“Khụ khụ, ‘mặt’ của tôi còn chưa mua bảo hiểm, tôi vẫn muốn tiếp tục dựa vào nó để kiếm cơm nữa mà.”
Tại một cửa tiệm bên trong thành phố, ban ngày cung cấp phục vụ những món ngon xứ lạ mang phong vị Thái Lan, đến buổi tối hơn 9 giờ liền biến hóa nhanh chóng trở thành quán ăn đêm nhộn nhịp người đi đi lại lại rất nhiều, giờ phút này âm nhạc đang ầm ĩ phát ra từ bên trong, tiếng hát của ca sĩ người da đen khàn khàn mang theo điểm tang thương quanh quẩn trong không khí.
Thân là người mẫu nam nổi tiếng, Hàn Thận Kì vừa chấm dứt hoạt động chụp ảnh bìa tạp chí xong, nhận được tin nhắn từ chị dâu Phương Tâm Đệ liền biết cô đang ở quán ăn đêm này cử hành sinh nhật của mình bèn vội vàng chạy đến cổ vũ.
Tiến vào quán ăn đêm, anh tháo kính râm trên mặt xuống, con ngươi đen thâm thúy liếc nhìn xung quanh một chút, không để ý đến những thục nữ ngọt ngào từ đầu đến chân đều rất là bổ mắt trước quầy bar mà lướt qua đám người đi thẳng đến ghế lô* bên trong.
*Ghế lô: Một gian phòng kiểu Nhật.
“Thận Kì,” Phương Tâm Đệ thân thiết ôm lấy cánh tay rắn chắc của anh, cười nịnh nọt nói:“Không nghĩ tới cậu thật sự tới tham gia tiệc đôi của tôi, thật cảm động quá!”
“Sinh nhật vui vẻ!” Hàn Thận Kì từ trong túi lấy ra một chiếc iphone mới nhất trên thị trường, đưa đến trước mặt Phương Tâm Đệ.
“Oa!” Phương Tâm Đệ thấy vật quý trong mộng của mình, ánh mắt thoắt cái sáng trưng, khuôn mặt tươi cười ngập nước miếng (–___–|||) , khẽ nói: “Thận Kì à, quả nhiên chỉ có cậu hiểu tôi nhất, yêu cậu quá đi thôi…!!!”
“Khụ!” Thân là bạn trai chính cống của Phương Tâm Đệ, Hàn Thận Tước thấy hai người cử chỉ vô cùng thân thiết, nếm phải tư vị không nên thử đành ho khan vài tiếng công khai biểu thị chủ quyền.
“Lão đại đang ghen.” Hàn Thận Kì khiêu khích hướng phía người anh song sinh của mình nhíu mày, rồi lơ đãng nhìn thấy bên trong góc còn có một cô gái mặc váy ngắn xinh xắn.
Phương Tâm Đệ hoan hỉ vui mừng nhận lấy lễ vật, ôm lấy cổ Hàn Thận Tước làm nũng nói: “Thận Kì vừa đưa em di động loại mới nhất, em đương nhiên muốn nói vài lời dễ nghe với cậu ấy để tỏ lòng một chút, kỳ thật người em yêu nhất vẫn là anh mà~~”
“Hừ, anh xem cậu ta tám phần là lấy quà tặng của mình đem chuyển giao cho em thì đúng hơn.” Hàn Thận Tước đẩy nhẹ gọng kính trên sống mũi, không phục nói.
Hàn Thận Kì cười nhạt, không phủ nhận, toàn bộ tâm tư anh giờ đã bị cô gái xinh đẹp ngồi ở trên sô pha hấp dẫn mất rồi, cô có một mái tóc ngắn dễ thương, lộ ra cái cổ trắng nõn, dáng người yêu kiều, váy ngắn trên đầu gối khoe đôi chân thon dài mê người, toàn thân thật sự hợp với khẩu vị của anh.
“Nữ sinh kia là ai vậy?” Hàn Thận Kì hỏi, hai mắt vẫn không rời cô gái đó.
Phương Tâm Đệ nhìn theo ánh mắt anh, thành thực nhiệt tình nói:“Cậu nói Mộc Tiệp à…… Cô ấy là giảng viên lịch sử mới tới trường của Thận Tước, cũng là bạn học của tôi, một người tốt lắm đó nha!”
Vẻ mặt Hàn Thận Kì tràn ngập biểu tình “đáng tiếc”, cô gái xinh xắn như vậy lại làm cái công việc buồn chán như thế, làm cho nhiệt tình trong anh nháy mắt mất đi vài phần.
Anh theo bản năng cho rằng những giảng viên ở đại học đều có cá tính giống với người anh song sinh Hàn Thận Tước của mình, hay câu nệ tiểu tiết, lại nghiêm túc vô cùng, động một tí liền làm bộ “ân cần chỉ bảo”, làm cho anh muốn chạy còn không kịp.
“Muốn tôi giới thiệu Mộc Tiệp cho cậu quen biết sao?” Phương Tâm Đệ cười nịnh nọt nói.
“ Đồng Mộc Tiệp không phải là cô gái cậu có thể động vào, bớt trêu chọc cô ấy đi kẻo rước họa vào thân đấy.” Hàn Thận Tước nhìn ra ý đồ của đứa em, tốt bụng đưa ra cảnh cáo.
“Phải không?” Những lời này ngược lại hoàn toàn khơi mào sự quan tâm cùng hứng thú của Hàn Thận Kì, phải biết rằng, dựa vào ngoại hình tuấn khốc cùng với danh tiếng người mẫu nam sáng giá của mình, chỉ có anh không thèm “động” đàn bà chứ chưa có người đàn bà nào mà anh không “động” vào được cả.
Ánh mắt anh lướt qua liền nhìn thấy Hách Thiệu Long cùng Phí Giai Lạc, hai người này đang khóa ở hai bên sườn Đồng Mộc Tiệp, ngắm cô thưởng rượu, cử chỉ đầy tao nhã.
“Nếu cậu không nghĩ đến việc nửa đời sau sẽ trôi qua trên xe lăn thì khuyên cậu tốt nhất đừng nên dây vào cô ấy. ” Hàn Thận Tước lại cảnh cáo.
“Có ý tứ gì?” Anh nhíu mày, vẻ mặt bất tuân*.
*Bất tuân: Không noi theo, khác biệt.
“Bởi vì Mộc Tiệp không phải nữ sinh bình thường, thời đại học cô là quán quân Taekwondo toàn châu Á đấy.” Ánh mắt tròn vo của Phương Tâm Đệ toát ra cái nhìn sùng bái.
“Lợi hại như vậy?” Vẻ mặt Hàn Thận Kì bán tín bán nghi, ánh mắt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Đồng Mộc Tiệp, cô mặc bộ đồ bó sát lõa lồ với cánh tay mảnh khảnh và đôi đùi thon dài, thật sự rất khó đem cô gái xinh đẹp trước mắt cùng với hình tượng quán quân Taekwondo châu lục đặt cùng một chỗ.
“Mộc Tiệp là một cô gái cực kì tốt, còn dạy thuật phòng thân miễn phí cho tôi và Giai Lạc nữa, cậu không biết tốc độ ra quyền của cô ấy nhanh thế nào đâu, lợi hại cực kỳ, ngay cả nam sinh cũng không phải đối thủ.” Phương Tâm Đệ tiếp tục nhiệt tình cung cấp tin tức bát quái.
“Thận Kì, muốn chơi thì kiếm đám fan bên ngoài của cậu mà chơi, đừng có ý định trêu đùa Mộc Tiệp, bằng không đến lúc mũi của cậu bị đánh gãy, đừng trách bọn anh không có nói trước với cậu.”
Lời khuyên bảo dọa dẫm của Hàn Thận Tước đối với anh mà nói căn bản không có tác dụng, ngược lại càng kích thích thú đi săn nguyên thủy của đàn ông trong người Hàn Thận Kì, làm cho anh nhìn Đồng Mộc Tiệp càng lúc càng hứng thú.
“Em chỉ đi làm quen gặp gỡ đồng nghiệp của anh một chút, khẩn trương cái gì chứ?”
Lúc này đứng bên ngoài cửa ghế lô đã có mấy cô em mặc quần áo mát mẻ, quyến rũ đang chen chúc, dùng thanh âm nũng nịu nói: “Anh Hàn Thận Kì, chúng em có thể đi vào với anh được không?”
“Đây là địa điểm tư nhân, không tiện mời mọi người vào.” Hàn Thận Kì phiêu mắt liếc nhìn mấy cô em này một cái, lãnh đạm ra lệnh đuổi khách.
“Vậy chúng ta đi ghế lô khác thế nào?” Một cô em tóc vàng khác ái muội nháy mắt với anh vài cái, đưa ra lời đề nghị.
“Ngại quá, hôm nay tôi chỉ muốn cùng bạn bè mình tụ họp thôi.” Hàn Thận Kì hoàn toàn không có hứng thú đối với lời mời của các cô em này, mọi tâm tư của anh giờ đã treo hết lên người Đồng Mộc Tiệp mất rồi.
Mấy cô em lộ ra biểu tình thất vọng, cầm chén rượu trên tay rời khỏi ghế lô.
“Ai nha! Dáng người thật tốt.” Hách Thiệu Long ngồi ở một bên bày ra bộ mặt hâm mộ vô cùng, thế là phải hứng chịu ánh mắt cảnh cáo của bạn gái Phí Giai Lạc, lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Hàn Thận Kì lướt qua đám cô em ban nãy, đi đến một bên sô pha, nhìn Đồng Mộc Tiệp, khoé miệng gợi lên một nụ cười mê người, vui vẻ nói: “Cô giáo Đồng, tôi có thể ngồi ở chỗ này được không?”
Mộc Tiệp nháy nháy mắt, giật mình sửng sốt nửa giây, buông ly rượu đỏ trong tay sau đó gật đầu nói: “Đương nhiên có thể.”
“Tôi là em trai song sinh của Hàn Thận Tước, Hàn Thận Kì, rất vui được quen biết.” Anh chăm chú ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp của cô.
“Xin chào, tôi là Đồng Mộc Tiệp, đồng nghiệp của Thận Tước.” Cô ngẩng đầu đón nhận khuôn mặt tuấn tú của anh, hết sức tao nhã tự giới thiệu lại.
Kỳ thật lúc Hàn Thận Kì vừa tiến vào ghế lô, cô liền chú ý tới sự hiện diện của anh, với cô mà nói cái tên “Hàn Thận Kì” này vô cùng quen thuộc. Cô đã sớm nghe từ miệng Hàn Thận Tước và biết được rằng anh có một người em song sinh làm nghề người mẫu “bán mặt mà sống”, thậm chí còn được giới truyền thông ca tụng là “Máy phóng điện”, đêm nay quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy, anh vừa xuất hiện lập tức dẫn tới rất nhiều cô em đến gần, hình ảnh anh phóng đãng khêu gợi và mị lực cùng Hàn Thận Tước nhã nhặn anh tuấn có khí chất hoàn toàn bất đồng.
“Nếu lúc tôi còn học đại học mà cũng có một giáo viên xinh đẹp như em vậy, tôi nhất định luyến tiếc mà ở lại.” Hàn Thận Kì ngữ khí mặt dày khẽ cười nói.
“Nếu như đó là một câu khen ngợi, tôi nhận.” Cô yếu ớt nở nụ cười.
“Nghe Tâm Đệ nói cô là cao thủ Taekwondo?” Hàn Thận Kì thử tìm đề tài kéo gần khoảng cách giữa hai người.
“Thoạt nhìn không giống sao?” Con ngươi đen láy thông minh của cô lóe ra ý cười, ngay thẳng hỏi lại anh.“ Hay là anh cũng nghĩ muốn khảo nghiệm thân thủ của tôi một chút?”
“Khụ khụ, ‘mặt’ của tôi còn chưa mua bảo hiểm, tôi vẫn muốn tiếp tục dựa vào nó để kiếm cơm nữa mà.” Anh theo bản năng sờ sờ mũi mình, giọng điệu trêu chọc.
“Yên tâm, tôi sẽ tận lực công kích vào gáy của anh thôi.” Cô theo lời anh nói, tiếp tục giỡn lại.
“Cám ơn sự khoan hồng độ lượng của cô, tôi nghĩ chi bằng đem cơ hội này lưu lại cho người đàn ông khác đi thì tốt hơn.” Anh cầm lấy bình chủ động rót rượu cho cô.
Cô hé miệng cười yếu ớt, bàn tay cầm ly rượu loạng choạng khiến chất lỏng đỏ sậm bên trong nhẹ nhàng lay động, ngoài ý muốn của mình phát hiện anh rất hài hước, hết sức dễ dàng đã hóa giải được khoảng cách xa lạ giữa hai người trong lúc đó, hơn nữa do cồn thúc giục, cũng khiến cho cô so với bộ dáng câu nệ nghiêm túc trên lớp học có khác một chút, cảm thấy cả người thật thả lỏng và thư thái.
“Điều hòa của ghế lô này không mạnh lắm thì phải……” Hàn Thận Kì cố ý cởi bỏ áo khoác trên người, lộ ra chiếc áo sơ mi màu trắng cắt may vừa khít với bộ ngực rắn chắc và đường cong cơ bắp hoàn mĩ. Cô uống một ngụm rượu đỏ, ánh mắt tò mò lặng lẽ xuyên thấu qua đáy ly thủy tinh duyên dáng đánh giá cơ thể tráng kiện cân xứng của anh, dáng người của kẻ này quả nhiên tốt đến mức làm người ta thèm nhỏ dãi.
“Muốn chơi một trò chơi nhỏ hay không?” Con ngươi đen thâm thúy của anh nhìn chằm chằm vào cô, khóe miệng cong lên nở nụ cười mê muội, mạnh mẽ hướng cô mà phóng điện, chuẩn bị xuất ra kỹ xảo tán gái quen thuộc của mình.
“Trò chơi gì?” Cô tò mò hỏi.
Hàn Thận Kì nhắc phục vụ sinh rửa sạch mặt bàn, đem lên ba cái chén tối màu, rút chiếc nhẫn từ tay mình bỏ vào một cái trong đấy, sau đó xáo trộn chúng với nhau rất nhanh, đến khi động tác dừng lại thì nhíu mày nói: “Đoán một chút đi, xem nhẫn ở trong cái chén nào, em đoán đúng liền phạt anh uống rượu, thua liền đổi lại là em uống rượu.”
“Được.” Cô sảng khoái đáp ứng, chuyên chú nhìn thủ pháp của anh hết sức lưu loát di động mấy chiếc chén thủy tinh.
Phí Giai Lạc đang ngồi ở một bên ăn bánh tôm mặt trăng ghé vào giúp vui đề nghị. “Tôi nghĩ hai người nên chơi lớn một chút đi, người thua phạt uống ‘bom nổ dưới nước’, OK?”
“Không thành vấn đề, còn em?” Anh nhìn cô, ánh mắt tràn ngập khiêu chiến.
“Tôi cũng OK.” Cô cực kỳ tin tưởng đối với tửu lượng của mình.
Phí Giai Lạc rót ra một số lượng rượu Vodka vừa phải, hào khí bừng bừng đem nó đổ vào cốc khác, đặt trong lòng bàn tay, dùng sức lắc, làm cho hai loại rượu xen lẫn với nhau
“Nhìn cẩn thận nhé!” Hàn Thận Kì di động cái chén rất nhanh, khóe môi khêu gợi ôm lấy ý cười.
Cô chọn một cái chén, Hàn Thận Kì vô cùng hoàn mỹ lật nó lên.
“Thận Kì, tốt quá, tốc độ của anh nhanh đến mức có thể làm nhà ảo thuật được rồi!” Phí Giai Lạc kinh hô, hoan hỉ đem một ly “bom nổ dưới nước” đặt trước mặt Mộc Tiệp. “Mộc Tiệp, cô thua.”
“Chúc tiểu thọ tinh của chúng ta hôm nay vĩnh viễn xinh đẹp đáng yêu……” Mộc Tiệp rộng rãi đứng dậy, giơ lên chén rượu, một hơi uống cạn sạch nó.
“Tửu lượng không tồi!” Đôi mắt đen như mực của anh toát ra hứng thú nồng đậm. Trong khoa lịch sử, giáo viên đều để lại cho anh ấn tượng chính là một người có cái bộ dáng vừa nghiêm túc vừa già dặn lại ngốc nghếch, không nghĩ tới Đồng Mộc Tiệp lại hoàn toàn bất đồng, tự tin mà rộng rãi, đáy mắt ngẫu nhiên toát ra thần sắc bất tuân, càng khiến anh cảm thấy mê người.
“Cám ơn.” Cô cười khẽ, lộ ra gương mặt của một đứa bé say rượu hết sức đáng yêu, dịu dàng hơn hẳn hình tượng câu nệ ngày thường.
Chơi vài lần nữa, không khí bên trong càng lúc càng cuồng nhiệt, cảm xúc của mọi người cũng càng lúc càng high, Mộc Tiệp thua cả ba lượt, uống hết ba chén rượu pha chế, tửu lượng hơn người được mọi người tán thưởng.
Đôi lúc ngẫu nhiên Hàn Thận Kì cũng sẽ cố ý phóng tay, di động thả chậm tốc độ xoay chén làm cho cô đoán trúng, phạt chính mình uống rượu.
“Còn muốn chơi nữa sao?” Anh nhướn mày nhướn mi, tràn ngập ý khiêu khích.
“Đương nhiên muốn.” Cô không chịu thua trừng mắt nhìn anh.
“Nếu em uống say làm sao bây giờ?”
“Yên tâm, tửu lượng của tôi tầm năm chén, cho nên còn có hai lần thua nữa mới say, bất quá có thể cuối cùng người thua là anh thì sao.”
Hàn Thận Kì cười nhạt không nói, đơn giản là tiếp tục di động cái chén rất nhanh, nhìn xem cô hoa mắt hỗn loạn, cuối cùng chỉ vào cái chén chính giữa.
“Xác định sao?” Anh thấy cô gật đầu, xốc cái chén lên, quả nhiên trống không. “Xem ra cô giáo Đồng xinh đẹp của chúng ta lại thua nữa rồi.”
“Dám chơi dám chịu.” Cô sảng khoái cầm lấy chén rượu pha chế thứ bốn.
“Em xác định muốn uống chén bom nổ dưới nước thứ bốn sao? Có muốn lấy một nụ hôn để đáp ứng hay không, tôi sẽ thay em uống nó?” Anh lộ ra một nụ cười đẹp mắt, không chút nào che dấu hứng thú đối với cô.
“Anh tưởng tôi thật sự đã say sao?” Cô quật cường trừng mắt nhìn anh, có chút kinh ngạc. Hàn Thận Kì quả nhiên kì quái, bình thường nam sinh nghe đến việc cô là cao thủ Taekwondo đều e sợ chạy còn không kịp, không nghĩ tới anh còn mơ tưởng đến việc hôn cô?!
“Được rồi !” Anh ôn nhu cười cười, hai tay nhất quán ý bảo cô xin cứ tự nhiên.
“Yên tâm, nếu cậu uống rượu say, chúng tôi sẽ đưa cậu về nhà!” Phương Tâm Đệ tinh quái cười nói, vỗ vỗ bả vai của cô mà hứa hẹn sẽ phụ trách.
Mộc Tiệp ngửa đầu một hơi uống cạn chén “bom nổ dưới nước” thứ bốn, lập tức nhận được một tràng vỗ tay nhiệt liệt từ mọi người.
“Oa, hôm nay thật sự là quyết đấu giữa thần cờ bạc cùng thần rượu nha!” Phí Giai Lạc ồn ào trêu chọc hai người.
Mộc Tiệp buông chén rượu, ngẩng đầu chống lại ánh mắt tràn ngập hứng thú của Hàn Thận Kì, mấp máy đôi mắt, đột nhiên cảm thấy đầu óc mờ mịt, hình ảnh trước mắt dần dần mơ hồ vặn vẹo, vài giây sau, cô đã toàn thân không còn sức lực, ngã nằm ở trên sô pha.
“Uống tiếp! Uống tiếp! Mộc Tiệp……” Phí Giai Lạc vỗ nhẹ khuôn mặt của cô, phát hiện cô đã say bất tỉnh nhân sự.
Đêm đã khuya, một chiếc xe taxi màu vàng đứng yên tĩnh bên đường, thanh âm động cơ rõ ràng mồn một. Trong toa xe tràn ngập mùi rượu, lái xe nhìn qua gương chiếu hậu dò xét đôi nam nữ ngồi đằng sau, cô gái say xỉn hoàn toàn dựa vào cánh tay người đàn ông, còn người đàn ông thần trí coi như thanh tỉnh, rút từ túi áo ra một chiếc bóp da màu đen.
“Tiên sinh, tổng cộng là bốn trăm hai mươi nhân dân tệ ạ.” Tầm mắt của lái xe taxi vẫn không nhịn được giằng co trên khuôn mặt quá ư đẹp mắt của người đàn ông này.
Hàn Thận Kì lấy ra năm trăm tệ đưa cho lái xe. “Không cần thối lại.”
“Cám ơn.” Lái xe rất nhanh nhận lấy tiền mặt.
Hàn Thận Kì vỗ nhẹ hai má Đồng Mộc Tiệp, thấp giọng nói:“Cô giáo Đồng? Cô giáo Đồng? Tỉnh lại đi, tỉnh, đến nhà rồi.”
Sau khi tiệc tối chấm dứt, mọi người say khướt nghiêng ngả, có đôi có cặp tự dẫn nhau về nhà, kẻ độc thân như anh không thể từ chối đành phải lãnh trách nhiệm quan trọng, đem Đồng Mộc Tiệp an toàn trở về.
“Cạn…chén…” Đồng Mộc Tiệp nằm nghiêng ở trên xe, còn mơ mơ màng màng nói năng hàm hồ say khướt.
“Anh à, tôi thấy cô ấy say quá rồi, anh nên cõng cô ấy xuống xe thì hơn.” Lái xe chủ động bước xuống, thay anh mở cửa sau.
Bầu trời buổi đêm tối đen, mưa phùn bay lất phất, Hàn Thận Kì nhận lời cõng Đồng Mộc Tiệp ra khỏi xe taxi, từ ví da của cô lấy được chiếc chìa khóa, xốc lại, giữ chặt cô rồi tiến vào trong tòa nhà.
“Xin chào, tôi đưa cô giáo Đồng trở về, ở bữa tiệc cô ấy uống có chút quá chén nên…” Hàn Thận Kì lễ phép hướng người quản lí khu nhà thông báo lí do của mình.
Viên quản lí day day đôi mắt nhập nhèm ngái ngủ của mình, đeo kính lên rồi nhìn chăm chăm vào Đồng Mộc Tiệp đang dựa vào lưng anh ngủ vô cùng thân thiết, ái muội hướng anh nháy mắt mấy cái. “Cậu là bạn trai của cô giáo Đồng đúng không? Không cần viết giấy đâu, cứ trực tiếp đi lên đi…”
Hàn Thận Kì mệt chết khiếp, cũng lười giải thích nhiều, trực tiếp đáp thang máy lên lầu, mở cửa tiến vào phòng trong.
Anh đem Đồng Mộc Tiệp say đến bất tỉnh đặt ở trên giường lớn, hết sức săn sóc bỏ đi giúp cô cái áo khoác nhỏ ẩm ướt dính nước mưa cùng giày cao gót dưới chân, ánh mắt dõi theo bộ ngực tròn trịa quyến rũ rồi chậm rãi dời xuống tới làn váy đã hơi xốc lên, lộ ra một cặp đùi thon dài trắng nõn xinh đẹp.
Anh vội vàng đứng lên, đắp lại chăn che đi thân thể mềm mại câu dẫn lòng người vẫn còn đang mơ màng kia đi rồi bước tới bên cửa sổ thở dốc, nhìn thấy bên ngoài mưa càng lúc càng nặng hạt, giống như lúc này nửa khắc cũng không dừng lại được.
“Má ơi! Mệt chết người!” Anh day day huyệt thái dương đau nhức, làm việc liên tục suốt mười mấy giờ đồng hồ, ở quán ăn đêm lại uống thêm vài chén rượu, làm cho anh vừa mệt vừa khổ.
Ngó thấy đầu giường có chiếc gối mềm mại, anh nhịn không được ngáp một cái thật dài, thì thào nói: “Quên đi, trước nghỉ ngơi nửa giờ, ngủ một chút, đợi lát nữa rồi về nhà cũng không sao.”
Anh cầm lấy gối đầu đặt lên cao, cởi áo khoác trên người, đặt đầu xuống liền ngủ.
.
***
.
Sáng sớm, vừa đúng tám giờ, thân là cục trưởng phân cục thứ hai, Đồng Uy bước vào cảnh cục, di động trong túi liền lập tức vang lên.
“Cục trưởng Đồng đấy à? Tôi là quản lý viên…… Đêm qua tôi nhìn thấy cô giáo Đồng mang bạn trai trở về qua đêm, đến bây giờ còn chưa xuống lầu nữa…… Chúc mừng ngài nhé! Cô giáo Đồng quen bạn trai, xem ra chuyện tốt sắp tới, ngài cũng mau lên chức làm bố vợ rồi ……” Quản lý viên vô cùng chuyên nghiệp như dân bà tám lâu năm, mới sáng sớm đã vội vã cung cấp tin tình báo.
“Cái gì –” Đồng Uy kích động cất cao âm lượng, khiến cho các cảnh viên khác quay lại nhìn chằm chằm, lập tức lại đè thấp âm lượng.“Được…… Tôi đã biết, cám ơn anh đã thông báo.”
Đồng Uy ngắt di động xong, sắc mặt tối tăm lao ra khỏi cục cảnh sát, một đường lái xe thẳng đến nhà Đồng Mộc Tiệp.
Năm đó con gái bảo bối của ông đi du học ở Anh quốc, sau khi trở về liền đề nghị muốn chuyển ra ngoài sống, Đồng Uy cùng vợ bèn mua một căn hộ gần hai mươi mét vuông gần trường đại học cho cô ở, thậm chí còn hao tâm tốn sức dùng lễ vật tiền của mua chuộc quản lí viên nhằm tranh thủ tình cảm, hy vọng quản lí viên “chiếu cố” nhiều hơn đến cuộc sống của con gái một chút, thực chất là sốt ruột lo lắng cho con, thế nên lén theo dõi các mối quan hệ của cô.
Không có biện pháp, ở trong lòng ông, trên đời này căn bản không có người đàn ông nào xứng đôi với con gái bảo bối hết.
Ông lấy chiếc chìa khóa có từ trước mở cửa tiến vào trong phòng, ở cửa nhìn thấy một đôi giày của đàn ông liền nổi trận lôi đình, khí thế cường hãn đá văng cửa phòng, không nghĩ tới lại chính mắt mình nhìn thấy con gái bảo bối cùng một gã con trai ngủ ở trên giường, chân dài của cô còn ái muội khóa ở bên hông đối phương –
“Đồng Mộc Tiệp!” Đồng Uy hổn hển rống to, bày ra tư thế “bắt kẻ thông dâm ở giường”.
Đồng Mộc Tiệp đang ngủ mơ màng vội vàng bừng tỉnh, mở cặp mắt nhập nhèm buồn ngủ, đập vào mắt đầu tiên là khuôn mặt tuấn tú đẹp đẽ của Hàn Thận Kì.
Cô kinh ngạc mở to mắt, theo bản năng kéo lấy chăn lui lại phía sau, không cẩn thận lại đụng vào đầu giường, liền ôm lấy cái gáy đau nhức, ai oán kêu. “Ôi! Đau quá……”
Cùng lúc đó, Hàn Thận Kì cũng bừng tỉnh, xoa xoa dụi dụi hai con mắt, phát hiện có một vị cảnh sát đứng hằm hằm ở cửa, một dự cảm xấu ngay lập tức hiện lên trong lòng, sẽ không phải là mình không cẩn thận “ngủ” quên ở đây với người đã có gia đình, bị “chồng” người ta tóm gáy tại trận đi? Nhưng người đàn ông đầu đầy bụi trước mặt này hình này hơi già quá thì phải.
“Hàn Thận Kì, sao anh lại ở trong này?” Mộc Tiệp cúi đầu kiểm tra quần áo trên người, kéo kéo lại mớ hỗn độn ấy, cố gắng muốn từ cảnh tượng hỗn loạn trước mắt giải thích hoàn cảnh của mình bây giờ.
Cô chỉ nhớ rõ tối hôm qua mình ở bữa tiệc uống đến bốn chén “bom nổ dưới nước”, về phần sau đó về nhà như thế nào, còn có Hàn Thận Kì sao lại nằm ở trên giường của cô, cha già xâm nhập vào phòng này kiểu gì, cô hoàn toàn chẳng biết chút nào hết…
Đồng Uy nhìn thấy hai người vô cùng thân thiết ngủ chung một chiếc giường, gương mặt biến thành đen thui, tức giận xông lên trước, đem Hàn Thận Kì áp chế dưới thân, khóa trụ hai cánh tay anh bên dưới, kích động quát lên: “Nói ! Mày đã làm gì với Mộc Tiệp?”
Hàn Thận Kì ở dưới thân ông thống khổ giãy dụa, bàn tay vỗ vỗ tấm nệm, tối nghĩa nói:“Tôi…… Ách…… Ách tôi……”