Cuộc Sống Mỹ Mãn

Chương 7



Tiểu Nguyên lái xe đưa Tống Uyển Yểu về nhà tắm rửa
lấy quần áo, lúc trở lại bệnh viện thì Hàn Vệ Vũ vẫn chưa tỉnh lại. Cô bị một
đám người cung kính đưa đến phòng bệnh VIP, điều kiện của phòng bệnh rất tốt,
còn có một phòng tắm rất lớn.

Lo sợ lại mệt mỏi cả đêm, Tống Uyển Yểu mệt mỏi vừa
ngả lưng xuống đã ngủ. Ngày hôm sau, khi cô tỉnh lại thì đã trễ, hốt hoảng một
lát cô mới nhận ra thì ra đây là bệnh viện.

Cô đứng bật dậy, chẳng lẽ người đàn ông kia còn chưa
tỉnh?

Lấy tốc độ nhanh nhất đánh răng rửa mặt, tùy tiện thay
quần áo, cô liền vội vã chạy xuống phòng ICU. Vừa đến ICU, cô hoảng sợ, có tám
chín người đàn ông mặt mày hung dữ đứng trong phòng, vừa thấy cô đến thì cô y
tá trẻ đứng ở đầu giường giống như nhìn thấy người thân, cách xa như vậy mà cô
cũng có thể cảm giác được cô y tá kia đang hướng ánh mắt nóng bỏng chờ mong cô
đuổi hết những tên đàn ông không có phép tắc này ra khỏi ICU. Tống Uyển Yểu né
tránh ánh mắt của cô y tá vì đây cũng không phải bổn phận của cô.

Tiểu Nguyên không để ý gì nhìn cô nói: “Chị
dâu, anh hai đã tỉnh.”

Cô đột nhiên chần chờ, từng chút một đi đến bên giường
bệnh, Hàn Vệ Vũ nhìn thấy cô, ánh mắt hiện lên vẻ dịu dàng, khi lên tiếng anh
hơi thở dốc: “Em…đến…rồi…”

Tống Uyển Yểu nhìn thấy gương mặt tái nhợt của anh,
hơi buồn bã nói: “Anh thế nào, cảm thấy khá hơn
chút nào chưa?”

“Không…sao, chỉ…là…hơi…đau…một chút.”

Tống Uyển Yểu không biết phải nói thêm gì, cô y tá trẻ
đứng một bên run rẩy bước ra: “Này, bệnh nhân không thể
nói nhiều quá.”

“À!” Tống
Uyển Yểu gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng: “Vậy anh nghỉ
ngơi một lát đi.”

Dừng lại một chút rồi bổ sung thêm: “Tôi
ở ngay bên cạnh anh.”

Hàn Vệ Vũ hơi gượng cười, nhíu mày nói: “Ăn…cơm.”

Tiểu Nguyên đứng một bên lập tức nói: “Chị
dâu, em và chị đi ăn một chút gì đi.”

Tống Uyển Yểu không trả lời quay lại nói nhỏ nhẹ với
Hàn Vệ Vũ: “Tôi đi ăn sáng, tôi ăn xong sẽ
trở lại, anh nghỉ ngơi đi.”

Hàn Vệ Vũ trừng mắt lên nhìn theo Tống Uyển Yểu ra
khỏi phòng bệnh.

Cách bệnh viện một con đường có một quán ăn, Tiểu
Nguyên cùng a Ken rất quen thuộc lái xe đưa Tống Uyển Yểu đến đó ăn điểm tâm
sáng. Người phương Bắc hình như cũng không thường xuyên ăn điểm tâm sáng
nên trong quán ăn không có nhiều bàn đã kín cho lắm.

Ba người chọn một bàn ăn kề bên cửa sổ ngồi xuống, khí
chất của Tiểu Nguyên cùng a Ken vừa nhìn đã biết không phải người lương thiện,
còn đặc biệt lớn tiếng ồn ào: “Chị dâu, chắc chị đã đói bụng
rồi, ăn nhiều một chút đi.”

Cách đó không xa vài nhân viên bán hàng trẻ tuổi mặc
sườn xám đứng đó, nửa tò mò nửa sợ hãi đánh giá bọn họ, một số còn châu đầu vào
ghé tai nhau bàn tán. Tống Uyển Yểu dường như đã bất tri bất giác quen bị người
khác gọi là chị dâu, cô tự thôi miên chính mình, cứ coi như đó là biệt danh của
cô đi, họ “Chị” tên “Dâu”.

Tống Uyển Yểu cũng không cảm thấy ngon miệng, ăn gọi
một bát cháo thịt bằm cùng một ít tôm chiên bột, a Ken vừa thấy đã nói: “Chị
dâu, chị chỉ ăn ít vậy thôi sao? Đây, đây, ăn thêm một chút đi, này, nhất định
phải nếm thử bánh bao nhân tôm này, còn có đậu hũ chưng nữa? Người đẹp, lại
đây, món đậu hũ chưng này…à, đây nữa, cho một phần luôn đi. Phượng hoàng cao
ngàn thước, nghe tên là muốn ăn rồi. Ôi chao! Còn có bánh giáp thịt đông bắc,
cũng cho một phần luôn. Chị dâu, chị xem có đủ không? Không đủ thì gọi thêm!”

Tống Uyển Yểu trợn mắt há mồm nhìn a Ken gọi một hàng
dài những món điểm tâm, Tiểu Nguyên ngồi một bên bật cười:“Được
rồi, cậu làm như chị dâu tham ăn lắm không bằng. Được rồi được rồi, đã
nhiều như vậy, cô hai, chúng tôi còn có việc, mang điểm tâm lên nhanh một
chút.”

A Ken lắc đầu: “Chị dâu, nếu
chị ăn không hết thì chúng ta sẽ gói mang về.”

Tiểu Nguyên giúp Tống Uyển Yểu lấy một đôi đũa
sứ và một chén trà, cuối cùng Tống Uyển Yểu hỏi một câu: “Hai
cậu ăn điểm tâm rồi sao?”

“Chúng em đã ăn từ sớm rồi!” A Ken
nói: “Sáng nay khi anh hai vừa tỉnh lại thì vài
người chúng em đã kéo nhau đi ăn rồi.”

Tống Uyển Yểu “à” một tiếng: “Hàn…anh
hai các cậu tỉnh lại lúc nào?”

Tiểu Nguyên nghĩ một chút: “À,
tám giờ sáng nay anh hai tỉnh lại, lúc ấy chúng em muốn đi gọi chị dâu nhưng mà
anh hai không cho.”

Tống Uyển Yểu gật gật đầu, không nói nữa.

Món đầu tiên được bưng lên là cháo thịt bằm, bên trong
còn có dưa muối, vừa lấy muỗng đảo lên thì hương thơm đã tràn ngập cánh
mũi. Tống Uyển Yểu im lặng ăn cháo, a Ken chán gần chết, ánh mắt không ngừng
nghỉ đảo qua tìm các mĩ nữ đại Đường, Tiểu Nguyên lấy ra một điếu thuốc, đang
chuẩn bị châm lửa, thấy Tống Uyển Yểu đang ăn cháo thì liền buông bật lửa
xuống, đem điếu thuốc đến bên mũi ngửi ngửi.

Trên bàn im ắng, a Ken có chút không quen, nhìn sang
Tống Uyển Yểu đang ăn cháo không hề phát ra một âm thanh nào, cậu ta phá lệ
không câu nệ đứng lên, vì che dấu chút không được tự nhiên này nên đành phải
ném ánh mắt đang đảo tán loạn.

“Chị dâu.” Tiểu
Nguyên bỗng nhiên phá vỡ sự yên lặng:“Anh
hai…anh ấy…”

“Hả?” Tống
Uyển Yểu ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, có chút khó hiểu.

“Thật ra chúng em biết kẻ nào chém anh hai
bị thương.”

Tống Uyển Yểu lấy khăn lau miệng: “Tôi
biết rồi, các cậu không báo cảnh sát, đương nhiên là biết rõ lai lịch của đối
phương.”

Khuôn mặt Tiểu Nguyên hiện lên một chút khó xử, a Ken
cũng trừng mắt nhìn cậu ta, cậu ta dường như quyết tâm nói:“Chị
dâu, chị nhất định có thể đoán được phần nào, vốn chúng em có chút chuyện xích
mích nhưng không phải đặc biệt đi đến con đường này. Mấy năm nay anh hai vẫn cố
gắng đầu tư tài chính vào những chỗ khác, thật ra thì chuyện lộn xộn này
vài năm nay chúng em cũng đã giải quyết cả rồi, nếu chuyện này tiếp diễn thì em
cũng không thể cam đoan không có nguy hiểm gì, dù sao những người này cũng
không phải ngồi không, nhưng bọn hắn nhất định không động đến anh hai.”

Tống Uyển Yểu vẫn chăm chú lắng nghe, đôi mắt to mà
quyến rũ vụt sáng, Tiểu Nguyên hơi chột dạ, lại càng nói lưu loát: “Nhưng
mà trong khoảng thời gian gần đây, hình như anh hai có chút gấp gáp, thủ
đoạn cũng cao minh hơn một chút, độc ác hơn một chút, kết quả là đã
bức đám chó kia vào đường cùng. Chúng em ngàn vạn lần không ngờ tới, bọn
chúng dĩ nhiên lại dám động vào anh hai, cũng là tại chúng em nhất thời sơ
ý. Chị dâu, em theo anh hai từ hồi trung học đến bây giờ, lúc anh hai đưa cho
chị lá thư tình kia em cũng thấy, lúc chị dán tấm ảnh chụp kia lên tủ kính
trong trường cũng là do chúng em cùng anh hai trộm đi. Em biết chị dâu là cháu
gái của Tống Dận Xương, nhất định là có hơi chướng mắt với chúng em, nhưng mà
Tiểu Nguyên em hôm nay phải nói một câu, chị dâu, chị không thể phụ tấm lòng
anh hai nhiều năm nay.”

Trên bàn đặt đầy điểm tâm, nhân viên phục vụ đặt món
‘toàn long vo viên hấp’ chính giữa bàn, tôm trong suốt cùng cá nướng mập
mạp, còn có vị béo ngậy của đậu hũ chưng, tất cả đặt cùng nhau tạo nên vẻ bình
yên thuần phác mà lại vô cùng náo nhiệt thỏa mãn.

Tống Uyển Yểu kinh ngạc nhìn những món điểm tâm bốc
khói, một lát sau, cô nói: “Tôi không thấy các người chướng
mắt, thật đấy, tính cách của tôi là vậy, thật ra tôi cảm thấy cậu cùng a
Ken rất tốt, rất tốt, lại có nghĩa khí, nhân cách cũng tốt.”

Tiểu Nguyên cùng a Ken không hẹn mà cùng nhau gục đầu
xuống, mặt dường như đã đỏ lên, lớn như vậy rồi mà đây là lần đầu tiên có người
bảo bọn họ tốt, Tống Uyển Yểu nói chân thành như vậy, bọn họ nhìn ra được cô
thực sự cũng không hề nghĩ vậy.

Tống Uyển Yểu mỉm cười: “Nhưng
mà đối với anh hai của các cậu…”

Cô dừng lại một chút, dường như đang tìm từ để nói,
Tiểu Nguyên cùng a Ken khẩn trương nhìn chăm chú vào chiếc khăn trải bàn, lỗ
tai dựng lên muốn nhanh chóng nghe được, cô lại cười cười, giọng nói thản nhiên
cùng mờ mịt: “Tôi thật sự không biết, có phải
một người bị một người khác thích thật lâu thì cũng muốn thích lại đối phương,
bằng không thì là không đúng, chỉ có thể phụ lòng người đó. Tôi thật sự không
biết.”

Cô đã tự hỏi bản thân mình, rốt cuộc vì sao lại
yêu thương một người, có rất nhiều lý do có thể hoàn toàn làm cho người ta
không thể không yêu thương một người. Lúc cô học môn lí luận văn học, tình yêu
có thể đơn giản hóa thành một biểu đồ công thức, lực hấp dẫn giữa hai giới tính
có thể được cụ thể hóa bằng những con số cụ thể, cô đã nghĩ đấy chính là tình
yêu.

Đáp án trên sách vở khi áp dụng vào thực tế thì bỗng
nhiên trở nên thật đơn giản, đạm bạc giống như cuộc sống hai mươi
hai năm của cô cũng theo đó mà trở nên đơn giản đạm bạc.

Trở lại phòng bệnh, Hàn Vệ Vũ tiêm xong và đang
ngủ, mọi người trong phòng bệnh vừa nhìn thấy Tống Uyển Yểu thì lập tức kéo
nhau đi ra, chỉ có Tiểu Nguyên nhiều lời nói thêm hai câu, cậu ta ngượng ngùng
nói: “Chị dâu, chúng em đi trước, anh hai ở đây
phiền chị dâu chăm sóc, có việc gì thì cứ gọi điện cho em.”

Đợi cho mọi người đi hết, Tống Uyển Yểu thấy Hàn Vệ Vũ
không có dấu hiệu tỉnh lại liền ngồi vào chiếc ghế dựa vào cửa sổ. Ánh
sáng mặt trời lên cao, chiếu vào chậu hoa lan bên cửa sổ, đóa hoa lan chỉ to
bằng bàn tay, dưới ánh nắng mặt trời có vẻ trong suốt, cô vươn tay xoa xoa lên
cánh hoa, không ngờ cánh hoa có chút cứng rắn nhưng lại có chút mềm mại.

Lúc Hàn Vệ Vũ mở mắt ra thì đúng lúc nhìn thấy khóe
miệng Tống Uyển Yểu đang mang một nụ cười trẻ con, nụ cười thật tự nhiên, có lẽ
chính cô cũng chưa nhận ra mình đang tươi cười. Hàn Vệ Vũ lẳng lặng nhìn ánh
mặt trời chiếu lên khuôn mặt cô, khuôn mặt cô quyến rũ xinh xắn, dưới hình ảnh
hồn nhiên tươi tắn kia lại càng giống như người đẹp trong bức
họa chân dung làm cho người ta khuynh đảo.

Phàm là người có chút tiếng tăm trong thành phố cho
nên mọi người đều biết nhà họ Tống có ba người đẹp, nhất là hai cô con gái nhan
sắc khuynh thành nhà họ Tống. Đã từng gặp các người đẹp của nhà
họ Tống đều hâm mộ Tống Bắc Lương, có một phu nhân cùng hai cô con gái xinh đẹp
như vậy, dường như mười phần nhan sắc của thành phố này thì nhà ông đã quang
minh chính đại chiếm mất bảy phần.

Thế nên Hàn Vệ Vũ cũng có chút bi ai, anh không biết
mình có tốt số đến vậy hay không, có thể giữa được một người yêu
tuyệt đẹp như vậy.

Lần đầu tiên nhìn thấy Tống Uyển Yểu, Hàn Vệ Vũ chỉ
mới học cấp hai.

Về sau khi anh lên trung học, không biết có phải bởi
vì đang trong thời kì trưởng thành có chút nổi loạn hay là vì oán hận
cha mẹ, anh và người nhà xảy ra mâu thuẫn đến rối tinh rối mù nên bản
thân mình cùng cha mẹ đã li dị thật giống như kẻ thù. Ông nội anh đem anh
về, sắp xếp cho anh học trong trường trung học trọng điểm nổi tiếng nhất.

Anh không thích học tập, nhưng đi học cũng chỉ vì ánh
mắt chờ đợi tha thiết của ông nội anh, vậy nên thói quen trốn học biến thành
luôn luôn trốn học. Thành tích của anh không kém, nhưng có lẽ là vì vấn đề tính
cách nên anh rất nhanh đã chơi cùng một đám bị coi là những nam sinh cá
biệt trong trường, anh học hút thuốc, đánh nhau thường xuyên với bạn học trong
trường. Dần dần, anh lấy phương thưc hung ác, liều chết đánh nhau để trở nên
nổi tiếng, ẩn ẩn có khí chất của một đàn anh.

Anh rất tự trọng, không mượn uy danh hiển hách của ông
nội, tự mình dùng nắm đấm làm phương thức tìm một cuộc sống tốt nơi thành thị
này.

Trong lúc vinh quang nhất, anh được người khác làm mở
rộng tầm mắt, ở nơi chó ngựa tranh đấu này, lần đầu tiên anh lấy phương thức
của một người đàn ông để giữ lấy một người phụ nữ. Nhưng viễn cảnh này lại
không giống như trong mộng, anh rõ ràng cảm nhận được nỗi đau đớn đang đền gần
mình.

Tình yêu chớp nhoáng kia giống như một bàn tay không
xương mềm mại, nhanh chóng kéo anh vào vòng xoáy đen kịt. Anh giống như một
người mù, không nhìn thấy con đường phía trước, thứ duy nhất có thể cảm giác
được là thân thể của chính mình, vì thế anh lưu luyến trên thân thể của những
người phụ nữ khác nhau, lấy thái độ hờ hững để an ủi dục vọng ngây ngô lại mãnh
liệt của mình.

Khi gặp được Tống Uyển Yểu, lúc ấy anh đang tựa vào
một góc lầu một của trường học hút thuốc cùng vài người bạn. Sắc trời dần buông
xuống, học sinh cũng về gần hết, Tống Uyển Yểu bước ra từ phòng học âm nhạc lầu
một, cầm trong tay một quyển vở giống như nhạc phổ. Đi ngang qua góc khuất u ám
sương khói lượn lờ của bọn họ, Tống Uyển Yểu nghiêng mặt liếc nhìn họ một cái,
nhíu mày rồi bước thật nhanh rời đi.

Hàn Vệ Vũ ngẩn ra, cô gái này thật là xinh đẹp con bà
nó!

“Anh hai, anh hai.” Tiểu
Nguyên đứng bên cạnh nhỏ giọng nói, “Nước miếng của
anh đang chảy xuống kìa.”

Anh vội vàng lau lau khóe miệng, đột nhiên phản ứng,
mắng to một tiếng: “Láo!”

Tống Uyển Yểu đã đi xuống giữa cầu thang, nghe thấy
anh tức giận mắng thì lại theo tay vịn cầu thang nhìn về phía anh, mặt cô không
chút thay đổi, chỉ có ánh mắt dường như nhìn thấy một câu chuyện đáng buồn cười
dơ bẩn.

Nhưng trong nháy mắt, anh lại nhớ thật kĩ ánh mắt ấy,
đi cùng với một nữ sinh xinh đẹp cao cao ở trên.

Các nam sinh khác đều im lặng, Hàn Vệ Vũ nói: “Anh
muốn theo đuổi cô ấy.”

Mọi người xung quanh đều sửng sốt, Tiểu Nguyên hi hi
ha ha nói: “Anh hai, anh không phải đang nói
thật chứ?”

“Anh mày nói thật đấy.”

Tiểu Nguyên thu nụ cười lại : “Anh
hai, anh thật sự không biết cô ấy là ai?”

“Bất kể cô ấy là ai thì anh mày cũng sẽ
theo đuổi cô ấy.”

“Cô ấy là cháu gái của Tống Dận Xương,
cháu ngoại của Bạch Quân Hằng.”

Tống Dận Xương? Bạch Quân Hằng?

Hàn Vệ Vũ cảm thấy hai cái tên này nghe cũng quen, oa
chết tiệt, anh kinh ngạc nhìn về phía Tiểu Nguyên, không phải là người đó sao,
chính là người mỗi ngày đều xuất hiện trên tin tức.

Tiểu Nguyên gật gật đầu, đúng vậy, chính là người đó.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.