Lúc này là hơn 1 giờ sáng, Lục Lục đang đứng trước cửa phòng ngủ nhìn con cá vàng trong bể kính đặt trên cái bàn nhỏ.
Dù bơi sang phía nào, đôi mắt nó vẫn nhìn thẳng vào Lục Lục.
Đêm khuya tĩnh mịch, con cá vàng cũng lặng yên.
Lúc nãy Lục Lục lên mạng xem một đoạn phim ngắn do nhà sản xuất Trương Á Đông thực hiện, tiêu đề là “L.I”, kể về câu chuyện bi thương của một đôi trai gái. Chàng trai đã phụ tình, theo lời thề thốt ban đầu, anh ta đã biến thành một con vật cưng của cô gái – là một con cá vàng suốt ngày sống trong bể cá…
Trong khu dân cư, trong công viên, trên đường phố… có không ít người dắt theo con thú cưng của mình, cưng nựng thân thiết, xưng hô bằng đủ các thứ ngôn từ ngọt ngào, trong đó liệu có bao nhiêu cặp tình nhân không đi đến đích nhỉ?
Chớ tưởng thế là hão huyền!
Lục Lục càng nghĩ càng cảm thấy con cá vàng này rất đáng ngờ.
Có lần Chu Xung phải đi diễn cho buổi lễ chào mừng của một doanh nghiệp nọ, cùng ngày đó Lục Lục cũng phải đến dự một cuộc họp mặt các tác giả do một tạp chí quốc tế tổ chức, ở nhà sẽ không có ai cho cá vàng ăn, thay nước bể… Lục Lục bèn nói nên đem cho con cá này đi, thì Chu Xung kiên quyết phản đối và còn nổi giận đùng đùng. Sau đó anh đã nhờ một người bạn thân nuôi hộ nó. Mấy ngày sau trở về, việc đầu tiên anh làm là đón con cá vàng về nhà.
Có lẽ thế thật, giữa Chu Xung và cô bạn gái kia đã từng thề độc với nhau. Cho nên sau khi nói lời chia tay, cô ta bị lời nguyền đó biến thành con vật cưng của Chu Xung. Nếu không, tại sao ánh mắt của con cá này lại quái dị như thế? Tại sao Chu Xung không mua thêm con cá nữa cho nó có bạn? Tại sao anh cứ khăng khăng không thể đem nó cho ai? Tại sao anh chưa bao giờ hé lộ về cô bạn gái cũ bí ấn kia?
Nghĩ đến đây Lục Lục thấy rùng mình. Nếu con cá vàng này đúng là kiếp sau của cô bạn gái kia thì thật đáng sợ. “Cô ta” suốt ngày đêm lặng lẽ bơi trong bể cá, sống bằng dưỡng khí và chút thức ăn cá; cả đời “cô ta” chỉ làm một việc duy nhất là quan sát cuộc sống của Chu Xung và Lục Lục; quan sát họ ăn, ngủ, trò chuyện, cãi cọ, làm tình…
Lục Lục phải lên tiếng, cô phải nói chuyện với con cá vàng này, dù đêm khuya bốn bề im ắng như cõi chết. Cô cảm thấy hơi run sợ.
“Ngươi… là cô ấy à?”
Trong bể nước, con cá im lặng, vẫn chỉ đăm đăm nhìn Lục Lục. Sự im lặng của nó khiến người ta lạnh người.
Lục Lục định bước lại gần để quan sát thật kỹ đôi mắt luôn luôn mở to của nó, nhưng cô không đủ can đảm. Trí tưởng tượng của cô khiến cô sợ hãi.
Cô chỉ hỏi đúng một câu vừa nãy. Cảm thấy mình đang run lên từng hồi, Lục Lục từ từ thối lui, trở về phòng ngủ, đóng sập cửa lại.
Nằm trên giường, cô lại cảm thấy sự suy đoán của mình quá hão huyền. Thực tế là thực tế, đâu phải chuyện ma quái người ta thường đồn đại? Một cô gái sao có thể biến thành… con cá vàng suốt ngày lặng lẽ bơi đi bơi lại được chứ.
Tuy nhiên Lục Lục vẫn cảm thấy có một thứ vướng bận trong đầu: Đôi mắt! Dường như nó đang ẩn nấp đâu đó trong không gian, mở to không chớp, lúc nào cũng chăm chú theo dõi từng cử động của Lục Lục.
Đôi mắt ấy không ở trong máy tính, không ở trong căn hộ này, mà là chơi vơi trong vũ trụ bao la. Mỗi người là một thế giới, thế giới của mỗi người đều có một đôi mắt ở trên cao; giống như mặt trăng. Người ta nói rằng chỉ có một vầng trăng duy nhất, thực ra mỗi người đều có một vầng trăng của riêng mình.
Lục Lục mất ngủ, thức trắng.
Nếu thật sự không có đôi mắt kia, thì tại sao khi cô chơi game, mỗi lần đến đoạn giao tranh có tính quyết định thì máy lại đơ? Chắc chắn đã có một sự can thiệp vô hình! Chứ không thể nói chỉ là tình cờ, ngẫu nhiên. Nếu là tình cờ ngẫu nhiên, thì tại sao những người chơi bài, đã gặp vận son thì ván nào cũng son, đã gặp vận đen thì ván nào cũng đen? Tại sao? Khi bốn người ngồi chơi bài, hình như luôn có một người vô hình ngồi im lặng theo dõi. Đã có rất nhiều người từng trải nghiệm, ai cũng có những cảm nhận như vậy, thế nhưng không ai có thể lí giải được một cách rõ ràng. Rồi người ta cũng mặc nhiên chấp nhận và coi đó là “vận”. Cứ thế, khi vận đang son thì người ta hay có tin vui, làm việc gì cũng suôn sẻ; khi vận đang đen thì luôn gặp tin dữ, uống ngụm nước cũng nghẹn tắc cổ…
Lục Lục muốn tìm ra căn nguyên của những chuyện bí hiểm này, nếu tìm ra đáp án thì cô sẽ không sợ đôi mắt kia nữa.
Hãy thử thực hiện một thí nghiệm nhỏ: trải một tờ giấy ra, coi tờ giấy là đời người. Lấy ngày làm đơn vị. Sau đó cầm nắm gạo ném xuống tờ giấy một cách tự nhiên; chỗ tập trung nhiều gạo là tức là vận son, chỗ hạt gạo thưa thớt tức là vận đen. Chắc chắn phải có chỗ lượng hạt gạo nhiều ít khác nhau. Nếu mật độ hạt gạo trải đều trên mọi đơn vị ngày, thì điều đó mới là không thể giải thích nổi. Và nếu mỗi đơn vị ngày đều chứa một lượng hạt gạo như nhau, sẽ không có khái niệm vận son hay không son như chúng ta vẫn hay gặp trong cuộc sống thật này nữa.
Lục Lục tuy là dân viết lách nhưng cô vẫn có những suy nghĩ rất lý tính. Cô luôn chịu khó quan sát mọi sự việc xung quanh mình một cách tỉ mỉ và logic. Bằng cách rất trực quan này, cô dường như hiểu ra rất nhiều vấn đề. Và thế là cô không thấy sợ nữa. Lục Lục tắt đèn, ngã người xuống nằm ngủ.
Dưới ánh trăng, bức tường trở nên sáng ma mị.
Có thứ gì đó đang nhấp nháy trong chỗ tối…
Lục Lục vẫn có cảm giác đôi mắt kia vẫn đang nhìn mình! Cô sắp phát điên.
Hình như nó không phải ở một nơi nào đó quá xa xôi, vì Lục Lục cảm thấy nó ở rất gần. Nhưng hình như nó không ở trong phòng ngủ này, vì cô cảm thấy nó ở rất xa, ngoài mọi đoán định của mình…
Lúc này, chiếc máy tính vẫn đang để trong thư phòng tối om. Mạng internet thực ra là cả một thế giới rộng lớn. Kết nối mạng, ta có thể nhìn thấy đôi mắt của các Tổng thống, đôi mắt của các ngôi sao, đôi mắt của các người đẹp, đôi mắt của những gã đàn ông đê tiện, đôi mắt của trẻ thơ, đôi mắt của con voi, đôi mắt của con gián… Nhưng, Lục Lục ý thức được rằng đôi mắt đang nấp trong máy tính của cô chẳng liên quan gì đến mạng internet.
Dòng suy nghĩ tiếp tục trôi đi… Lục Lục bất chợt nhớ ra một tấm ảnh mà hơn chục hôm trước Chu Xung nhận được. Đôi mắt kia chính là đôi mắt của người trong bức ảnh đó.
Đôi mắt mà cô đã tưởng tượng ra!
Lục Lục nằm im nhìn nhận lại toàn bộ sự việc. Lẽ ra cô không nên nghĩ đến tấm ảnh đó vào lúc này, đúng hơn là cô tuyệt đối không nên khớp đôi mắt trong tấm ảnh với đôi mắt mà cô có cảm giác nó đang tồn tại. Nhưng, ai có thể kiểm soát trí tưởng tượng của mình?
Đó là một tấm ảnh hoàn toàn bình thường, đã trôi nổi trên mạng rất lâu, không rõ lai lịch từ đâu, không có chú thích nguồn, không có âm thanh. Chỉ là một tấm ảnh câm lặng, nhưng đã khiến cho vô số người gặp ác mộng, thậm chí sợ hãi đến phát điên.