Hi vẫn không nói gì, Trầm Tùy Ý thấy cô yên lặng, ngòi bút trong tay đã bắt đầu vẽ.
Anh ta không phải chỉ là một họa sĩ vẽ đẹp, mà trí nhớ cũng thật kinh người!
Cố Thiển Hi cảm thấy mình ngồi không quá mười phút, Trầm Tùy Ý cơ hồ cũng không nhìn cô nhiều hơn một cái, mà cả người bận bịu trên bàn vẽ. Cô có chút tò mò, đứng lên đi đến bên người Trầm Tùy Ý, nhìn bức tranh dưới ngòi bút của anh ta rất sống động, không khỏi cảm thán Trầm Tùy Ý thực sự rất lợi hại.
“Không sợ nói thật cho cô biết, thời điểm lần đầu tôi tiếp xúc với mỹ thuật hội họa, là do em gái tôi vẽ một bức tranh gia đình. Con nhóc kia ở phương diện này cũng có thiên phú rất tốt, nhưng mà tâm tư lại không đặt ở đây! Chị dâu chừng nào có thời gian, tôi đưa em gái đến gặp cô, có lẽ hai người có thể rất hợp nhau!”
Cố Thiển Hi lập tức toàn bộ ngây ra như phỗng, mũi đau xót, chuyện cũ liền xông lên đầu!
Vô luận thế nào cô cũng không thể quên ngày hôm đó, Trầm Tùy Tâm kéo tay Quý Vĩ cao giọng bước vào Quý gia. Chồng, bố chồng, mẹ chồng đều ra mặt… Phó Hữu Minh cảm thấy thần sắc Cố Thiển Hi không tốt, tranh thủ đứng lên đi đến bên người cô nói: “Hôm nay cũng mệt rồi, em lên phòng nghỉ ngơi đi! Đến tối anh gọi em ăn cơm!”
Trầm Tùy Ý hoàn toàn không biết gì than thở với Phó Hữu Minh: “Đau lòng như vậy, xem ra lần này cậu thật sự động chân tình rồi! Chị dâu, chị nên quý trọng thật tốt đấy!”
Cố Thiển Hi ngơ ngẩn một chữ cũng không nói, Phó Thiển Hi đưa cho Trầm Tùy Ý một cái liếc mắt để anh ta không nói thêm gì nữa, Trầm Tùy Ý lúc này mới ù ù cạc cạc ngậm miệng. Tiếp tục từng bước sửa chữa tác phẩm!
“Em đừng để ý lời cậu ta nói! Họ tuy là hai anh em, nhưng tin anh, Tùy Ý chưa bao giờ biết làm những chuyện tổn thương ai. Xem ra, bây giờ cậu ấy vẫn chưa biết chân tướng chuyện này!” Phó Hữu Minh xem chừng sắc mặt Cố Thiển Hi có chút khó coi, rót một ly nước ấm cho cô.
Cố Thiển Hi đương nhiên biết rõ Trầm Tùy Ý là Trầm Tùy Ý, Trầm Tùy Tâm là Trầm Tùy Tâm… Nhưng trong lòng của cô hết lần này đến lần khác đều cảm thấy bất an!
Cô gật gật đầu, hít một hơi: “Không biết có phải bởi vì mang thai hay không, gần đây em rất muốn ngủ! Hữu Minh, em không sao, anh đi bận việc của anh đi!” Cố Thiển Hi ngoan ngoãn nằm trên giường, Phó Hữu Minh kéo chăn qua, thay cô đắp thật kín, sau đó hôn nhẹ lên trán cô: “Khi nào ăn tối anh sẽ gọi em, ngủ ngon nhé!”
Nhìn Cố Thiển Hi nhắm mắt lại, Phó Hữu Minh mới nhẹ nhàng đi ra ngoài, đóng cửa!
Xem ra có một số chuyện phải nói rõ ràng với Trầm Tùy Ý, hiện tại nếu anh không nói, về sau Trầm Tùy Tâm trở tay nói trước… Chỉ sợ vấn đề này sẽ càng thêm phiền toái!
Bà nội vẫn còn thưởng thức những bức tranh Trầm Tùy Ý vẽ, bức tranh Cố Thiển Hi yên lặng ngồi ở kia, nghiêng nghiêng đầu, trên mặt có vài phần hiếu kỳ.
“Tùy Ý, tên nhóc này mấy năm gần đây càng ngày càng tiến xa nha! Vẽ đẹp lắm, bà nội có thưởng!” Bà nội vui tươi hớn hở nhìn bức tranh, cười tươi như hoa!
Trầm Tùy Ý hiển nhiên không hể ngạo mạn tư cao: “Vậy cho cháu ăn bữa cơm ở đây đi! Vừa mới hạ cánh liền trực tiếp chạy đến nhà bà nội, còn chưa kịp trở về nhà nữa!”
“Được được!” Bà nội kéo cánh tay anh ta, xem như cháu chắt của mình.
Phó Hữu Minh đứng ở bậc thang gọi Trầm Tùy Ý: “Đến phòng làm việc của mình một chút, có chuyện muốn nói với cậu!”