Cô và Triệu Tĩnh xuống xe, anh trả tiền xe. Chiếc tắc xi quay đầu rồi phóng đi.
Thiêm Trúc và Triệu Tĩnh vừa lững thững đi vừa ngắm phố xá. Đúng như người mù nói, bây giờ là “cuối ngày” tranh tối tranh sáng. Thiêm Trúc cảm thấy bầu không khí âm dương pha trộn, dăm ba người đi lại trên đường, cô ngờ họ là người nửa sống nửa chết.
Một bà già đấy chiếc xe nôi từ từ bước lại, khi bà đi đến trước mặt Khúc Thiêm Trúc thì cô hỏi: “Phiền bà chỉ giúp khách sạn ở đâu ạ?”
Bà ta chỉ sang bên: “Phía sau bưu điện.”
“Cám ơn bà.”
Cả hai đi vòng qua bưu điện, quả nhiên nhìn thấy một khách sạn hai tầng. Đây là địa điểm cũ, đã từng chụp ảnh đám cưới ma. Họ bước vào, đến quầy lễ tân. Hai cô gái mỉm cười, có vẻ như họ đang chờ họ.
Triệu Tĩnh hỏi: “Có phòng dành cho vợ chồng không?”
Cô gái cao hơn đáp: “Xin lỗi, khách sạn chúng tôi chỉ bố trí phòng có hai giường đơn.”
Triệu Tĩnh nhìn Thiêm Trúc. Cô nói: “Cũng được.”
Cả hai bước trên thảm đỏ sẫm, rồi tìm đến phòng 109. Bước vào, họ nhìn thấy hai cái giường, hai tivi, hai toilet, hai tủ áo.
Thiêm Trúc rất vui, nhưng cô không thích cái giường của khách sạn này. Trông rất khó chịu, có vẻ như giường bệnh viện, hoặc giường có xe đẩy để chở tử thi.
Tính cô hay sốt ruột, nên cô mở sắc lấy máy ảnh ra, nói: “Triệu Tĩnh, anh lại đây, ta thử luôn.”
Triệu Tĩnh nói: “Em vào rửa mặt đi đã.”
Nghe câu này, Khúc Thiêm Trúc cảm thấy chẳng lành, nhưng không lý giải được tại sao mình lại có cảm nhận ấy: “Rửa mặt cái gì? Đâu phải là chụp ảnh cưới?”
Triệu Tĩnh: “Thế thì anh rửa mặt vậy.” Rồi anh bước vào toilet.
Thiêm Trúc chờ một lúc, rồi Triệu Tĩnh cũng bước ra. Anh không chỉ rửa mặt mà còn chải đầu phẳng phiu nữa.
Thiêm Trúc để chế độ chụp tự động, rồi đặt máy ảnh lên nóc tivi, sau đó cô đứng giữa hai cái giường. Triệu Tĩnh đứng bên cạnh, cả hai nhìn vào ống kính.
Hôm nay là Chủ nhật.
142857 x 7 = 999999
Thiêm Trúc đang tự nhủ: thả lỏng, thả lỏng, thư giãn, chớp mắt bình thường… nhưng hai mí mắt cô càng lúc càng không tự nhiên.
“Tách!”
Máy đã chụp họ.
Thiêm Trúc từ từ bước lại cầm máy ảnh lên, rồi bấm nút ảnh ra xem. Cô ngớ ra: Cả hai đều mở mắt! Triệu Tĩnh cũng xem ngay, anh ngờ ngợ: “Thế này… là sao?”
Thiêm Trúc lại bố trí chụp tự động rồi đặt máy ảnh lên nóc tivi. “Chụp lại!”
Cả hai lại đứng giữa hai cái giường.
Trong ba giây này, Thiêm Trúc chỉ chăm chú làm có một việc là liên tục chớp mắt. cô không vì muốn thay đổi số phận, chỉ là vì cô không phục, cô đã đi xa cả ngàn cây số đến đây, cô muốn thử xem ảnh lần này cô có còn mở mắt nữa không.
“Tách.” ảnh đã chụp.
Thiêm Trúc lại cầm máy lên và bấm ảnh ra xem, ngạc nhiên, lần này cô nhắm mắt.
Triệu Tĩnh cũng ghé xem, miệng anh há hốc: “Em sẽ… trước à?”
Nhưng anh nhớ nhầm, anh tưởng rằng nhắm mắt sẽ chết trước. Thiêm Trúc không đính chính. Lòng cô bỗng rối bời.
Đã có đáp án. Người mù nói cô và Triệu Tĩnh sẽ không ly hôn nhưng cũng không bên nhau đến già, tức là chỉ có một khả năng một trong hai người chết trước. Bây giờ xem ra người ấy là Triệu Tĩnh. Mọi chi tiết ngẫu nhiên đều là điều kiện tất yếu của kết quả này, gồm: sự xuất hiện của người mù, chuyến đi xa đến đây để tìm đáp án, cô tức giận vì chưa thấy đáp án, cô liên tục chớp mắt khi chụp ảnh lần hai… rồi đáp án hiện ra ở tấm ảnh thứ hai này.
Đó là số phận.
Ta tưởng rằng ta sắp đặt, thực ra là số phận đã an bài. Có phải thế không? Thiêm Trúc lại nghĩ ngợi, Triệu Tĩnh sẽ chết như thế nào? Bị giết, bị HIV, bị ngộ độc, tai nạn giao thông, hay chết đuối?
Triệu Tĩnh bất chợt nhớ ra, anh khẽ nói: “À, không phải em mà là anh chết trước.”
Thiêm Trúc nhìn anh, tóc anh còn lấm tấm vài giọt nước. Cô bỗng thấy nặng nề. Tại sao lúc nãy anh ấy lại rửa mặt chải đầu? Thật đáng buồn. “Anh đừng nghĩ ngợi gì. Đây chỉ là chuyện vớ vẩn.”
Triệu Tĩnh nhìn cô, rồi cân nhắc hỏi: “Em mới là người không mở mắt kia mà?”
“Chụp lần thứ hai, em cố ý chớp mắt liên tục.”
“Thật à?”
Thiêm Trúc hôn anh, rồi nói: “Nào, chúng ta đi ăn chút gì đó, coi như đến đây du lịch.”
Vẻ mặt Triệu Tĩnh vẫn hơi nặng nề: “Ừ, nhưng …anh chẳng thiết ăn…”
Thiêm Trúc vuốt nhẹ lên mặt anh: “Gan của anh sao nhỏ thế?”
Cả hai ra khỏi khách sạn, đi dạo thị trấn một lượt, trời vừa tối thì quay lại. Lúc này bên ngoài tường khách sạn đã bật đèn đỏ thẫm, trông nhức nhối như đất trời sắp bị sụp đổ. Cả tòa nhà đỏ hồng. Hình ảnh này in đậm trong đầu Thiêm Trúc.
Về phòng, cô vào toilet rửa mặt. Triệu Tĩnh vẫn rầu rầu kém vui, anh cởi quần áo rồi lên giường nằm, bật tivi trước mặt lặng lẽ xem.
Thiêm Trúc vừa đánh răng vừa nghĩ ngợi. Nếu Triệu Tĩnh chết trước cô, thì liệu còn bao lâu nữa? 14 năm? 2 năm? 8 tháng? 5 tháng? Hay là một tuần? Anh bị chồng của người đàn bà sồn sồn kia đánh chết? Khách của anh đều là vợ của những người giàu có, biết đâu khi hay chuyện vợ mình và Triệu Tĩnh dan díu, họ sẽ thuê sát thủ trừ khử anh, rồi xả thành mấy mảnh ném xuống sông…
Mọi ngày Triệu Tĩnh luôn nóng bỏng ham muốn, hôm nay thì khác: khi Thiêm Trúc ra khỏi toilet bước vào, thấy anh đã nghiêng đầu sang bên gối ngủ say, tivi vẫn đang bật.
Cô để yên cho anh ngủ rồi lặng lẽ bước đến cái giường kê sát cửa sổ nằm xuống. Rèm cửa sổ màu xanh đen có các chấm hoa trắng, hệt như rèm ở phòng tân hôn của Thiêm Trúc. Sự trùng hợp như thế này hơi hiếm. Có vô số xưởng dệt, hoa văn trang trí cũng rất phong phú, thế mà cô và khách sạn này lại mua cùng một mẫu vải!
Thiêm Trúc vừa cầm cái điều khiển để tắt tivi thì bỗng dừng lại. Vì màn hình đang chiếu một phóng sự về thị trấn Đa Minh, góc trái màn hình có dòng chữ “Đài truyền hình Đồng Hoảng ”
Hai MC một nam một nữ trang phục rất bắt mắt, đang ngồi ngay ngắn. Ta thường thấy hai MC mỗi người nói một câu, nhưng chương trình này thì hơi kỳ cục, chỉ có MC nam nói, MC nữ ngồi bên cạnh luôn tủm tỉm cười.
“… tấm ảnh cưới ma lan truyền rộng khắp, khiến rất nhiều thanh niên nam nữ từ bốn phương tìm đến thị trấn nhỏ vô danh này để tìm hiểu khám phá bí mật. Đa Minh là thị trấn cổ, sử sách chép rằng thời xa xưa nơi đây chỉ là một thôn trang bình thường, rất ít nhân khẩu. Vào năm Tuyên Đức nhà Minh, cụ thể là ngày 7 tháng 5 năm 1428, viên quan thổ ty của châu Cổ Ba chính thức thành lập thị trấn ở đây… ”
Lại là con số bí hiểm 142857!
“Hiện nay thị trấn Đa Minh có sáu dân tộc cư trú là Hán, Miêu, Thổ Gia, Mông Cổ, Ngật Lão, Di. Người Hán ở đây có phong tục mai táng người nhà ở xung quanh thị trấn với mong muốn sẽ được người đã khuất phù hộ. Đây là phong tục độc nhất vô nhị trong cả nước. Đầu thế kỷ 20, ở Đa Minh đã tổ chức một đám cưới ma. Đây là một câu chuyện có thật. Cụ Chu năm nay đã 120 tuổi là người chứng kiến, cụ cũng chính là thợ chụp tấm ảnh cưới ma đó…
… Cụ Chu nhớ lại rằng, cô dâu tên là Diệp Tử Mi con nhà giàu, gia súc hàng đàn; chú rể tên là Vương Hải Đức, gia cảnh bần hàn. Họ đều là người Hán. Gần đến ngày hôn lễ thì Tử Mi mắc bệnh thương hàn rồi chết. Nhà họ Diệp ép Vương Hải Đức phải làm đám cưới ma với thi thể Diệp Tử Mi. Hiện nay ở phía nam thị trấn vẫn còn ngôi mộ hợp táng của hai người. Từ thời cổ xưa, phong tục cưới ma đã bị nghiêm cấm. Tuy nhiên, cụ Chu đã giữ lại cho chúng ta tư liệu ảnh đáng quý về phong tục kỳ lạ này… ”
Vẫn là anh MC nói, còn cô MC vẫn im lặng ngồi bên cạnh mỉm cười. Hay là cô ta quên kịch bản? Không có vẻ như thế. Hay là cô ta là thực tập sinh? Nhưng đã không phát ngôn thì nên lui ra hậu trường, chứ lên hình để làm gì?
Anh MC tiếp tục: “Cụ Chu đoán rằng, rất có thể Diệp Tử Mi không chết do bệnh thương hàn mà là bị Vương Hải Đức giết. Cụ Chu kể lại rằng Tử Mi nhà giàu có, nhưng cô thấp lùn và xấu xí. Hải Đức rất cao lớn, đẹp trai khôi ngô, anh lại yêu Khương Xuân Hoa, một cô gái láng giềng. Nhà họ Diệp nghi ngờ về cái chết của Tử Mi, bèn ép Hải Đức phải làm đám cưới ma. Lúc đó họ buộc thi thể Tử Mi lên giá gỗ rồi dựng bên cạnh Hải Đức. Về sau Hải Đức cũng không lấy được Khương Xuân Hoa. Một năm sau khi Tử Mi qua đời thì anh mắc bệnh lạ rồi chết. Nghe nói trước khi anh chết, đêm nào anh cũng ngủ mê thấy Tử Mi lặc áo cưới, lưng cõng giá gỗ, khóc lóc đuổi theo anh, miệng lặp đi lặp lại một câu… ”
Đúng lúc này, nữ MC ngồi nên cạnh tiếp lời, cô nhìn thẳng vào ống kính gào lên: “Tôi bị chết oan!!!…”
Khiến Thiêm Trúc sợ run bần bật, cô vội vã tắt luôn tivi. Tiếng gào của MC nữ bỗng nhiên đứt đoạn, căn phòng bỗng im ắng như cõi chết. Thiêm Trúc như mất hết hồn vía, hồi lâu mới bình tĩnh lại được. Rõ ràng vừa rồi là một chương trình nhân văn nghiêm túc như vậy trên tivi, sao cô MC ấy lại thể hiện thái độ kỳ quái như vậy?
Thiêm Trúc nghĩ mãi vẫn không sao hiểu nổi.
Có lẽ đó không phải là một chương trình “khám phá” gì cả, mà là một bộ phim kinh dị, đôi nam nữ đó là hai diễn viên đóng phim.
Thiêm Trúc định bật lại tivi để xem tiếp nhưng thấy sợ.
Nên cô bèn cởi quần áo, tắt đèn, nằm xuống giường. Thị trấn Đa Minh quá yên tĩnh, bầu không khí ở đây có nét gì đó rất bí hiểm mà cô không sao lý giải nổi. Thiêm Trúc không rõ đêm nay có xảy ra chuyện gì không. Dù sao sáng mai cô cũng phải đi khỏi cái nơi này, quay lại Đồng Hoảng, lên chuyến tàu sáng đi Quý Dương, sau đó mua vé máy bay trở về Bắc Kinh.
Hành lang khách sạn không có bất cứ âm thanh nào. Cứ như là cả khách sạn này chỉ có cô và Triệu Tĩnh.
Xem ra vùng này đúng là một nơi khác thường, số mã vùng bưu điện là 142857, thị trấn thành lập ngày 7 tháng 5 năm 1428. Khi Thiêm Trúc rối trí nghĩ xem Triệu Tĩnh bao giờ thì chết, đầu cô bỗng hiện lên con số 142857! Về Bắc Kinh nhất định phải tìm hiểu thật kỹ về thị trấn này. Biết đâu, ở đây có 142 hộ gia đình với 857 nhân khẩu, mỗi lần ven thị trấn dựng thêm một tấn bia mộ thì bà đỡ lại đón thêm một đứa trẻ sơ sinh chào đời, mà hễ thêm một đứa bé chào đời thì lại có thêm một bia mộ… cứ thế, vĩnh viễn tồn tại con số bí hiểm 142857 cũng nên.
Nghĩ đến hình ảnh thị trấn này bị vô số ngôi mộ bao vây, Khúc Thiêm Trúc rùng mình ớn lạnh.
Đêm nay chớ có mộng du! Cô rất sợ nửa đêm mơ màng bò dậy rồi đi ra phía nam thị trấn, chơi vơi đi giữa rừng bia mộ, cuối cùng tìm thấy ngôi mộ hợp táng của Diệp Tử Mi và Vương Hải Đức, sau đó nằm rạp xuống bãi cỏ dại nghe thấy văng vẳng những tiếng cãi nhau chí chóe vọng lên… Càng nghĩ Thiêm Trúc càng kinh hãi.
Đừng tưởng họ đã chết gần thế kỉ thì họ đã bị vùi xuống đất, xác họ chỉ còn lại tóc và móng tay… Xét từ một góc độ khác, có thể nói Khúc Thiêm Trúc đã nhìn thấy họ, đã xuất hiện trong máy tính của cô, trong di động của cô, thậm chí họ đã cùng đến trước cửa nhà cô nhưng chưa bước vào mà thôi.
Khúc Thiêm Trúc kéo chăn trùm kín đầu, định ngủ luôn. Nhưng không gian xung quanh quá yên tĩnh nên cô lại càng khó ngủ. Cô lắng nghe tiếng thở của Triệu Tĩnh. Anh chàng này đêm nay im lặng lạ thường, không hề ngáy như mọi lần. Cô thử đếm cho dễ ngủ nhưng trong đầu toàn hiện lên duy nhất một con số 142857, 142857, 142857, 142857, 142857… đếm mãi, đếm mãi, cuối cùng Thiêm Trúc ngủ thật.
Cô mơ màng thấy mình đang đứng trong thang máy, quá kín khiến cô ngạt thở. Cô không biết mình định đi đâu, hình như cô vào đây là để đi ra, nhưng cô không biết tại sao mình lại vào thang máy. Thôi, không nghĩ nữa. Thang máy đang đi xuống, dù không nhìn thấy vật gì để tham chiếu nhưng cô có thể nhận ra nó đang chạy xuống rất nhanh, cô thấy hơi chóng mặt và buồn nôn. Đã chạy xuống rất lâu mà nó không đứng lại đứng lại làm cô thấy sợ, rất mong có Triệu Tĩnh ở bên nhưng chẳng rõ anh đang ở đâu. Chắc anh đang làm ngoài giờ. Cô bỗng rất căm hận, thời buổi này nói làm ngoài giờ tức là đi vụng trộm. Thang máy vẫn xuống, vẫn xuống… cô kinh hãi đến cùng cực và bỗng tỉnh giấc.
Đúng ra Khúc Thiêm Trúc tỉnh dậy bởi một giọng nói. Cô mở to mắt, nghĩ rằng Triệu Tĩnh gọi cô, không, không phải Triệu Tĩnh mà là một người nam giới nói giọng na ná miền đông bắc!
Tức là có một người lọt vào phòng! Thiêm Trúc choáng váng. Có cửa sổ chống trộm kia mà, sao họ vào được? Chắc chắn đây là một hắc điếm!
Trước khi đi ngủ, cô nhìn thấy ngoài cửa sổ có ánh trăng mờ, bây giờ thì tất cả tối om, xòe bàn tay cũng không nhìn thấy. Tại trời quá nhiều mây, tại rèm cửa sổ bị ai đó kéo kín, hay là có kẻ đã làm cô bị mù mắt? Cô đưa tay quờ khắp xung quanh.
Một giọng nói vang lên trong bóng tối: “Chà… tỉnh rồi… ”
Thiêm Trúc gọi luôn: “Triệu Tĩnh!”
Im lặng tuyệt đối. Cô chợt nhận ra… nguy rồi, chắc Triệu Tĩnh đã bị giết, bây giờ một mình cô phải đối phó với tất cả. Cô run run lần sờ công tắc đèn, bật mạnh, “tách” một tiếng rất rõ. Căn phòng vẫn tối đen như mực.
Hình như gã kia đang cố nhịn cười, sau đó gã nói: “Tôi hiểu cả.”
Thiêm Trúc hoang mang rờ khắp, định tìm di động nhưng không thấy đâu.
Cô hoang mang tuyệt vọng. Không thể xác định tiếng nói đó từ đâu ra, gã ấy là người hay ma, và càng không thể biết gã muốn gì. Người cô run bần bật, chờ gã nói tiếp. Sau hồi lâu im lặng, gã cười nói: “Đừng sợ, tôi không lộ mặt ra vì biết sẽ làm cô kinh hãi.”
Thiêm Trúc im lặng.
“Các người đến đây vì muốn biết ai chết trước, ai chết sau phải không?”
Cô vẫn im lặng.
“Thực ra những điều cô biết đều sai cả, tôi sẽ cho cô biết sự thật.” Gã bỗng hạ thấp giọng: “Rất nhiều người cho rằng đây là nơi âm dương tiếp giáp, các đôi trai gái đều đến đây chụp ảnh thì sẽ biết được đáp án về sinh tử. Cô không thấy cách nghĩ đó rất nực cười hay sao?” Thiêm Trúc cảm thấy hẫng hụt, như bất chợt rơi xuống vực sâu.
“Thực tế tấm ảnh cưới ma ấy có một lai lịch khác, cô dâu chú rể trong ảnh đúng là Vương Hải Đức và Diệp Tử Mi, vốn là đôi bạn từ thời thơ ấu rất yêu mến nhau. Họ là đôi trai gái đầu tiên đến đây để tìm đáp án. Cũng như các người, họ không biết rằng làm thế là phạm vào điều đại kỵ và một trong hai người phải chết. Hậu quả là Diệp Tử Mi chết. Hải Đức đau đớn cùng cực, cuối cùng anh ta làm đám cưới với thi thể Tử Mi. Cô xem, sự thật là ngược lại với những gì mọi người từng nói!”
Thiêm Trúc ngồi trên giường co rúm, cô sợ hãi đến đông cứng, nhưng vẫn chú ý lắng nghe từng câu nói của đối phương và suy nghĩ thật nhanh.
Gã nói tiếp: “Sống chết là do trời định, ai đòi biết trước đáp án thì trời sẽ quở phạt. Xưa nay có rất nhiều người tự xưng là Thầy thông thiên, Thầy âm dương, Đại thần linh, Bán tiên… và khoác lác rằng có thể dự đoán sinh tử, đều là lừa bịp cả. Chắc cô sẽ nghĩ rằng nếu không ai có thể đoán trước được sinh tử thì chứng tỏ nó không thể xác định, đã là vô định thì dự báo cũng là vô nghĩa. Nhưng không, cô nghe đây: cũng giống như máy tính, vạn vật trên thế gian đều có sai sót, vấn đề là có thể tìm ra hay không. Bí mật về sinh tử cũng thế. Cuối thể kỷ 19, loài người đã nắm được phương pháp về cảm quang, về rửa ảnh, về lưu ảnh, rồi phát minh ra máy ảnh, nhưng không ai biết rằng kỹ thuật lưu giữ hình ảnh của người và vật chính là chỗ sai sót của thiên cơ, đôi trai gái tìm đến nơi âm dương tiếp giáp – ví dụ trung tâm thị trấn Đa Minh, cụ thể là chỗ này – chụp một kiểu ảnh chung với hi vọng sẽ được biết đáp án về sinh tử.”
Thiêm Trúc vẫn nín lặng, nghe nội dung cuộc nói chuyện vừa rồi, cô cảm thấy gã rất thông minh.
Giọng nói ấy lại vang lên: “Cô sẽ hỏi, tại sao Vương Đức Hải và Diệp Tử Mi biết cái bí mật này chứ gì? Tôi chịu không biết nhưng tôi ngờ rằng người thợ ảnh đó đã cho Vương Đức Hải và Diệp Tử Mi biết. Cô sẽ hỏi tại sao người thợ ảnh lại biết? Thì tôi cũng chịu. Nhưng ông ta vẫn sống thọ, không chết, thì cô có cho là bình thường không? Cô lại hỏi tại sao tôi biết những chuyện này, thì xin lỗi, tôi không thể nói ra.”
Thiêm Trúc vẫn không nói gì, cô đang nghĩ nếu nói xong thì gã sẽ làm gì nữa.
Gã lại nói: “Trước hai người, đã có vài đôi trai gái đến đây cũng vì mục đích như thế. Thực ra tấm ảnh cưới mà cô nhận được không phải là tấm ảnh ban đầu, người trong ảnh cũng không phải là Vương Đức Hải và Diệp Tử Mi, họ chỉ là một trong các đôi trai gái đến đây tìm đáp án sinh tử. Họ không ngờ mình làm thế rồi rước lấy đại họa, bị biến thành hai người trong tấm ảnh cưới ma. Ai đã gửi ảnh đó cho cô? Chính là kẻ mù đi rong thuyết phục các người đến đây! Ông ta đang hại các người. Nhưng dù sao thì các người cũng đã đến, thì bây giờ đến lượt các người. Cô thích mình sẽ là người mở mắt hay nhắm mắt trong ảnh cưới ma?”
Thiêm Trúc bỗng thấy mình thở rất gấp, cô nghĩ mình có thể lên cơn đau tim và đột tử bất cứ lúc nào.
Giọng nam tiếp tục: “Hoặc anh ta hoặc cô phải chết. Cô chọn đi?”
Bây giờ Thiêm Trúc mới biết Triệu Tĩnh chưa chết. Nhưng anh đã bị đưa đi đâu? Chắc chắn không còn trong phòng này nữa, vì không hề thấy anh lên tiếng.
Ai sẽ sống, ai sẽ chết? Thiêm Trúc đang căng óc suy nghĩ.
Cô không có can đảm để chết nhưng cô cũng không muốn Triệu Tĩnh chết…
Người nam chờ một lúc rồi nói với giọng rất lạnh nhạt: “Nếu cô để anh ta chết, thì anh ta sẽ được chết an lành. Nếu cô không muốn anh ta chết thì chúng tôi buộc cô phải chết, cách chết ra sao… có 18 cách, cô muốn xem không?”
Sẽ xem như thế nào, Thiêm Trúc không sao nói được, đành tiếp tục chờ vậy.
Tivi bỗng tự động bật, màn hình xanh xanh. Thiêm Trúc nhìn khắp xung quanh, không thấy ai cả, nhưng thấy một bức tường mọc lên giữa hai cái giường! Cô và Triệu Tĩnh đã bị tách ra!
Phía cửa sổ không một tia sáng. Cô từ từ quay lại nhìn vào màn hình tivi. Băng hình đã chạy, từng hình ảnh hiện lên khiến cô rụng rời chân tay…
Khác với Hồ Tiểu Quân, Thiêm Trúc ngồi liền một giờ xem bằng hết 18 cách chết. “Muôn đao chặt chém” đã ngốn mất nửa giờ. Con hắc tinh tinh bị xẻo dần từng miếng da thịt vứt xuống, trông nó càng giống một con người toàn thân máu me…
Xem xong, Thiêm Trúc toàn thân tê dại, hình như máu trong người không lưu thông nữa. Sau một hồi lâu, đầu óc cô mới dần hoạt động trở lại và ý nghĩ đầu tiên này là… bỏ chạy!
“Không chạy được đâu!” Giọng nam đó bỗng vang lên khiến Thiêm Trúc run bắn. Hình như gã biết cô đang nghĩ gì. Dừng một lát, gã bổ sung: “Tôi cảnh báo cô: hiện giờ trên đầu chúng ta là một cái nắp chụp xuống, từ đây không có đường về cõi nhân gian.” Trên đầu là cái nắp chụp…câu này phá tan mọi hiểu biết, mọi tín ngưỡng, mọi chỗ dựa và mọi ảo tưởng của Khúc Thiêm Trúc.
Giọng nam nói tiếp: “Không tin cô cứ thử xem.”
Mọi ý nghĩ của cô tan biến. Cô bắt đầu nói, giọng khô không khốc: “Cho… cho tôi… nghĩ đã… được không?”
Người nam kia đồng ý luôn: “Được! Tôi tạm lui đã. Lúc nào cô nói, tôi sẽ xuất hiện ngay.”
Căn phòng im lìm như cõi chết. Thiêm Trúc tiếp tục lần sờ trên giường rồi tìm thấy máy di động! Tim cô bỗng đập nhanh, cô run rẩy, cô định gọi cho cha mẹ nhưng nhận ra máy không có sóng. Nơi này và nhân gian là hai thế giới, giống như không thể từ trong giấc mơ gọi điện cho đời thực.
Cô vứt di động, hoang mang nhìn về phía cửa sổ. Đó là lối thoát duy nhất. Cô định nhìn xem tình hình bên ngoài thế nào. Gã kia nói cô có thể thử xem, vậy thì cô sẽ thử…
Nghĩ vậy, Khúc Thiêm Trúc nhỏm dậy định xuống giường nhưng hai chân run rẩy không sao đứng vững được. Cô đành tạm ngồi chờ mấy phút và gắng tự động viên mình hãy can đảm cứng cỏi lên…
Cuối cùng cô cũng ra đến bên cửa sổ, hai tay bám lấy chấn song sắt ra sức lay. Nhưng không ăn thua. Cô nhớ đến một bộ phim nói về một cuộc vượt ngục, trong phim ấy, người đàn ông nhúng ướt quần áo rồi buộc nó vào chấn song sắt ra sức xoắn quần sao lại, khiến hai chấn song bị kéo cong…
Giọng của gã kia lại vang lên: “Tôi sẽ giúp cô.”
Thiêm Trúc rùng mình, thì ra gã biết rõ từng hành vi của cô! Bế tắc, cô không biết phải làm gì bây giờ. Không hiểu đối phương giúp cô chạy trốn hay giúp cô mở cửa sổ? Rồi cô nghe tiếng “két… “cửa sổ nâng lên! Gã đã “giúp “và đang giám sát cô, cô có thể chạy trốn được không?
Thiêm Trúc lùi lại, ngã ngồi trên giường.
Cửa sổ ấy lại “kẹt … ” hạ xuống.
Có nghĩ là cô không thể trốn thoát.
Một trong hai người phải chết. Thế thì… để Triệu Tĩnh chết vậy!
Hình như để tự an ủi mình, Thiêm Trúc lập tức nhớ đến một năm kia và mùi nước hoa Chanel buồn nôn ấy. Nếu nói rằng có kẻ phải bị báo ứng thì kẻ đó nên là Triệu Tĩnh, dù ý nghĩ này thật độc địa. Ít ra là về phía cô, trong thời gian chung sống với anh ta, cô không hề phản bội.
Sau một hồi lâu, Thiêm Trúc hỏi gã với giọng run run: “Mấy đôi nam nữ trước đây… ”
Gã trả lời luôn: “Người chết, đều là nữ.”
Thiêm Trúc im lặng rất lâu. Rồi nói: “Anh ấy vậy.”
Đối phương khẽ nói: “Tôi hiểu.” Rồi lại nói tiếp: “Yên tâm, anh ta sẽ chết nhẹ nhàng êm ái, không hề đau đớn. Ngăn trên của tủ áo có một viên thuốc mê, lát nữa anh ta trở lại với cô, cô tìm cách cho anh ta uống, anh ta sẽ bất động. ở ngăn đó còn một bộ bơm tiêm đã khử trùng, bên trong chứa thuốc độc Cyaniding, cô tiêm cho anh ta, không đầy một phút sau, anh ta sẽ ra đi êm ái… ”
Thiêm Trúc bỗng kêu lên: “Tôi không muốn tự tay hại anh ấy.”
Giọng đối phương bỗng lạnh tanh: “Cô không còn lựa chọn nào khác.”
Thiêm Trúc im lặng. Lát sau, đối phương tỏ ra rất thông cảm: “Cô đang rất sợ, rất buồn. Tôi hiểu. Nên thư giãn một chút đi. Tôi tạm rời khỏi đây. Mười phút nữa anh ta sẽ về với cô.”
Điều mà Thiêm Trúc quan tâm lúc này là, sau khi cô hại Triệu Tĩnh thì cô có được sống để ra về không, cô có bị coi là thủ phạm giết người không. Tâm trí cô rối bời.
Sau khi Triệu Tĩnh vào phòng, anh rửa mặt, chải đầu, soi gương; lúc chụp ảnh, anh mở to mắt… Có phải những điều này là dấu hiệu dự báo hôm nay anh phải chết bởi tay Thiêm Trúc? Đây là định mệnh hay sao?
Thời gian trôi qua nhanh, mười phút đã hết thì phải? Thiêm Trúc thẫn thờ, tay giơ di động dùng ánh sáng của nó để soi đường, cô bước đến trước tủ áo bên cạnh giường, mở cửa sờ tìm ngăn trên. Cô lấy ra viên thuốc, rồi mở tủ lạnh lấy ra lon bia, bật “tách “mở nắp, sau đó thả viên thuốc vào lắc đều, sau đó lại đặt lon bia vào tủ lạnh. Cô trở lại ngồi lên giường.
Khúc Thiêm Trúc tắt đèn ở di động, bốn bề im ắng, tối đen như địa ngục, thời gian vẫn lạnh lùng trôi đi.
Bỗng có một giọng nói nghèn nghẹn: “Thiêm Trúc… ”
Là Triệu Tĩnh! Cô lại bật đèn di động, và nhìn khắp xung quanh. Không thấy bức tường ngăn nữa! Triệu Tĩnh mặc quần cộc, đang nheo mắt nhìn cô.
Cô đáp: “Ừ.”
Anh lập tức bước đến ôm choàng lấy cô: “Thiêm Trúc em biết không, xảy ra chuyện rồi!”
Thiêm Trúc bình tĩnh hỏi: “Sao?”
“Vừa nãy… vừa nãy chúng ta bị tách ra, có người nói với anh rằng một trong hai chúng ta phải chết!”
Thiêm Trúc chỉ im lặng nghe anh nói.
“Em có nghe không đấy? Hắn nói là một trong hai ta phải chết.”
“Và gì nữa?”
“Hắn nói, hoặc anh giết em hoặc anh bị giết… ”
Thiêm Trúc nín lặng, một lúc sau mới nói: “Anh có muốn em chết không?”
Triệu Tĩnh ôm cô càng chặt hơn: “Thiêm Trúc, anh không, không thể để em chết… Hắn nói nếu anh không giết em thì anh không thể sống được đến sáng… Bọn họ là ai? Tại sao lại muốn hại hai chúng ta? Em đã đắc tội với ai à? Kìa em nói đi chứ?”
Khúc Thiêm Trúc cũng ôm anh thật chặt, ghé miệng vào tai anh nói thật khẽ: “Chúng…ta…chạy thôi… ”
Triệu Tĩnh tuyệt vọng: “Không thể thoát.”
“Tại sao?”
“Vừa nãy, anh chạy ra, định tìm em, nhưng không thấy khách sạn đâu nữa. Chỉ còn lại độc căn phòng này. Bên ngoài là tường xi măng.”
“Chưa biết chừng đây là một trò đùa quái dị… Triệu Tĩnh, anh là đàn ông, nếu anh đầu hàng thì em biết dựa vào ai nữa?”
Triệu Tĩnh buồn bã nói: “Em bảo anh nên làm gì?”
Thiêm Trúc nói như ra lệnh: “Đưa em ra khỏi đây!”
Nói rồi cô nắm lấy cánh tay anh, bước về phía cánh cửa chống trộm. Không thấy ai ngăn cản. Họ ra đến cửa, Thiêm Trúc xoay tay nắm, thấy cửa đã bị khóa ngoài.
Triệu Tĩnh căng thẳng hỏi: “Thế nào?”
Thiêm Trúc nói: “Bị khóa rồi!”
Triệu Tĩnh rùng mình: “Lúc ấy anh ra được mà!”
Thiêm Trúc nhìn lên vùng tối đen trên cao, nói: “Khỏi phải bàn, rõ ràng có kẻ đã ngầm khống chế các cửa… ”
Triệu Tĩnh nói: “Nguy rồi, nơi đây đã biến thành nhà ngục… ”
Hồi lâu sau, Thiêm Trúc mới khẽ nói: “Cứ chờ, chờ trời sáng… ”
Triệu Tĩnh lắc đầu: “Anh sợ rằng không chờ nổi đển sáng… ” Anh vừa nói vừa ôm chặt Thiêm Trúc, nước mắt tuôn rơi lã chã: “Thiêm Trúc, anh yêu em! Em biết không, anh yêu em, anh mãi mãi yêu em.”
Thiêm Trúc rơm rớm nước mắt, ra sức gật đầu.
Triệu Tĩnh khóc càng lúc càng dữ: “Thiêm Trúc, nếu anh chết thật, thì em nên nhớ anh chết là vì em. Anh không muốn chết. Anh muốn cưới em, chung sống với em… ”
Gã nào đó ngoài kia đang khống chế tất cả, gã rất nhẫn nại, không lộ diện, không lên tiếng. Chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Triệu Tĩnh lặp đi lặp lại những lời ấy như một người ngủ mê, còn Thiêm Trúc thì chỉ nín lặng. Chừng nửa giờ sau, cô khẽ đẩy anh ra, và nói nhỏ: “Anh đã khản cả tiếng rồi, uống chút nước nhé!”
Triệu Tĩnh lau nước mắt, ngồi đó chờ. Giọng anh bỗng trở nên bi tráng: “Anh muốn uống rượu!”
Thiêm Trúc khẽ nói: “Đừng! Ngộ nhỡ có chuyện gì, rượu vào rồi chuếnh choáng thì gay.”
Triệu Tĩnh: “Xin em đấy! Thiêm Trúc, em cho anh uống bia vậy ”
Thiêm Trúc thở dài, rồi nói: “Anh chờ một chút.”
Cô lần bước đến bên giường Triệu Tĩnh, dừng lại trước tủ áo, khẽ mở cửa. Lúc nãy tủ này bị bức tường kỳ quái kia ngăn cách. Cô sờ tìm ở ngăn trên… và giật mình. Ở đây cũng có viên thuốc và bộ bơm tiêm. Cũng tức là, Triệu Tĩnh cũng bị buộc phải lựa chọn sinh tồn, và âm thanh bí hiểm kia sẽ chỉ đạo anh phải giết cô như thế nào. Nếu cả cô và anh đều định giết nhau, thì sẽ khó mà thành công, vì cả hai đều sẽ đề phòng. Nếu cả hai đều lựa chọn từ bỏ cuộc sống thì sao?
Cô chưa kịp nghĩ kỹ thì Triệu Tĩnh đã nói: “Em đang làm gì thế? Bia đâu?”
Thiêm Trúc: “Em đang xem có ai nấp trong tủ áo không…” Rồi cô bước đến tủ lạnh, “tách, tách” bật nắp hai lon bia, cất trở lại tủ lạnh một lon; rồi tay phải cô cầm ra lon bia từ lúc trước đã thả thuốc mê… sau đó bước đến bên giường, đưa lon bia ở tay phải cho Triệu Tĩnh, nói nhỏ: “Em cũng uống với anh.”
Triệu Tĩnh giơ lon bia lên “ực, ực, ực…” uống liền một hơi hết luôn. Rồi anh giật lấy lon trên tay Thiêm Trúc, uống cạn.
Thiêm Trúc lòng đau thắt.
Anh nói: “Mẹ nó chứ! Dù bọn chúng là ai, đêm nay nếu chúng dám chơi khăm anh, anh sẽ liều với chúng.”
Thiêm Trúc im lặng. Cô đang cố theo dõi phản ứng của Triệu Tĩnh. Anh chỉ nói cứng một câu, sau đó anh từ từ nằm xuống giường.
“Triệu Tĩnh?”
“Gay quá…”Anh chỉ buông ra hai tiếng mơ hồ.
“Anh ơi?”
Triệu Tĩnh vất vả “ừ” một tiếng rồi miệng cứng ngắc lại.
Thiêm Trúc run run bật di động soi vào Triệu Tĩnh, sắc mặt anh trắng bệch, đôi mắt lờ đờ, ánh mắt đầy tuyệt vọng và sợ hãi. Thiêm Trúc trào nước mắt, cô bước đến tủ áo sờ tìm bộ kim tiêm. Rồi chầm chậm bước trở lại, vừa khóc vừa nói: “Anh ơi, chúng ta sắp kết hôn, anh yên tâm, kế hoạch không hề thay đổi…”
Cô chọc mạnh kim tiêm vào bắp thịt cơ vai rắn chắc của Triệu Tĩnh, bơm một chút độc dược Cyaniding rồi rút ra ngay. Cô ném bơm kim tiêm rồi ngồi bệt xuống sàn.
Trong bóng tối, Triệu Tĩnh bất động. Cô nghe thấy hơi thở của anh càng lúc càng gấp rồi ngừng bỗng ngừng bặt. Đầu óc cô trống rỗng. Cứ thế ngồi im không rõ bao lâu… rồi cô mới nhớ đến cái giọng nói đã ép cô phải giết Triệu Tĩnh, cô bèn ngẩng đầu hỏi: “Ngươi đang ở đâu?”
Giọng nói ấy lập tức vang lên: “Tôi vẫn ở đây.”
“Anh ấy chết rồi…”
“Tôi đã nhìn thấy.”
“Ngươi lộ diện đi!”
“Cô đã sẵn sàng chưa?”
Thiêm Trúc chơi vơi mơ hồ, cô không nghĩ đến cái xác của Triệu Tĩnh. Gã kia nói gì? Gã hỏi cô đã sẵn sàng chưa.
Cô bỗng nhiên không dám khẳng định. Rồi cô cảm thấy chóng mặt, chênh vênh như đang di chuyển trong không gian.
Chừng hơn nửa phút sau, gã kia lại nói: “Trả lời đi, cô đã sẵn sàng chưa?”
Thiêm Trúc vẫn chóng mặt. Cô không biết nên trả lời thế nào, cô đang sắp đổ vỡ, nát tan; cô rất sợ nhìn thấy bộ dạng của gã rồi thì cô sẽ loạn óc.
Lại sau nửa phút nữa, gã tiếp tục hỏi: “Trả lời đi… cô đã sẵn sàng chưa? Cô im lặng tức là đã sẵn sàng, vậy thì mở cửa đi!”
“Ngươi… vẫn liên tục ở trong phòng này ư?”
“Giọng nói của ta ở trong phòng, thân thể của ta ở bên ngoài.”
Cô nhìn sang giường, Triệu Tĩnh vẫn nằm thẳng đơ, mặt trắng như bột. Cô vội nhìn đi chỗ khác, run rẩy vơ quần áo mặc lên người, rồi nhìn ra phía cánh cửa chống trộm, từ từ bước…
Gã đó mặt mũi ra sao? Phải chăng cũng khôi ngô sáng sủa nhưng không có miệng?
Khúc Thiêm Trúc đặt tay lên ổ khóa, do dự một lúc, rồi dứt khoát mở cửa ra. Bên ngoài là một thanh niên trẻ tuổi, sắc mặt cũng trắng như bột. Thiêm Trúc từ từ bước lùi lại, rồi đứng tựa vào bệ cửa sổ. Lúc này, cô bỗng bàng hoàng ý thức được rằng, cả khách sạn này chỉ còn duy nhất một mình cô đang sống!