“Này” Tống
Uyển Yểu khóc một lát rồi lau lau nước mắt nói:
“Anh còn có thể nói lời ngọt ngào có lực sát thương như thế là nghe được từ
đâu hả?”
Trong lòng Hàn Vệ Vũ vô lực, anh nâng khuôn mặt nhỏ
nhắn, trịnh trọng nói rõ: “Bà xã, anh cũng đọc từ sách
thôi.”
Hai tròng mắt Tống Uyển Yểu hồng hồng, cùng anh nhìn
nhau, rốt cuộc rũ mắt xuống rồi nói: “Ừ, em biết,
anh là đại ca xã hội đen có bằng cấp cao.”
Hàn Vệ Vũ chỉ ngón tay ở trên mặt cô vuốt nhẹ, miệng
anh nhếch lên: “Anh đã sớm vì bà xã của anh thay
hồn đổi xác rồi, hai ngày trước vào lúc họp công ty thường niên mời anh, anh
hiện tại là doanh nhân trẻ thứ 8 của các công ty đó.”
Tống Uyển Yểu cười tươi, cô ôm thắt lưng của anh, vùi
đầu vào trong cổ của anh.
Hàn Vệ Vũ như cảm giác cổ dần trở nên ẩm ướt, anh biết
cô đang khóc, anh thì thào nói đi nói lại một lời để an ủi cô, cũng an ủi chính
mình.
“khụ, khụ..”
Thình lình có tiếng ho khan từ ngoài cửa truyền vào,
Tống Uyển Yểu sợ đến mức đẩy Hàn Vệ Vũ ra, hướng tới người đầu kia nhỏ giọng
chào: “Bác cả, bác tới ạ?”
Hàn Vệ Vũ cũng có chút không được tự nhiên, anh đứng
lên, sắc mặt vẫn như thường, gọi theo Tống Uyển Yểu: “Bác
cả”
Tống Nam Thân như không cảm nhận được bầu không khí
ngại ngùng, gật đầu với Hàn Vệ Vũ rồi quay đầu hỏi:
“Em gái, bây giờ cảm thấy thế nào?”
“Bác cả” Tống Uyển Yểu xoa hai tròng mắt, nghẹn
nhào như trẻ nhỏ, qua hồi lâu cũng không nói được lời nào.
Tống Nam Thân vỗ vỗ đầu của cô: “Sắp
lập gia đình rồi, còn khóc như vậy mọi người cười cho đó.”
“Chỉ có bác cả mới thế thôi….Hàn Vệ Vũ mới
không dám.”
Tống Nam Thân cười: “khì khì” “Xem ra chính là Hàn Vệ
Vũ làm hư con rồi, càng ngày càng trẻ con, kết quả vẫn chưa có mà khóc thành
như vậy, chuyện gì cũng chưa có mà nước mắt đã chảy trắng ra như thế sao?”
“Nhưng mà…”
“Tương lai còn dài” Tống
Nam Thân nói: “Vợ chồng còn trẻ lẽ nào còn sợ
không có con sao?”
Vẫn là ngưới lớn thấu lòng người, nói xa nói gần cũng
là để an ủi Tống Uyển Yểu, mặc dù tận đáy lòng mọi người đều biết cô bệnh của
cô, nhưng một câu “tương lai còn dài” coi như là kéo thêm cho cô hi vọng.
Ra khỏi phòng bệnh, Hàn Vệ Vũ đi theo phía sau Tống
Nam Thân, như có đầy bụng lời muốn nói nhưng lại không biết mở miệng như thế
nào.
Tống Nam Thân dừng lại nói: “Vệ
Vũ, hai ngày này khổ cho con rồi.”
Hàn Vệ Vũ có chút không yên, đối mặt với với những
người khác trong nhà họ Tống anh rất bình tĩnh, riêng với Tống Nam anh lại
coi như là bạn làm ăn buồn bán nhiều năm, nhưng chư từng nhìn thấu, dưới khí
phách danh sĩ kia rốt cuộc là cái gì.
“Bác cả” anh mở miệng
“Cháu nghĩ chờ sau khi có kết quả, thì sẽ đưa Uyển Yểu đi đăng ký.”
Tống Nam Thân ngẩn ra, nhíu mày một chút: “Sao
lại vội vàng như vây.”
“Lúc đầu bọn cháu đã bàn bạc rồi, trước
khi tổ chức tiệc cưới sẽ đi đăng ký, bây giờ cũng không nhanh hơn là bao.”
Tống Nam Thân trầm ngâm, Hàn Vệ Vũ nói: “Dù
cho kết quả xét nghiệm thế nào, con đều muốn lấy thân phận là chồng để ở bên
Uyển Yểu.”
Tống Nam Thân vươn tay, vỗ vỗ vai anh: “Chờ
bác về nhà bàn bạc với mọi người đã, Vệ Vũ, cháu có lòng như thế, xem ra em
gái không có nhìn nhầm người.”
Hàn Vệ Vũ tiến Tống Nam Thân đi, lúc trở lại phòng
bệnh, Tống Uyển Yểu hỏi: “Bác cả em đi rồi à?”
“Ừ” Hàn Vệ
Vũ ngồi xuống bên cạnh cô, “Bà xã, qua hai ngày nữa chúng ta
đi đăng ký kết hôn có được không?”
“Đăng? Đăng ký kết hôn?”
“Đúng thế, bà xã, anh muốn đăng ký sớm một
chút.”
Mắt Tống Uyển Yểu nhìn anh, lại giống như không nhìn
anh: “Có phải anh cũng sợ bệnh của em chữa không
được phải không?”
Hàn Vệ Vũ cảm thấy lòng chua xót, nhưng vẫn cười: “Vốn
chúng ta cũng định sắp tới sẽ đi đăng ký mà, vừa rồi bác cả cũng nói, chưa có
kết quả thì không nên đoán lung tung. Anh muốn lấy em cũng không phải là mới
chỉ một hay hai năm, bà xã, sắp tới năm mới rồi, coi như là em làm quà tặng năm
mới cho anh đi.”
Trước sau như một anh vẫn một mực quấy nhiễu, mà hai
người cũng đã sống chung rồi còn gì.
Tống Uyển Yểu nghĩ như thế cũng tốt, cũng không có gì
thay đổi cả.
Hàn Vệ Vũ thấy cô không trả lời, cũng không ép cô, lại
cùng bắt đầu nói chuyện phiếm với cô.
Qua hai ngày cũng là đến lúc có kết quả xét nghiệm.
Người nhà họ Tống có mặt rất đầy dủ, thêm một Hàn Vệ
Vũ cao to khiến phòng bệnh trở nên nhỏ hẹp.
Bác sĩ nói một đống lời cao thâm khó hiểu “môi trường
máu”, “tủy đỏ”, máu ngoại vi”…thuật ngữ nội khoa, bọn họ đều không hiểu, những
vẫn rất cố gắng để nghe.
Cuối cùng bác sĩ nói: “Căn
cứ vào kiểm tra sơ bộ, bà Hàn là bị bệnh thiếu máu bất sản”(như kiểu
thiếu máu mà không thể tiếp tục sản sinh ra máu nữa)
Phản ứng đầu tiên của mọi người chính là: không phải
bệnh máu trắng, vậy là tốt rồi.
Nhưng lập tức tâm lý lại thắt lại vì lời nói
tiếp theo của bác sĩ: “Mặc dù bà Hàn được phát hiện
sớm nhưng tỉ lệ nguy hiểm vẫn rất cao”.
“Sẽ nguy hiểm đến tính mạng sao?” Tống
Nam hỏi.
“Nếu như giai đoạn trước trị liệu hiệu quả
không tốt, sẽ trở thành thiếu máu bất sản cấp tính nghiêm
trọng, có thể rất nguy hiểm. ”
Tất cả mọi người đều trầm mặc.
Qua một hồi, Hàn Vệ Vũ hỏi: “Làm
sao mới có thể trị hết?”
Bác sĩ nói: “Trước tiên
dùng phương pháp lấy thuốc đông y làm trị liệu kích thích, nếu hiệu quả tốt thì
có thể làm trị liệu cơ bản, nếu như chuyển thành tình trạng cấp tính, muốn trị
hết thì chỉ có thể cấy tủy sống.”
“Nhưng…”, Tống Nhược Yểu nghi
hoặc: “Nhà chúng tôi cũng không có ai bị bệnh về
máu cả, tại sao em gái tôi lại bị?”
Bác sĩ đẩy kính mắt: “Nghề
nghiệp của bà Hàn vốn là tiếp viên hàng không, dù về phương diện này chưa có
kết luận, nhưng một thời gian dài ở trên cao như thế, chị lượng bức xạ lớn hơn
người thường, lại kết hợp với nguyên nhân về nhân tố hóa học hoặc vật lý, tuy
nhiên, về điểm này chúng tôi cũng chỉ là suy đoán.”
Chưa ai nói tiếp, bác sĩ lại lo lắng: “Mặt
khác, bà Hàn đang có thai, càng sớm phẫu thuật càng tốt.”
Tất cả mọi người nhìn về phía Hàn Vệ Vũ, ánh mắt anh
đau đớn, khó khăn gật đầu: “Con sẽ đi nói với Uyển Yểu.”
“Vệ Vũ.” Tống
Bắc Lương đứng trong hành lang: “Hay là trước tiên con cứ thương
lượng với Hàn tướng quân với bí thư Hàn đã, rồi hãy quyết định đăng ký với em
gái.”
Hàn Vệ Vũ nói: “Tâm ý của ba mẹ con
hiểu, nhưng kết hôn cho cùng cũng là chuyện của hai người, tiệc rượu hôn lễ có
thể để sau, dù sao đăng ký mới là ý nghĩa kết hôn chân chính.”
Anh đã gọi ba mẹ, vừa kiên
định muốn kết hôn với Tống Uyển Yểu, tâm trạng đau khổ của Tống Bắc Lương và
Bạch Trà cuối cùng cũng được an ủi một chút.
Hàn Vệ Vũ đứng ở cửa sổ hành lang nhìn Tống Bắc Lương
và Bạch Trà nắm tay nhau rời đi.
Hơi ấm của mặt trời mùa đông chiếu qua cành cây khô
màu nâu chiếu vào góc cửa sổ. Anh đột nhiên phát hiện, một đời một kiếp thì ra
dài đằng đẵng đáng sợ như thế.
Bãi cỏ dưới lầu có y tá đang chơi đùa với hai em bé,
Hàn Vệ Vũ đứng trước cửa sổ, trầm mặc nhìn hình ảnh của họ. Khi anh biết anh sẽ
có con, anh thật sự rất vui vẻ, mặc dù cũng có chút tư vị không biết phải làm
sao, nhưng vui là càng nhiều hơn.
Nhưng trong nháy mắt, cuộc sống như đi tới tận cùng
của bóng tối.
Anh bắt đầu tin, trong sách nói, thực ra sự thâm
thúy, quái đản không phải là văn nghệ, mà là vận mênh.
Lúc đi vào trong phòng bệnh, Tống Uyển Yểu tựa đầu vào
giường ngồi ngẩn ra, cô càng ngày càng gầy, cả người mỏng manh tựa như không có
trọng lượng, bao nhiêu lần từ trước đến nay, khuôn mặt của cô đều đẹp rất động
lòng người.
Hàn Vệ Vũ đứng chỗ cũ ngắm cô, cô quay đầu lại cười
với anh: “Nhìn em làm gì?”
Anh đi qua, “Không gì cả,
bà xã của anh thật xinh đẹp.”
Tống Uyển Yểu “xì” một tiếng, hỏi: “Bác
sĩ nói thế nào?”
Anh do dự, Tống Uyển Yểu nói: “Nói
đi, dù sao sớm muộn gì cũng phải biết.”
“Là….thiếu máu bất sản.”
“Bệnh này rất nghiêm trọng sao?” Tống
Uyển Yểu hỏi:“Có thể chết hay không?”
“Nói vớ vẩn gì thế” Hàn Vệ
Vũ vuốt tóc cô: “Em phải phối hợp tốt với bác sĩ
để trị liệu, đừng suy nghĩ lung tung. Ban đầu tâm bệnh của em cũng được anh
chữa hết, bây giờ cũng như vậy đi.”
“Ai có tâm bệnh?”
“Aizzz,em đừng có mà không thừa nhận, lúc
đầu em đều bài xích đàn ông bọn anh là gì, đây không phải tâm bệnh thì là gì?”
Tống Uyển Yểu hâm hừ mà không nói lời nào , Hàn Vệ Vũ
cười: “Đuối lý rồi phải không, yên tâm đi, bây giờ
trời có sụp cũng có đàn ông như anh chống đỡ cho em.” (HHN: yêu anh
chết đi được).
Ánh mắt Tống Uyển Yểu rưng rưng nhìn anh, đột nhiên
bắt đầu cười gian, vẫy tay với anh: “Nào, ôm một
cái.”
Anh phối hợp ngồi vào bên giường, cô ôm lấy anh: “Này,
qua hai ngày nữa chúng ta đi đăng ký, được không?”
Anh giả bộ kinh ngạc: “Ai
nha, bà xã, rốt cuộc em cũng giác ngộ rồi, giống như anh là một người đàn ông
tốt, có cơ hội phải vội vàng mà giữ lấy đó.”
Cô buồn bã ở trong lòng anh, giọng nói ấp úng: “Đúng
thế đúng thế, em bị người đàn ông tốt như anh khiến thần hồn điên đảo, rời xa
anh em sẽ không sống được nữa.”
Hàn Vệ Vũ cười ra tiếng: “Bà
xã, người em nói là anh hả.”
“Là em”
“Được, được, là em cũng là anh, nói chung
đều được hết, chúng ta đều không rời xa nhau được.”
Rõ ràng đều là những lời tâm tình mềm mỏng, nhưng từ
miệng Hàn Vệ Vũ lại như đinh chém sắt, ăn nói hung hồn, nhưng nghe đến bên tai
Tống Uyển Yểu lại uốn lượn vào thâm tâm, dấy lên một chút đau đớn.
Hai người yên lặng ôm nhau một lát, Tống Uyển Yểu hỏi:
“Lúc nào thì em làm phẫu phật phá thai?”
“Càng nhanh càng tốt”
“Qua hai ngày này đi” Tống
Uyển Yểu nói: “Để em ở lại thêm hai ngày, có
lẽ, em cũng chỉ có cơ hội một lần này.”
Hàn Vệ Vũ tách ra lấy khoảng cách một chút, cẩn thận
ôm mặt cô, sắc mặt cô trầm tĩnh, ánh mắt như nước, anh gật đầu:“Được,
anh đi trao đổi với bác sĩ.”
Bác sĩ rất nhanh đã vạch ra một phương án trị liệu,
dùng thuốc chưa tới hai ngày, tình trạng ra máu ở mũi của Tống Uyển Yểu bắt đầu
được cải thiện, trong nhất thời mọi lo lắng trong lòng mọi được thư thái một
chút, dường như có thể thấy ánh sáng ở con đường phía trước.
Tống Tiểu Sơn nghe tin, còn một môn chưa thi cũng vộ
vã gấp gáp trở về từ Mỹ, xuống máy bay liền đi thẳng tới bệnh viện, khi Hàn Vệ
Vũ tới bệnh viện nhìn thây Tống Uyển Yểu tươi cười nói chuyện rất vui vẻ cùng
một thiếu niên bộ dạng anh tuần.
Người thanh niên vừa quay đầu lại, liền nhếch miệng
cười với anh: “Anh rể”
Liếc thấy em vợ nhỏ, thái độ Hàn Vệ Vũ tốt hẳn, trong
lòng tươi cười mang theo một chút thân mật: “Tiểu Sơn hả,
anh thường nghe chị em nói đến em.”
Tống Tiểu Sơn nói: “Cũng như thế,
trong điện thoại em cũng thường nghe chị nhắc đến anh, anh rể, lúc đầu em còn
nghe chị cả nói chị của em đem thư tình anh đưa sửa lại sao? Lúc đó thấy thế
anh không tìm cách gì sao? Có phải đặc biệt tức giận không?”
Tống Tiểu Sơn vô tâm hỏi một câu như thế, Tống Uyển
Yểu có chút xấu hổ, lôi kéo tay áo cậu: “Tiểu Sơn, sao
em lại nhiều chuyện như thế?”
“Ồ” Tống
Tiểu Sơn rụt đầu, lại cười nhe răng với Hàn Vệ Vũ: “Xin
lỗi nha anh rể.”
Hàn Vệ Vũ lại không thể ngờ cậu con trai độc nhất của
nhà họ Tống lại có thể thoải mái, sáng sủa không hề mưu mô như ánh mặt trời,
trong lúc nhất thời lại có chút bối rối, cũng may anh đã rất nhanh phản ứng
lại: “Không sao, không sao”
Tống Tiểu Sơn nhướng mày với Tống Uyển Yểu, lại bắt
đầu quấy rầy Hàn Vệ Vũ “Thấy chưa, anh rể đều nói không sao,
anh rể, anh nói xem, lúc ấy nghĩ thế nào, kinh nghiệm như vậy không phải ai
cũng có đâu.”
Hàn Vệ Vũ cúi đầu cười: “Cũng
chưa nghĩ gì hết, tức giận cũng chưa, chỉ cảm thấy chị em rất thú vị”
Tống Tiểu Sơn có bao nhiêu là thất vọng: “Là
vậy hả.”
Hàn Vệ Vũ cảm thấy đùa cậu rất vui, liền phất tay: “Đúng,
là như thế.’
“Hừ” Tống
Tiểu Sơn nhức đầu: “Còn có người cảm thấy chị hai em
lúc đó thú vị, thật thần kỳ. Anh rể, người nhà chúng em đều cảm thấy anh có thể
đối phó được với chị hai em, quá mạnh mẽ rồi.”
Rốt cuộc Hàn Vệ Vũ nhịn không được cười ha ha.
Anh đi qua vỗ vỗ đầu vai Tống Tiểu Sơn: “Tiểu
Sơn, em nói thêm gì đi, chị em sắp tức giận rồi.”
Sắc mặt Tống Uyển Yểu bất thiện nhìn Tống Tiểu Sơn,
Tống Tiểu Sơn ôm bụng “Chị, em đói bụng, cơm trên máy
bay rất khó ăn.”
Chị gái của cậu nổi bão: “Tống
Tiểu Sơn, có phải tiền sinh hoạt của em lại không có, ngồi khoang phổ thông trở
về à? Nếu ba mẹ biết em trốn thi, tiền sinh hoạt lại tiêu hết, em chờ mà nghe
mắng đi.”
Tống Tiểu sơn cười hì hì kéo Hàn Vệ Vũ đi ra ngoài:“Chị,
đừng nóng giận mà, phụ nữ mà tức giận thì rất nhanh già. Trước tiên chị nghỉ
ngơi chút đi nha, để anh rể mời em ăn bữa cơm đã.”
Tống Uyển Yểu phất tay: “Đi
nhanh đi nhanh.”
“Muốn ăn gì?”
Hàn Vệ Vũ vừa đi vừa hỏi Tống Tiểu Sơn ở phía sau.
“Ở đây có nhà hàng buffet nào không?” Tiểu
Sơn hỏi“Bây giờ em đói có thể ăn được một đầu
trâu, buufet là hợp nhất.”
Hàn Vệ Vũ nói: “Được, thế thì đến
tòa nhà Thế Mậu đi.”
Tòa nhà Thế mậu có một nhà hàng buffet, khi bọn họ
đến, khách vẫn chưa nhiều, phục vụ đưa hai người vào ghế dài ở cửa sổ.
Tống Tiểu Sơn chưa ngồi ổn định đã đi lấy một đĩa cơm
tràn đầy thức ăn trở về, Hàn Vệ Vũ hỏi cậu: “Anh đi gọi đồ
uống giúp em.”
“Không cần” trong
miệng Tống Tiểu Sơn đầy thức ăn:“Vừa rồi ở bên kia em
vừa gọi bia, chút nữa họ sẽ đưa lại đây.”
Hàn Vệ Vũ ngạc nhiên: “Em
có thể uống rượu sao?”
Ccó thể!” Tống Tiểu Sơn nói: “Em
cũng trưởng thành rồi, ôi chao, anh rể, sao anh lại không đi lấy thức ăn thế?”
“Anh không đói bụng.”
“Không đói bụng cũng phải ăn chút đi, dù
sao cũng đã trả tiền hai người, anh rể, anh không ăn là lỗ rồi.”
Hàn Vệ Vũ không lay chuyển được cậu đứng dậy đi tới
khu bánh ngọt lấy mấy cái bánh nhỏ, vừa gọi ly nước chanh.
Hùng hổ nhồi nhét một lúc, Tống Tiểu Sơn cuối cùng
cũng cảm giác được trong dạ dày không trống không nữa, cậu uống một hớp bia: “Bia
này mùi vị rất tốt”.
Hàn Vệ Vũ nhắc nhở: “Uống hết chừng
này là được rồi, em còn nhỏ tuổi, vẫn nên uống ít rượu thôi.”
Lần này Tống Tiểu Sơn rất nghe lời “Hừ,
em không dám, mũi mẹ em rất nhạy cảm, nếu ngửi thấy mùi rượu trên người em,
kiểu gì bà cũng khiến ba mẹ cắt em không tha luôn. Anh rể, anh không biết đâu,
ở trong nhà em mẹ em là nghiêm nhất, phái nữ nhà em, mặc dù dịu dàng xinh đẹp,
nhưng cũng đặc biệt khó nói, em bị bọn họ ức hiếp đến thảm luôn.”
Hàn Vệ Vũ cười “Thật sao?
Chẳng qua, chị của em thật là một người không thể nói chuyện.”
Tống Tiểu Sơn nói: “Tính cách chị
em vốn là đặc thù của cả nhà, trừ người nhà ra, chị luôn lạnh lùng như băng với
người khác, nhà em đều cho rằng chăc chắn chị bị ế rồi, hắc hắc, ai biết được
anh lại xuất hiện, anh rể, anh vậy mà rất được nha.”
Hàn Vệ Vũ bị cầu đùa đến vui vẻ “Hừ,
anh cũng hiểu được có thể theo đuổi được chị em thật không dễ.”
“Anh rể” Tống
Tiểu Sơn nói: “Em nói với anh, nhưng anh đừng tức
giận.”
“Nhà của em lúc đầu không ai xem trọng anh
cả.”Tống Tiểu Sơn vừa bóc vỏ con tôm, vừa nói: “Nhưng
với chị em mà nói, chị ấy đã chọn anh rồi.”
Hàn Vệ Vũ ngẩn người, anh không nghĩ tới, vậy mà còn
có một khoảng thời gian như thế.
Tống Tiểu sơn nhìn trộm sắc mặt của anh nói: “Anh
rể?”
“Ừ”, thần hồn Hàn vệ Vũ quay
về, cười với Tống Tiểu Sơn: “Anh đang nghe”
Tống Tiểu Sơn đặt con cua trong tay xuống, dùng khăn
ăn một bên để lau miệng, dừng một chút lại nói: “Anh
rể, cảm ơn anh.”
Hàn Vệ Vũ cầm ly nước chanh trong tay, lại bỏ xuống,
trầm mặc một lát: “Tiểu Sơn, em còn nhỏ, có một số
việc không thể tính như vậy, anh và chị em…nếu bây giờ đổi thành anh bị bệnh,
cô ấy cũng sẽ giống anh, thời gian hai anh chị ở bên nhau tuy không dài, nhưng
anh biết cuộc đời này của anh chỉ có thể là chị em thôi.”
Tống Tiểu Sơn nghe thấy mà ánh mắt kinh ngạc, ánh mặt
trời chiếu trên gương mặt cậu, cậu tuổi còn trẻ như thế đối với tình yêu cái
hiểu cái không.
Mà khi tuổi còn trẻ, ở bên tương trợ nhau trong lúc
hoạn nạn, chuyện tình chầm chậm mà kiên định quyết không chia lìa như thế,
đúng là nằm ngoài tầm của cậu.
Hàn Vệ Vũ mỉm cười: “Ăn nhanh đi.”