Editor: Linh
Trong lòng Vân Hoan đã có một tiểu nhân che mặt thở dài, ngoài mặt lại chỉ có thể an ủi Dương di nương: “Di nương ngài cứ yên tâm bớt lo, nếu thật xảy ra chuyện gì, lúc này chúng ta lo lắng suông cũng chỉ vô ích thôi.”
Huống hồ chuyện này nàng cũng không có chứng cứ, nói miệng không bằng chứng, nói là di nương nói, ai tin đây! Không chừng còn có người cảm thấy nàng mang lòng riêng, cố ý phá hư nữa.
Vân Hoan vô cùng lý giải tình cảnh của Dương di nương, lập tức cũng chỉ có thể tốt bụng khuyên hai câu, lại dặn dò: “Di nương, chuyện này ngươi chưa nói ra ngoài, sau này cũng đừng nói cho ai nữa.”
“Ta biết rồi.” Dương di nương gật đầu, trong lòng cũng hiểu rõ, nếu đứa nhỏ này thật sự là của Thành Chương, vậy bà nói ra ngược lại khiến hai phu thê bọn họ bất hòa, kiếm thêm chuyện. Nếu thật sự không phải của Thành Chương, vậy ngày đó sao bà không nói mà để kéo dài đến hôm nay.
Tóm lại trong ngoài đều không được lòng người, bà coi như không biết mới là thượng sách.
Là ta hồ đồ, ngày ấy ta không thấy gì hết, hôm nay cũng chưa nói gì với cô nãi nãi.” Dương di nương liên tiếp gật đầu.
Vân Hoan về nhà, ngồi trên xe ngựa, bên ngoài người lướt qua như chớp, mỗi người đều có vui buồn riêng, nhưng là nàng đã trải qua hai đời.
Vốn cũng đã thấy nhiều đứng ngoài xem, nhưng là sự tình xảy ra trên người mình, nàng không thể lạnh nhạt được – không phải vì Hướng Vân Cẩm. Hướng Vân Cẩm quả thật đáng thương, nhưng là người đáng thương tất có chỗ đáng hận. Nàng không thờ ơ được chính là cha, ngươi nói sao cha lại mang về một bình thê như thế, tức chết nương nàng không nói, còn sinh là ngược súc như Hướng Vân Cẩm!
Nghĩ như vậy, nàng lại vì cái chết của nương cảm thấy không đáng. Hạ một đối thủ cửu lưu như vậy, quả thật là vũ nhục nương nàng.
Nếu thời điểm sống lại xê dịch chút, chuyển đến lúc nương nàng vẫn chưa chết thì tốt biết bao!
Vân Hoan thấp giọng lẩm bẩm, vội vàng lắc lắc đầu: dừng lại, làm người phải biết chừng.
Thật vất vả mới về đến nhà, nàng chỉ cảm thấy mệt mỏi, nhưng nàng càng cảm thấy không thích hợp hơn. Lão Phạm xưa nay tuy rằng đi theo bên cạnh nàng như cho đến bây giờ đều giống như người tàng hình, đột nhiên hôm nay lại cứ đi theo nàng không rời, không chỉ đi theo còn nhìn nàng chằm chằm, muốn nói lại thôi.
Vân Hoan bị hắn nhìn dựng lông, rốt cục hỏi: “Lão Phạm, ngươi…. Có việc?”
Lão Phạm sắc mặt ngăm đen lại không thích cười, nhìn vô cùng nghiêm túc, bây giờ đang suy nghĩ mặt càng thêm nghiêm túc, khiến người ta nhìn liền cảm thấy kính nể. Thấy Vân Hoan hỏi mình, lúc này hắn mới hỏi: “Đại nãi nãi, nữ nhân vừa rồi là ai vậy?”
“Nữ nhân nào?” Vân Hoan nghi hoặc.
“Chính là người bên cạnh cha ngươi đấy, hình như là Hướng gia chủ mẫu?” Lão Phạm khoa tay múa chân nói: “Ta thấy ngài với bà ta dường như rất không vừa mắt nhau.”
Lúc này Vân Hoan mới bừng tỉnh đại ngộ, lại cảm thấy khó hiru: “Đó là bình thê cha ta mang từ bên ngoài về, theo lý ta cũng nên gọi một tiếng mẫu thân.”
“Bình thê…. Chuyện này làm sao có thể…” Lão Phạm nhíu mày, tự mình lẩm bẩm.
Vân Hoan biết hắn xưa nay quen độc lại độc vãng, tính tình lại hơi kỳ quái nên dứt khoát cũng không quản hắn. Nào biết vừa mới ngồi xuống hắn lại cầm ra một bức tranh, Vân Hoan thấy nét mực trên tranh vẫn chưa khô, rõ ràng là mới vẽ. Lão Phạm trải tranh ra bàn, hỏi: “Đại nãi nãi có biết người này?”
Vân Hoan nhìn kỹ, mặc dù lão Phạm vẽ kém, nhưng mặt mày hình dáng người nọ vẫn có thể nhìn ra được tám phần, Vân Hoan kinh ngạc hỏi: “Ngươi quen hắn?”
“Ai vậy?’ Lão Phạm hỏi.
“Hắn là cháu ngoại trai của vị phu nhân vừa rồi ngươi hỏi, ở tại nhà ta nhiều năm, hơn một năm trước mới bị chúng ta đuổi ra khỏi cửa. Phu quân ta mời ngươi đến bảo vệ ta chính là bởi vì người này lại từ gia hương hắn trở lại đây, phu quân sợ hắn gây bất lợi cho ta.” Vân Hoan trả lời, lại hỏi: “Ngươi biết người này?”
Lão Phạm lúc này mới đứng ngồi không yên, chắp tay sau lưng đi đi lại lại, đen mặt nói với Vân Hoan: “Đại nãi nãi, có một số chuyện đợi Đại gia về rồi ta nói sau.”
Vân Hoan bị hắn quấy trong lòng hoang mang rối loạn, hắn lại xoay người rời đi. Tư Hoa cao giọng mắng: “Ngươi người này bị sao vậy, Đại nãi nãi hỏi thì ngươi nói, ngươi xụ mặt không nói thì thôi, còn chỉ nói một nửa, khiến ai nghe xong trong lòng cũng hốt hoảng. Này, đang nói ngươi đấy!”
Vân Hoan vội vàng ngăn cản nàng: “Để hắn đi đi.”
Mãi mới chờ được Tống Trường Bình về, lão Phạm lại khoan thai đến chậm. Vân Hoan đã nói sơ qua tình huống buổi chiều cho hắn, Trường Bình lại cũng như lọt vào sương mù, nói thẳng lão Phạm tính tình cổ quái, đừng để ý.
Lại đợi hai canh giờ cuối cùng lão Phạm cũng trở lại, vừa vào cửa gọi Đại gia, Đại nãi nãi, trái lại tự rót trà uống nhuận hầu. Tống Trường Bình và Vân Hoan cũng coi như không thấy, chỉ chờ hắn mở miệng.
“Ta vừa mới vào trong Thành lấy một số vật.” Lão Phạm rốt cuộc mở miệng, nới với Tống Trường Bình: “Đại gia hẳn là biết khi còn ở Thục Châu ta đã từng dẫn một ít dân chúng khởi nghĩa.”
‘Ừ.” Tống Trường Bình gật gật đầu.
Lão Phạm nói tiếp: “Khi đó ta dẫn dân chúng khởi nghĩa, ở trong dân chúng dần dần có chút danh vọng, cũng có một số người tìm đến cửa, có một số là tiêu tiền nhờ ta đánh người, cũng có một số tiêu tiền nhờ ta giết người. Nếu để ta đánh người giàu có bất nhân ta chưa bao giờ từ chối, khởi nghĩa cũng cần tiền, ta không để ý cướp của người giàu chia cho người nghèo. Cũng chính vào thời điểm đó ta nhận một cái, nói là để ta giết chết một khách thương từ Ung Châu đến.”
Trong lòng Hướng Vân Hoan dần dần nổi lên một dự cảm xấu, chợt nghe lão Phạm nói: “Vì để không giết nhầm người tốt, mỗi lần ta đều sẽ cho người đi thăm dò chi tiết về người cần giết, sau đó thuộc hạ báo cáo nói người nọ là ông chủ một tiệm cơm ở Ung Châu, danh gọi Hướng Hằng Ninh.”
“Cha ta?” Vân Hoan cả kinh, bị Tống Trường Bình nắm tay đè lại, lão Phạm nâng mí mắt, nói: “Đúng, chính là Hướng Hằng Ninh cha ngươi. Khi đó ta từ chối án này, bởi vì cha ra cha ngươi chính là một thương nhân thành thật bổn phận, chưa từng làm ra chuyện thương thiện hại lý nào. Nhưng bởi vì tiền thù lao đó quá mức phong phú, ta còn cố ý hỏi thuộc hạ liên hệ xem là ai muốn giết ống ấy, đáng tiếc thuộc hạ liên hệ cũng không tra ra được, chỉ nói người muốn giết ông ấy từ Ung Châu đến, tìm đường đã lâu…. Sau này Thục Châu thế cục hỗn loạn, thuộc hạ liên hệ đó cũng chạy trốn tới Ung Châu, lúc ta quay lại tìm hắn mới biết được hắn thay ta nhận đơn hàng đó, vẫn giết cha ngươi.”
Lão Phạm cười khổ nói: “Ta đã nghĩ báo thù cho muội muội, tiền tài với cha giống như may bây. Thuộc hạ này thấy ta như vậy liền thay ta nhận…. Người thôi, dù sao có tiền mới có thể sống sót. Khi đó ta vừa vặn ở đó, vì kiêng kị ta tránh ở mặt sau bình phong, thấy Ôn Ngọc Lương mà Đại nãi nãi nói.
Bởi vì quá mức khiếp sợ, Vân Hoan trái lại lạnh nhạt, lão Phạm vừa lòng gật gật đầu, tiếp tục nói: “Cái tên Ôn Ngọc Lương kia nói là ‘cô ta nói mặc kệ dùng bao nhiêu tiền, chỉ muốn mua một mạng của Hướng Hằng Ninh.”
Hai tay Vân Hoan xoắn vào nhau, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, giỏi cho một Tô Thiên Lạc, giỏi cho một cái Tô Thiên Lạc! Lúc dân loạn đã muốn giết chết cha nàng ở Thục Châu, cũng may nàng cầu Đại bá nhờ người hộ tống cha về, kết quả Tô Thiên Lạc một kế không thành lại sinh một kế, lại muốn giết cha nàng sau khi nàng xuất giá.
Đó là phu quân của bà ta đấy!
Trong đầu Vân Hoan chỉ có một suy nghĩ đây rốt cuộc là loại người nào, thà rằng làm quả phụ cũng muốn quyền quản gia nằm trong tay mình! Dùng lòng dạ rắn rết hình dung ả cũng là sỉ nhục rắn rết, ả đến rắn rết cũng không bằng!
Cha của nàng, cha ruột của nàng sao lại mang về một bình thê như thế, tức chết nương nàng không nói, còn sinh một ngược súc như Hướng Vân Cẩm, đáng giận hơn chính là con tiện nhân đó còn thời thời khắc khắc nghĩ giết chết cha nàng thế nào!
Bi thương mà! Thê thảm mà!
Nàng đột nhiên nghĩ tới vẻ mặt cổ quái của Lâm Nguyên Tu khi nhìn thấy Tô Thiên Lạc ngày đó, hay là Lâm Nguyên Tu cũng biết Tô Thiên Lạc?
Nàng giật nảy mình, nhìn về phía Tống Trường Bình: “Chúng ta đi tìm Lâm Nguyên Tu một chuyến đi!”
Gặp Lâm Nguyên Tu, Vân Hoan dứt khoát đi thẳng vào vấn đề đem trọng điểm của một loạt vấn đề phát sinh từ sau khi Tô Thiên Lạc vào cửa nhà nàng nói cho Lâm Nguyên Tu biết. Trường Bình thấy nàng nôn nóng, để nàng dằn cảm xúc xuống, nói với Lâm Nguyên Tu: “Trước đây Lâm đị phu có quen biết nhạc mẫu ta hay không?”
“Đừng gọi ả là nhạc mẫu, ả không xứng!” Vân Hoan nói: “Nếu Lâm đại phu thật sự biết chuyện xưa của ả, không ngại nói thẳng với ta. Gia phụ bị ả lừa hết lần này đến lần khác, coi phẩm hạnh của ả, không biết còn từng làm qua chuyện xấu gì.”
Lâm Nguyên Tu nhìn Vân Hoan, lại nhìn Tống Trường Bình, vuốt râu liên tục lắc đầu: “Ban đầu ta còn buồn bực sao người này lại biến hóa nhanh chóng thành Hướng phủ phu nhân đây. Mười mấy năm không gặp, nàng ta quả nhiên không thay đổi chút nào, vẫn như trước kia vậy….”
Lâm Nguyên Tu nghĩ cả nửa ngày cũng không tìm ra từ ngữ thấp kém để hình dung ả, chỉ đành lắc đầu nói: “Thôi thôi thôi, đã để ta
gặp, nói cho các ngươi chuyện xưa của ả cũng xem như làm việc thiện tích đức. Tô Thiên Lạc đó, mười mấy năm trước là một quả phụ thôn An Bình ở Kiến Châu, do phu quân chết sớm, nàng ta xung quanh thông đồng người, năm đó Phạm thừa tướng và phu nhân ở lại An Bình, bị ăn không ít tức giận. Nàng ta làm người không biết kiểm điểm, cuối cùng còn vì thông dâm mà bị đuổi ra An Bình. Khi đó chuyện này ầm ĩ rất lớn, Đại gia Đại nãi nãi nhờ người tra một chút, các lão nhân trong thôn hẳn là đều còn nhớ rõ.”
“Quả phụ…. Thông dâm….” Trong lúc nhất thời Vân Hoan chỉ cảm thấy vô lực và thần kỳ, một quả phụ cùng người thông dâm bị đuổi ra khỏi thôn, trăn trở vào thanh lâu thành hoa khôi, lại có thể xóa sạch thân phận mình, theo lương thiện, không biết thế nào lại lừa lên Hướng Hằng Ninh, nhảy thành bình thê, rồi sau đó tức chết chính thê thành công đỡ mình lên làm chính….
Một người như vậy, một người như vậy….
Vân Hoan một hơi nghẹn ở ngực, trách không được ả trăm phương nghìn kế muốn giết chết tướng công mình, hóa ra từng làm quả phụ một lần, không quan tâm lại làm thêm lần nữa!
“Ta từ Hướng phủ đi ra, cũng hỏi thăm tin tức về Tô Thiên Lạc, nghe nói nàng ta lấy thân phận lương thiếp trở thành Hướng lão gia bình thê. Nhưng là theo lý thân phận của nàng ta nhất định không thể trở thành lương thiếp.” Lâm Nguyên Tu nhắc nhở.
“Đúng rồi,” Trường Bình nói tiếp, “Ấn theo luật lệ triều đình, nếu trước đây Hướng lão gia đã biết thân phận của bà ta, dùng thân phận lương thiếp nâng bà ta vào cửa, vậy Hướng lão gia đó là lừa hôn, phải chịu trượng hình thêm tù ba năm.”
“Cha làm sao có thể biết!” Vân Hoan vội lắc đầu: “Phụ thân nói với ta, năm ấy cha ở Kiến Châu hành thương gặp kẻ trộm, suýt nữa mất mạng, là Tô Thiên Lạc cứu cha, năm đó ả vẫn còn cha nương….”
“Làm sao có thể! Cha nương Tô Thiên Lạc đã mất từ sớm. Chỉ sợ cha nương này cũng là nàng ta tìm người đóng giả, nàng ta để mắt đến cha người từ sớm, tồn tâm tư muốn lừa hắn mắc mưu!” Lâm Nguyên Tu một câu vạch trần.
“Trách không được từ khi Tô Thiên Lạc vào trong phủ liền không còn cùng người nhà qua lại…” Vân Hoan bừng tỉnh đại ngộ.
Lâm Nguyên Tu lại nói: “Bây giờ Phạm thừa tướng cũng ở Ung Châu, nếu Tô Thiên Lạc thấy hắn, chỉ sợ không cần hỏi nửa câu nàng ta cũng sẽ nói hết ra.”
“Không cần làm phiền Phạm thừa tướng đâu!” Vân Hoan chặn lại nói, cáo từ Lâm Nguyên Tu, ra roi thúc ngựa trở về Hướng phủ. Dọc theo đường đi, trong đầu nàng chỉ có một suy nghĩ: nàng muốn đánh chết Tô Thiên Lạc….”