Cuộc Sống Thản Nhiên Của Cố Ninh

Chương 30



Edit: Cửu Trùng Cát

Nhịp điệu cuộc sống chậm lại, 6 giờ mỗi sáng Cố Ninh đều rời giường, chạy bộ một tiếng đồng hồ. Ra một thân mồ hôi thì trở về nhà tắm rửa một cái, sau đó bắt đầu ăn sáng.

Lúc mới bắt đầu, thể lực của Cố Ninh theo không kịp, cô cứ vừa chạy vừa đi, cũng không bắt buộc bản thân quá sức. Chạy suốt 1 tuần, sức chịu đựng của Cố Ninh từ từ tăng lên, thời gian chạy bộ xen kẽ với thời gian đi bộ càng ngày càng dài hơn.

Người trẻ tuổi vận động nhiều rất tốt cho cơ thể, Cố Ninh chạy bộ, Thẩm Lan tự nhiên rất tán thành.

Hôm nay, Cố Ninh theo lệ thường chạy bộ trong tiểu khu, chưa chạy được mấy vòng thì cô nhận thấy có người đi theo phía sau mình, quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Hà Cảnh đang cười vô cùng rực rỡ, lộ ra một hàm răng trắng tinh.

Cố Ninh sợ run, dừng bước, ánh mắt không tự chủ nhìn về phía cánh tay của Hà Cảnh, nghĩ thầm lần trước tay Hà Cảnh chảy nhiều máu như vậy, không biết bây giờ đã đỡ hơn chưa, sau ngày đó, Cố Ninh chưa từng gặp lại Hà Cảnh, nhưng trong lúc vô tình sẽ luôn nhớ tới hắn.

Nói cho cùng, cô sợ nhất là thiếu ân tình của người ta.

Hà Cảnh thấy Cố Ninh nhìn chằm chằm vào tay mình, hào phóng giơ tay lên, lắc qua lắc lại trước mặt Cố Ninh:

– “Bạn nhìn nè, không sao rồi, mình rất khỏe mạnh! Bạn không cần phải lo lắng, tuy rằng mình rất cao hứng nếu bạn lo lắng cho mình.”

Hà Cảnh nói nhiều thành quen, Cố Ninh cũng không để trong lòng mấy lời tán tỉnh của hắn. Cố Ninh cúi đầu cẩn thận nhìn vào tay Hà Cảnh.

Hai tuần qua, vết thương trên tay Hà Cảnh đã liền lại, tróc đi lớp mài, xuất hiện một lớp da mới màu hồng nhạt, chênh lệch rất lớn so với màu da vốn có của Hà Cảnh, nhưng tóm lại vẫn bình yên vô sự.

– “Chuyện lần trước, cám ơn bạn đã giúp đỡ.”

– “Không phải bạn cám ơn mình rồi sao? Đừng cám ơn tới cám ơn lui nữa… Quá khách khí a! Quan hệ giữa chúng ta, có quan trọng không!”

Cố Ninh không muốn cùng người trước mắt nói thêm gì nữa:

– “Mình phải chạy bộ, bạn cứ tự nhiên.” Nói xong, cô xoay người chạy tiếp về phía trước, Hà Cảnh cũng chạy chậm bên cạnh Cố Ninh, hai người bảo trì một khoảng cách gần.

Cố Ninh đưa mắt nhìn người bên cạnh, không nói gì, làm như chuyên tâm chạy bộ, cô biết Hà Cảnh về sau sẽ biến thành dạng người gì, nói cho đúng hơn, cô không thể nói bản thân không bị ảnh hưởng, hiện tại chuyện mà cô có thể làm, chính là không nên kết thù với Hà Cảnh, bởi vì điều này thật sự là chuyện trăm hại mà không có một lợi ích nào.

Hà Cảnh không biết Cố Ninh đang suy nghĩ những gì, nhưng có thể cùng chạy bộ với Cố Ninh, thì hắn cảm thấy trong lòng vui sướng, ngay cả không khí đều trở nên đặc biệt tươi mát.

Từ sau lần gặp gỡ đó, mỗi lần Cố Ninh chạy bộ buổi sáng, Hà Cảnh đều mang theo đầy người mồ hôi không biết từ chỗ nào chui ra, gặp nhau trên đường chạy bộ của cô, đề tài nói chuyện giữa hai người quả thật có hạn, chỉ là ngẫu nhiên đáp lời, rồi thêm vài câu thăm hỏi ít ỏi, nhưng cho dù là như vậy, Hà Cảnh vẫn rất vui vẻ như cũ.

Thân thể Hà Cảnh khoẻ mạnh, chân tay cũng dài và có cơ bắp, mỗi lần không tự chủ được tốc độ, chạy vài bước thì bỏ lại Cố Ninh ở phía sau, thẳng đến khi lấy lại tinh thần, Hà Cảnh không thấy người bên cạnh đâu, mới dậm chân chạy tại chỗ, chờ Cố Ninh chạy lên, sau đó thường xuyên lặp lại như vậy, nhưng chỉ đơn thuần là chạy bộ như vậy, cũng khiến cho Hà Cảnh cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào, làm cho hắn có một loại ảo giác rằng Cố Ninh đang ‘đuổi theo’ hắn, hắn cảm thấy nếu có thể chạy bộ mãi như vậy, kỳ thật cũng không sai.

Chạy bộ, thế nhưng trở thành chuyện mà Hà Cảnh chờ mong mỗi tối, mặc dù để cùng chạy bộ với Cố Ninh, 5 giờ sáng hàng ngày hắn đã phải rời giường, sau đó mất hơn nửa giờ chạy bộ mới tới được chỗ Cố Ninh, bởi vì buổi sáng năm giờ, các loại giao thông công cộng như xe bus hay tàu điện ngầm cũng chưa có chuyến xuất phát,

Trời còn tờ mờ tối hắn đã bắt đầu chạy, chạy mãi đến khi trời sáng.

Năm trước trong thành phố có tổ chức đại hội thể dục thể thao cho học sinh các trường, Hà Cảnh đạt giải quán quân chạy đường dài, còn phá vỡ kỉ lục chạy của 2 năm trước, cho nên lượng vận động nhỏ mỗi buổi sáng như thế này mà nói, tự nhiên không có nghĩa lí gì.

Bởi vì chạy đường dài là ưu thế của hắn, tuy rằng thành tích thi tốt nghiệp của Hà Cảnh không đạt yêu cầu của trung học Thanh Phong, còn thiếu hơn 10 điểm nữa mới đủ điểm, nhưng hắn vẫn như cũ được xem như nhân tài môn thể dục, cho nên đặc biệt trúng tuyển.

Sau khi Hà Cảnh chạy bộ với Cố Ninh hơn một tuần lễ, một ngày nọ, sáng sớm Hà Cảnh ngoài ý muốn không thấy xuất hiện, từ đó đến nay vài ngày cũng không thấy hắn đâu nữa.

Cố Ninh đã có thói quen gặp Hà Cảnh ở nửa đường, hiện tại không nghe thấy tiếng kêu của Hà Cảnh đâu, Cố Ninh có chút không kịp thích ứng, cô nghĩ rằng chẳng lẽ xảy ra chuyện gì?

Cố Ninh không biết phương thức liên lạc với Hà Cảnh, cũng không biết Hà Cảnh ở nơi nào, cho nên đành phải áp chế bất an trong lòng, cô tự nhủ, người như Hà Cảnh làm sao có khả năng tự dưng gặp chuyện không may chứ.

Thời gian qua thật sự rất nhanh, lập tức sắp tới ngày khai giảng, nói cho đúng hơn, là ngày học quân sự. Lúc này, cũng chưa phải chính thức khai giảng. Tất cả các tân học sinh vào ngày 1 tháng 8 đến trường học báo danh, sang ngày thứ hai thì bắt đầu kỳ hạn mười ngày học huấn luyện quân sự, sau đó là bắt đầu học bù, chính thức bắt đầu chương trình học của cấp 3.

Không ngoài dự đoán, Cố Ninh đứng trước bảng danh sách lớp, thấy được tên của Cố Huyên và La Mẫn, cả một lớp có rất ít học sinh đạt được thành tích dưới 700 điểm, thành tích của Cố Ninh dẫn đầu khá xa, mà chỉ có một mình La Mẫn, thành tích thi tốt nghiệp là 400 điểm.

Thành tích của La Mẫn trong một lớp có thành tích tốt quả là hết sức đột ngột, nếu không rõ tình huống, sẽ cho rằng trường học đánh sai điểm của La Mẫn.

Cũng không biết là vừa vặn đúng dịp, hay là do hai vị kia cố ý gây nên, biểu tình trên mặt Cố Ninh vẫn bất động thanh sắc, cô nhận quần áo dành cho kỳ huấn luyện quân sự, yên ổn đứng chờ ở một bên, hai giờ chiều, đại bộ phận học sinh đều đã báo danh xong, chủ nhiệm lớp ở phòng học bắt đầu giới thiệu từng học sinh mới với nhau.

Trong lớp học có rất nhiều học sinh là từ cấp 2 liên thông lên trung học Thanh Phong, cho nên có thể nhìn thấy rất nhiều gương mặt quen thuộc, cũng có một phần là từ các trường khác thi vào.

Tất cả đều là học sinh 15 – 16 tuổi, rất nhiều người cho dù không biết nhau, nhưng lập tức có thể ngây thơ nói chung một đề tài, đề tài chủ yếu xoay quanh việc ngày mai bắt đầu học quân sự hoặc là kỳ nghỉ hè của mình. Mỗi một người đều có tinh thần phấn chấn và mạnh mẽ, thanh xuân tùy ý bay lên.

Cố Ninh chọn một chỗ ngồi dựa vào cửa sổ rồi ngồi xuống, lớp mới, có khoảng 7 – 8 người là bạn cùng lớp ở cấp 2, mọi người đều chào hỏi lẫn nhau, có thể làm bạn cùng lớp 6 năm âu cũng là duyên phận.

Đột nhiên, Cố Ninh ở một góc vắng vẻ của phòng học thấy được một gương mặt vô cùng quen thuộc, cô không chút do dự, từ chỗ ngồi đứng lên, lập tức đi đến đó.

Trương Giai Giai mắt nhìn mũi, mũi nhìn ngực, tận lực giảm thấp đi sự tồn tại của mình, cô một chút cũng không muốn khiến người khác chú ý đến mình.

Cùng so sánh với sự ngăn nắp và các thanh thiếu niên xinh đẹp sạch sẽ chung quanh, Trương Giai Giai cúi đầu, thân thể cô quá mức gầy yếu giống như một học sinh tiểu học, có chút không thích hợp với hoàn cảnh xung quanh.

Đồng phục học sinh trên người Trương Giai Giai, có thể là do mặc quá lâu, cho nên quần áo bị giặt tẩy có chút mỏng, mặc lên người giống như có thể xuyên thấu, chân cô mang một đôi dép lê của nam sinh, là loại sandal màu vàng đất thường thấy nhất, rõ ràng là không vừa chân, còn thừa ra một khoảng lớn. Trương Giai Giai cố gắng lùi chân về phía sau, không muốn bị ai nhìn thấy, người chung quanh nói nói cười cười, cô lại thu mình lại ở một góc, giống như một ốc đảo cô lập trơ trọi.

Cố Ninh đi tới trước bàn Trương Giai Giai:

– “Giai Giai, bạn cũng học ở lớp này à?”

Trương Giai Giai ngẩng đầu, có chút mơ hồ nhìn Cố Ninh, trong đầu cô tìm tòi một phen, xác định người trước mắt cô chưa từng gặp bao giờ, nhưng sao người này lại biết tên cô?

Cố Ninh thấy vẻ mặt nghi hoặc của người trước mắt, lập tức kịp phản ứng, biết mới vừa rồi bản thân mình quá đường đột, đời này, Trương Giai Giai và cô vẫn là lần đầu tiên gặp mặt.

Nằm ngoài dự đoán của cô, ở một nơi hoàn toàn bất đồng với kiếp trước, và một phương thức gặp gỡ cũng hoàn toàn bất đồng.

Trương Giai Giai là người bạn tốt nhất của Cố Ninh ở kiếp trước, đối với Cố Ninh có ân tình sâu đậm. Cố Ninh nhìn người trước mắt, trong lòng trầm xuống, có loại cảm giác tối tăm chua xót tràn ngập trong lòng.

Không biết rằng đời trước, sau khi xảy ra sự kiện kia… Trương Giai Giai sẽ thế nào? Sau khi ly hôn với Cố Xuân Sinh, Thẩm Lan và Cố Ninh đã chuyển nhà vài lần, cuối cùng chuyển đến một căn phòng nhỏ ở ngoại ô.

Trên vách tường nhà trọ tràn đầy rêu xanh, tuy rằng hoàn cảnh không được tốt, nhưng rất tiện lợi cho hai mẹ con cô, một tháng sau khi hai mẹ con cô chuyển đến đó, ở bên cạnh cũng có một hộ gia đình chuyển tới.

Hôm đó Cố Ninh tan học về nhà, thì nhìn thấy một thiếu nữ gần bằng tuổi cô đứng ở hành lang vắt ga trải giường, thấy có người tiến đến, thiếu nữ vội vàng kéo ga trải giường mới vắt được một nửa đứng sát vào tường, ngượng ngùng cười cười, nhường đường cho Cố Ninh.

Thiếu nữ ngại ngùng cười cười khi đó, chính là Trương Giai Giai.

Cố Ninh nhớ rõ kiếp trước, cô và Trương Giai Giai cùng học chung một trường cấp 3, đó là một trường trung học nằm gần ngoại ô, hàng năm tỉ lệ thi đậu lên đại học cũng lác đác không được vài người, phong cách học tập tại trường học thập phần loạn thất bát tao, đúng là lộn xộn chưa từng có.

Kiếp trước thành tích của Trương Giai Giai rất tốt, điểm thi tốt nghiệp hoàn toàn có thể đậu vào trung học Thanh Phong, sở dĩ Trương Giai Giai đến học ở trường trung học gần ngoại ô kia, là vì nhà trường ở đó hứa hẹn sẽ miễn cho cô 3 năm tiền học phí trung học, mỗi tháng còn hỗ trợ cho Trương Giai Giai 150 đồng tiền sinh hoạt phí.

Cũng bởi vì nguyên nhân này, Trương Giai Giai không đến học tại trung học Thanh Phong.

Cố Ninh không hiểu trong này đã xảy ra sai lầm gì? Sao không còn giống như kiếp trước? Nhưng mặc kệ xảy ra vấn đề gì, có thể ở đây nhìn thấy Trương Giai Giai, cô rất vui vẻ.

Cố Ninh hơi mím môi, cười hiền lành nói:

– “Lúc mình dò danh sách, thời điểm đến báo danh, mình đứng phía sau bạn, cho nên biết tên của bạn, bạn hảo, mình tên là Cố Ninh, về sau chúng ta là bạn cùng lớp!”

Trương Giai Giai bừng tỉnh đại ngộ, nụ cười mang theo vài phần ngại ngùng:

– “Thì ra là như vậy, bạn hảo, mình tên là Trương Giai Giai.”

– “Ai, các bạn có biết không, năm nay thủ khoa toàn thành phố học ở lớp chúng ta đó! Nghe nói là nữ sinh nha, đặc biệt giỏi! Tổng cộng 7 môn đạt 750 điểm! Còn có mấy môn gần như đạt điểm tối đa luôn!”

Người chung quanh đều dựng thẳng lỗ tai lên nghe ngóng, đối với người có thực lực giỏi hơn bọn họ, đương nhiên ai cũng đều ôm lòng hiếu kỳ.

– “Thật không? Giỏi như vậy, chắc không phải người quá! Không phải là một con mọt sách tám trăm năm nhìn đời qua cặp miểng chai đó chứ!” Một nam sinh khác mang theo tai nghe, khoa trương nói.

Câu nhạo báng này khiến cho người ở chung quanh đều cười theo, trong đầu mọi người, đều sống động phác thảo ra một hình tượng ngốc nghếch mang theo cặp kính dày cộm, vùi đầu vào đọc sách.

– “Mình biết thủ khoa của thành phố đạt điểm rất cao, nhưng không biết bạn đó lại học ở lớp mình, rốt cuộc là ai vậy a, chúng ta cũng nên chào hỏi một chút, không biết hôm nay bạn ấy có tới hay không?” Không nhịn được tò mò, một người khác lại nói.

– “Tới chứ sao không, chính là nữ sinh ngồi đầu tiên ở bàn cuối kia kìa, quần áo màu xanh ấy, mọt sách cái gì chứ, các bạn đừng nói bừa, bạn ấy là hoa khôi của lớp tụi mình đó!”

Một nam sinh học chung lớp ở cấp 2 với Cố Ninh không vừa lòng khi nghe mấy lời đồn bậy bạ, hào phóng thay mọi người chỉ điểm bến mê, hắn nghĩ thầm, cái gì mà mọt sách, cái gì mà ngốc tử, các bạn quả thật thiển cận, không có mắt nhìn gì cả!

Vô số ánh mắt đồng loạt quét về phía góc phòng học, Cố Ninh sợ run, cô luôn cảm thấy có loại cảm giác đứng ngồi không yên, cô còn có loại dự cảm không tốt nữa, chậm rãi quay đầu nhìn sang bên cạnh, lập tức nhìn thấy một đôi mắt tròn vo mang theo ai oán nhìn mình chằm chằm.

Tình cảnh này…

Cố Ninh thật sự hoảng sợ, hình như cô không làm gì để bị người ta oán trách mà, phải không?

Buổi khai giảng đầu tiên, vốn dĩ Cố Ninh muốn kéo gần quan hệ với Trương Giai Giai, nhưng nghĩ tới chuyện vừa rồi, cô đành phải thôi.

Mới lần đầu tiên gặp mặt mà nhiệt tình quá mức, cũng không ổn lắm, huống hồ lá gan của Trương Giai Giai từ trước đến giờ vẫn nhỏ.

Cố Ninh có chút rầu rĩ trở về nhà, Thẩm Lan đã sớm nấu cơm xong, Thẩm Lan lấy quần áo quân sự trong tay Cố Ninh tới, cẩn thận xem xét:

– “Chất liệu vải của loại quần áo này không tốt, không thoáng mát chút nào, bất quá may mắn là không phải mặc lâu.”

Gần đây, Thẩm Lan thỉnh thoảng mới tới trông chừng cửa tiệm, bởi vì bà đã mua được một căn hộ gần trường học của Cố Ninh, tuần trước đã bắt đầu trang hoàng, Cố Ninh đưa ra không ít đề nghị trang trí phòng ốc, Thẩm Lan đều cảm thấy có thể làm, tuy rằng có hơi hiện đại một chút.

Mấy ngày nay, Thẩm Lan luôn phải đi xem xét đôn đốc tiến độ trang trí nhà cửa, bà muốn làm xong nhanh một chút, như vậy mỗi khi Cố Ninh đến trường cũng tiện lợi hơn rất nhiều.

Trừ bỏ cửa tiệm tạp hóa ở gần nhà ga, Thẩm Lan lại mở thêm chi nhánh ở địa chỉ khác, mất hai tuần, mở được hai chi nhánh, tốc độ hết sức nhanh, hai ngày thì đã trang trí xong cửa hàng, ngày thứ ba bày biện hàng hóa, ngày thứ tư lập tức khai trương.

Thẩm Lan cũng không phải là người thiếu suy nghĩ, Cố Ninh mở cửa hàng đầu tiên, chính bà dần dần đã học được cách làm ăn, tiệm đầu tiên nửa tháng kiếm được 3 vạn lợi nhuận, thành tích như vậy, cho bà sự cổ vũ rất lớn.

Thẩm Lan càng nhiệt tình mười phần, còn Cố Ninh tự nhiên là lui về tuyến sau.

Bất quá cửa hàng đồng giá như vậy, bởi vì làm ăn tốt, chung quanh lập tức sẽ có người noi theo cũng mở ra buôn bán giống như vậy, không thể tránh khỏi mất đi không ít khách hàng, Cố Ninh đã sớm nhắc nhở Thẩm Lan để ý điểm này, nếu làm ăn mà không chịu động não, trong nửa năm thì không thành vấn đề, nhưng sau ba tháng đầu mới mẻ, kim ngạch buôn bán trong tiệm sẽ đi xuống, nếu không tìm được thứ gì đặc sắc để níu chân khách hàng, nửa năm sau rất có khả năng sẽ bị các cửa hàng khác chen chân vào đánh đổ.

Lại nói đến mảnh đất lúc trước mà Cố Ninh đã đánh cược với Thẩm Lan, Thẩm Lan tình nguyện thua cuộc, hay nói đúng hơn là bà nguyện ý tin tưởng con gái mình. Bà tốn không ít tiền mới mua được mảnh đất kia. Mảnh đất đó là ở ngoại ô, hơn nữa cũng không phải một mảnh đất bằng phẳng, xen kẽ có nhiều sông ngòi, còn có mấy sườn núi nhỏ, tuy rằng vị trí địa lý và địa hình đều không tốt, nhưng bởi vì diện tích quả thật quá lớn, cho nên giá cũng khá cao.

Mảnh đất kia cứ để trống ở nơi đó cũng không phải biện pháp tốt, ngược lại Cố Ninh đề nghị với Thẩm Lan xây một nông trại, vây lại bốn phía, dù sao bên trong cũng có sẵn không ít cây ăn quả, muốn xử lý kỳ thật cũng không quá khó khăn.

Mà hiện tại điều khiến Thẩm Lan do dự là… theo như lời Cố Ninh nói, xây nông trại có thật sẽ kiếm được tiền hay không?

Thẩm Lan dùng một phần ba số tiền đang có, mới mua được mảnh đất kia, không thể nói không tiếc, hiện tại tự nhiên phải vội vàng kiếm tiền để bù vào, mở thêm hai chi nhánh, phí tổn kỳ thật rất nhanh có thể tìm về, dù sao cũng không lỗ vốn.

Hiện tại Thẩm Lan đang cân nhắc, phải làm như thế nào mới có thể giống như Cố Ninh nói, chú trọng phát triển về ý thức nhãn hiệu.

Cái gọi là ý thức nhãn hiệu, đương nhiên không chỉ là trang trí cửa tiệm, bảng hiệu, bày biện hàng hóa mà còn cả phong cách phục vụ của nhân viên, đều phải giống hệt như nhau, vậy thì đơn giản.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.