Chỉ một câu nói đã lập tức đã thay đổi không khí trong nhà hàng, động tác trong tay Cố Thiển Hi liền ngừng lại, không hiểu nhìn thoáng qua Quý Vĩ rồi lại đưa ánh mắt sang người Phó Hữu Minh. Rất rõ ràng, cô đối với việc Quý Vĩ kêu một tiếng “anh trai” bày tỏ sự nghi ngờ nghiêm trọng!
Qua nhiều năm như vậy, chưa từng nghe Quý Vĩ nói hắn ta còn có một người anh trai!
So với Cố Thiển Hi, thái độ của Trầm Tùy Tâm giống như sớm đã biết rõ chuyện này, cười âm trầm đáng sợ!
Phó Hữu Minh không ngờ Quý Vĩ to gan như vậy, hiển nhiên dám ở nơi này gọi anh là anh trai! Anh trầm giọng hít một hơi, ngẩng đầu nhìn Quý Vĩ như không hiểu: “Quý tiên sinh là đang gọi tôi à? Thật sự vô cùng xin lỗi, cha tôi chưa bao giờ nói tôi còn có một em trai. Nếu như anh muốn nhận thân thích, có phải nên nhìn lại xem bản thân có bao nhiêu cân lượng?” Lời nói lạnh nhạt lộ ra uy hiếp, Phó Hữu Minh tuyệt đối không phải người có thể đùa giỡn.
Ít nhất đang có Cố Thiển Hi ở đây, hành động của Quý Vĩ thật sự quá đáng rồi, anh không thể tiếp tục khoanh tay đứng nhìn nữa!
“Nhiều năm như vậy, anh vẫn không chịu nhận tôi! Như thế nào, anh sợ tôi sẽ trở lại Phó gia, đoạt lấy tài sản của anh sao?” Quý Vĩ ôm Trầm Tùy Tâm, hùng hổ dọa người. Câu nói xúc phạm cuối cùng kia của Phó Hữu Minh đã chạm đến giới hạn của hắn. Hắn đã cùng Trầm Tùy Tâm đến bệnh viện, cùng nhau khám thai, cùng đi đến lớp dạy chăm sóc trẻ. Từng quá trình đều chân thực, hạnh phúc như vậy… Hắn không thể để cho bất cứ kẻ nào vu oan Trầm Tùy Tâm, càng không cho phép bất cứ ai xúc phạm hắn không thể sinh con.
Phó Hữu Minh thoáng chốc đen mặt, nhưng chỉ giây lát lập tức khôi phục như thường. Anh đứng dậy thẳng tay dắt Cố Thiển Hi, sau đó quay đầu hướng Quý Vĩ nói: “Nếu như anh cảm thấy trên người anh chảy dòng máu của Phó gia chúng tôi, tôi đề nghị anh trước hết có thể tổ chức một buổi triệu tập cánh nhà báo. Đương nhiên, nếu như anh hi vọng tôi tới dự, tôi có thể miễn cưỡng cùng anh đến bệnh viện giám định… Anh cũng biết, khoa học sẽ không nói láo! Nếu không phải, anh sẽ phải trả một cái giá lớn vì chính lời nói của anh!”
Anh kéo tay Cố Thiển Hi, không quay đầu lại rời khỏi nhà hàng, sau đó liền lên xe đạp ga khởi động, không mục đích đi về phía trước.
Cố Thiển Hi ngồi ở ghế phụ, giống như cảm giác được nộ khí rõ ràng trên người Phó Hữu Minh. Giờ phút này anh giống như một con báo bị thương, nhìn như vậy… thật khiến người ta đau lòng! Cố Thiển Hi mở miệng, muốn nói gì đó nhưng thủy chung vẫn không thốt lên được lời!
Phó Hữu Minh liên tục trầm mặc, tốc độ xe chưa từng chậm lại nửa phần, anh bất chợt đạp phanh một cái đem xe đỗ lại ven đường: “Em không có gì muốn hỏi sao?”
“Anh không nói, em liền không hỏi! Nếu như anh muốn nói, em sẽ một mực ngồi ở chỗ này, nghe anh nói hết!” Cố Thiển Hi nhìn thấy trong mắt anh đầy bi thương và thống khổ. Đây là lần đầu tiên Cố Thiên Hi cảm thấy một thiên sứ kiên cường như Phó Hữu Minh, thì ra ở sâu trong thâm tâm cũng cất giấu một tia yếu đuối.
Ánh mắt cô kiên định, khóe một cong lên cho anh vài phần cổ vũ.
Phó Hữu Minh nhìn Cố Thiển Hi nói: “Ba của anh từng phạm rất nhiều sai lầm của đàn ông! Ông ấy bỏ qua sự ngăn cản của bà nội đem người phụ nữ khác cùng đứa con của bà ta về nhà, về sau mẹ anh vì bị đả kích lớn nên tinh thần xảy ra vần đề, vào một buổi sáng bỏ mình nhảy lầu! Mà người đàn bà kia lại thừa cơ dùng danh nghĩa của ba anh, đem gần 60% cồ phần của công ty bán đi, sau đó trốn ra nước ngoài. Về sau cơ quan tư pháp lạm dụng chức quyền, nghi ngờ tội danh buôn bán lừa gạt cùng nhiều tội danh khác bắt ông ấy, có lẽ bởi vì áy náy với mẹ anh, không đến một năm ông đã tự sát trong tù! Có lẽ ông trời có mắt, người đàn bà ấy xuất ngoại không đến ba năm, lại bị một người đàn ông khác lừa gạt đến táng gia bại sản. Mà con của bà ta, lại chính là Quý Vĩ bây giờ. Đây cũng là nguyên nhân hắn ta gọi anh là anh trai! Người trong Phó gia, cho tới bây giờ chưa từng thừa nhận sự tồn tại của hắn, nếu như năm đó ba không phải có tình cảm đối với người đàn bà kia, một mình gánh chịu tất cả tội trạng, cũng sẽ không rơi vào kết cục như vậy!”
Cố Thiển Hi nhìn anh, như cảm giác được đau khổ của Phó Hữu Minh. Cô bất giác duỗi tay nắm chặt lấy tay Phó Hữu Minh: “Mọi chuyện không phải đã qua rồi sao? Hiện tại anh vẫn có bà nội, có em… còn có con!” Cô sờ tay lên bụng mình, cố gắng nở nụ cười.
Mọi thứ đều hiển nhiên như vậy, thực giống như những chuyện này vốn hẳn là xảy ra từ rất lâu trước đây.
Cố Thiển Hi thậm chí cảm giác lúc bản thân nói ra lời này, không có một chút khó khăn cũng không thấy chỗ nào kỳ quái. Cô chí còn mỉm cười thật lòng thật dạ như vậy!
Thời điểm phát sinh tình yêu rất kỳ diệu, giống như đánh một tia chớp. Rõ ràng chỉ chợt lóe lên, nhìn không thấy một nửa dấu tích vắt ngang. Tuy nhiên lại ở trong tâm hồn con người lưu lại ánh sáng vĩnh hằng! Tựa như sao băng lướt qua màn đêm, mặc dù chớp mắt, nhưng cũng là vĩnh viễn!
Đây là yêu sao? Cố Thiển Hi không muốn nghĩ tới, cô chỉ cảm thấy giờ phút này Phó Hữu Minh giống như một đứa trẻ bị tổn thương. Anh mềm yếu, anh thống khổ, anh bất lực cùng chua xót, chỉ biểu hiện ra trước mặt người phụ nữ anh yêu nhất!
Vô cùng hài hòa!
Trong mắt Phó Hữu Minh đầy say mê, anh tự tay vén tóc lên tai Cố Thiển Hi, nhìn ánh mắt cô không che dấu chút tình cảm thân thiết nào, toàn bộ đều tinh tế như vậy.
Anh cúi đầu, một nụ hôn nhẹ rơi xuống trán Cố Thiển Hi, thật lâu cũng không rời.
Anh ở bên tai Cố Thiển Hi nhẹ giọng nỉ non: Thiển Hi… Thiển Hi… Cố Thiển Hi!
Từng câu từng chữ, thâm tình nồng đậm, như tiếng gọi từ xa xưa, trong nội tâm Cố Thiển Hi bỗng chợt tầng tầng rung động!
Thiển Hi… Thiển Hi… Cố Thiển Hi!
Đầu óc Cố Thiển Hi đột nhiên như rơi vào trong mộng, tiếng nói như vậy không bao lâu liền vang lên khắp mọi ngóc ngách. Tim cô bỗng đập nhanh, không có quy luật, không có tiết tấu, chỉ có kinh hoảng bất lực còn có màn đem tăm tối vô hạn vô biên. Có người ở bên tai cô cao giọng hô: Thiển Hi… Thiển Hi… Cố Thiển Hi! Em tỉnh lại cho anh, em sẽ không xảy ra chuyện gì… Anh nói em mau tỉnh lại!
Một đạo âm thanh cao vút này cuối cùng biến thành tiếng khóc khẽ khàng: Xin em, anh xin em…
Cố Thiển Hi! Cố Thiển Hi cảm thấy đầu mình bắt đầu lại đau, toàn thân cô thậm chí còn phát run. Phó Hữu Minh phát hiện biến đổi của cô, lúc này mới tách ra: “Em làm sao vậy?”
Cố Thiển Hi nói cô không biết, chỉ cảm thấy đầu rất đau, rất đau! A, không… là toàn thân đều đau. Mỗi một tế bào đều đau, mỗi một dây thần kinh đều đau! Phó Hữu Minh lập tức cuống quít, vội vã lái xe chạy đến bệnh viện!
Anh không biết đến cùng Cố Thiển Hi đã xảy ra chuyện gì, chỉ là một bên vừa lái xe, một bên nhìn sang Cố Thiển Hi, vẻ mặt dữ tợn cùng lo lắng. Liên tiếp vượt mười cái đèn đỏ, cho dù sau lưng tiếng còi cảnh sát liên tục kêu, anh hoàn toàn không để ý!
Bác sĩ kiểm tra kết quả rất đơn giản, nói rằng Cố Thiển Hi bởi vì đã từng xảy ra tai nạn xe cộ, trong đầu bây giờ vẫn còn một khối máu chèn ép dây thần kinh của cô. Một khi Cố Thiển Hi nhớ lại một chút ký ức, chỗ dây thần kinh này sẽ bị tác động, từ đó làm cho cô cảm thấy đầu đau như muốn nứt ra! Nhưng mà có duy nhất một điểm đáng mừng là, khối máu này đối với Cố Thiển Hi sẽ không chuyển biến xấu, có khả năng sẽ theo thời gian chậm rãi biến mất, cũng thể Cố Thiển Hi sẽ nhớ lại được, nhưng tất cả điều này cũng không chắc chắn.
Phó Hữu Minh biết rõ trận tai nạn xe cộ này, bởi vì năm đó anh cũng đi cùng với Cố Thiển Hi khi cô gặp chuyện không may đấy!
Chỉ là đã lâu như vậy, anh thậm chí không biết mình có nguyện ý để Cố Thiển Hi nhớ lại quá khứ hay không. Giống như bây giờ, có lẽ thực sự rất tốt!
Cố Thiển Hi tỏ ra đối với khối máu này không sao cả: “Đã nhiều năm như vậy rồi, cũng không có biến mất, chắc về sau cũng khó! Dù sao cũng không phải chuyện lớn gì, giữ lại cũng được!” Phó Hữu Minh rất ngạc nhiên hỏi Cố Thiển Hi, vì sao đối với những chuyện đã qua lại không cảm thấy tò mò.
Cố Thiển Hi đi trên hành lang bệnh viện, nghĩ nghĩ mới nói: “Mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều đã qua bảy năm rồi! Thời gian bảy năm thực sự rất dài! Huống gì em cảm thấy hiện tại như vậy cũng không có gì không tốt!”
“Nhưng giữ lại khối máu này dù sao cũng không phải chuyện gì hay! Em yên tâm, anh sẽ mời chuyên gia khoa não uy tín chữa trị tốt cho em! Chỉ là, anh chỉ duy nhất hy vọng khi em nhớ lại quá khứ, vẫn có thể bình thản như bây giờ!” Phó Hữu Minh xoay người Cố Thiển Hi, nghiêm túc nói: “Thiển Hi, nếu có một ngày em nhớ lại đoạn ký ức bảy năm trước em đánh mất. Thì hãy nhớ rõ anh của bây giờ, nhớ rõ lòng anh đối với em cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi!”
Cố Thiển Hi có chút sửng sốt, cô không hiểu tại sao Phó Hữu Minh lại nói lời như vậy.
Mặc dù, lời nói cuối cùng của anh thật sự rất động lòng người!
Cô khẽ gật đầu, không vì bất kỳ nguyên nhân gì, chỉ là một động tác trong tiềm thức!
Phó Hữu Minh ôm cô trong ngực, một chữ đều không nói!
Tương lai sẽ như thế nào, anh thật sự không biết, càng không biết nếu như Cố Thiển Hi nhớ lại tất cả chuyện của bảy năm trước có dáng vẻ và suy nghĩ gì. Anh chỉ hy vọng dùng thời khắc này, dùng hiện tại vững chắc giữ chặt Cố Thiển Hi bên người, có thể an tâm mà cùng nhau đi đến tương lai!