Cuộc Sống Mỹ Mãn

Chương 21



Hàn Vệ Vũ đứng dậy kéo rèm cửa, chỉ trong tích tắc ánh
sáng đã tràn ngập căn phòng ngủ.

“Dậy đi” Hàn Vệ
Vũ đi tới, không nói hai lời, liền kéo Tống Uyển Yểu từ trong chăn ra, ôm ngang
cô ở trong tay:“Anh đã xả nước tắm rồi.”

Tống Uyển Yểu trợn mắt há mồm, đây, đây là tình huống
gì đây?

Cô luống cuống tay chân kéo chăn, xoàn xoạt ở trên
người, nghiến răng nói: “Để em xuống, em muốn mặc quần
áo.”

Hàn Vệ Vũ khó hiểu nhìn cô: “Đi
tắm ngay đây, em mặc quần áo làm gì nữa?”

Hơi nóng của cánh tay đàn ông còn in lại trên lưng và
chân cô, sắc mặt Tống Uyển Yểu hết đỏ lại xanh: “Bỏ
em xuống dưới nhanh lên!”

Hàn Vệ Vũ đem thả cô lại trên giường, Tống Uyển Yểu
lập tức quấn tròn trong chăn không một kẽ hở, đề phòng nhìn anh: “Có
đồ ngủ không?”

“Hả” Hàn Vệ
Vũ bỗng nhiên nhếch miệng cười: “Bà xã, em xấu hổ.”

Điều này còn phải nói sao!

Buổi sáng khỏa thân trong nắng sớm rõ mồn một như thế
ai mà không xấu hổ?

Hàn Vệ Vũ đi đến tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ tắm: “Bà
xã, tối hôm qua chúng ta đều như thế rồi, em còn thẹn cái gì nữa?”

Tống Uyển Yểu tức giận đến điên lên: “Lúc
anh không mặc quần áo chẳng nhẽ anh không ngại sao?”

Hàn Vệ Vũ nói: “Chuyện đó cần
phải xem là ở trước mặt ai đã, nếu ở trước mặt bà xã, không mặc là không mặc,
có gì mà phải thẹn cơ chứ.”

Tống Uyển Yểu cảm thấy thật đau đầu: “Được
rồi, em với anh trong sáng vô tư, phiền anh đi ra ngoài, em muốn đi tắm.”

Hàn Vệ Vũ lưu luyến, lúc đóng cửa nói: “Có
gì thì kêu anh nha.”

Tống Uyển Yểu lườm anh một cái, cô có thể có chuyện
gì? Gọi anh kì lưng sao?

Nước trong bồn tắm vừa đủ ấm, Tống Uyển Yểu ngâm
mình trong nước, cả người thoải mái.

Cô nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua, có chút
không thể tưởng tượng nổi, cứ như vậy mà xảy qua quan hệ thân mật với anh sao?
Vừa từ dã nụ hôn đầu tiên không bao lâu, cô còn chưa chuẩn bị tốt tư tưởng để
tạm biệt luôn đêm đầu tiên.

Cô có chút không cam lòng, nhưng ai bảo cô gặp gỡ Hàn
Vệ Vũ làm gì.

Tắm rửa xong đi ra, từ lầu hai đi đến lầu một Hàn Vệ
Vũ đang ngồi đọc báo trên sô pha ở phòng khách, thấy cô xuống, nói: “Ăn
một ít đồ ăn sáng đi, ăn xong anh về nhà cùng em.”

“Về nhà?”

“Đúng thế”, Hàn Vệ
Vũ cười nói: “Không phải tối hôm qua chúng ta
rất tốt sao?”

Tống Uyển Yểu cúi đầu mặc không lên tiếng.

Hàn Vệ Vũ lại nói:
“Bà xã, anh muốn lấy em, nên cần nói một tiếng với người trong nhà em, còn chưa
ra mắt đã cưới con gái người ta, làm sao mà xem được?”

Tống Uyển Yểu ngạc nhiên: “Cưới
em”

Lúc này ở trong này, đêm qua đã động phòng, lập tức sẽ
đi vào trình tự kết hôn sao?

“Đúng vậy” Hàn Vệ
Vũ đưa tay đặt báo sang một bên, đi tới giữ chặt tay cô: “Bà
xã, trải qua tối hôm qua, em chính là người của anh….khụ khụ, anh cũng đã là
người của em, anh không cưới em thì cưới ai đây?”

“Chẳng lẽ anh lên giường với ai cũng sẽ
lấy người đó sao? Vậy biệt thự giống như thế này của anh cũng nhiều vậy sao?”

Ánh mắt Hàn Vệ Vũ chợt lóe lên, có chút xấu hổ gãi
đầu:“Bà xã, anh biết anh sai rồi, ai cũng có
một thời tuổi trẻ lỗ mãng, em đừng tóm đuôi sam của anh không tha như thế
chứ.” (đuối am: ý bảo điểm yếu
của anh đó…..ăn chơi cho lắm vào…..)

Anh cam đoan, chỉ cùng giường với bà xã,
những người khác cho dù cởi hết đồ bò lên giường, anh cũng không thèm liếc mắt
nhìn một cái, nếu anh có liếc mắt nhìn một chút, bà xã, mặc cho em hoạn thiến
luôn cho xong, hay gọi là tình kết gì đó, dù sao
cũng tùy em xử lí”Tống Uyển Yểu bỏ tay anh ra, nghiêm túc xem xét anh: “Với
việc thiến anh em không có hứng thú, em nhắc lại một lần, em có tính thích sạch
sẽ, đặc biệt là chúng ta đã..ừm..có quan hệ này, nếu như lại có người khác, dù
chỉ là một lần, cũng nên tránh em cho xa vào.”

Hàn Vệ Vũ mím môi, thành thật gật đầu: “Ừ,
anh đã biết, bà xã, không có em, khẳng định anh sống không nổi, em yêu tâm đi,
vì chuyện này mà phạm sai lầm không đáng.”

Mặt Tống Uyển Yểu nóng lên, vội lớn tiếng: “Anh
có thấy buồn nôn không hả?”

Hàn Vệ Vũ cười tủm tỉm dán lại, Tống Uyển Yểu vội vàng
né tránh, ngồi vào trên sofa, cầm ống nghe điện thoại.

Hàn Vệ Vũ ngồi vào bên cô, hỏi: “Em
gọi điện cho ai đó?”

“Mẹ em”

“Hả?”

Tống Uyển Yểu nhấn dãy số, tay dừng một chút lại quay
tiếp.

Điện thoại vang lên hai tiếng, bên kia liền nhấc máy,
là giọng nói mẹ Bạch Trà của cô: “Alo?”

Giọng Tống Uyển Yểu thé thé: “Mẹ”

“…em gái?” Bạch
Trà như lắp bắp kinh hãi: “Đây là sồ điện thoại nào, con ở
đâu đấy?”

Tống Uyển Yểu thật sự ngượng ngùng nói, đành phải lắm
bắp gọi: “…mẹ”

Bạch Trà thở dài, trầm mặc một lúc, nói: “Con
ở nhà Hàn Vệ Vũ?”

“Dạ”

“..vậy tối hôm qua cũng ở nhà của cậu
ấy?”

“Dạ…”

“Các con như vậy đã bao lâu rồi?”

“Tối hôm qua…tối hôm qua mới…” Tống
Uyển Yểu có hút tâm hoảng ý loạn “Mẹ, mẹ đừng tức
giận.”

“Em gái, mẹ không tức giận, chỉ là….aizz,
quên đi, hôm nay con có về nhà không?”

Tống Uyển Yểu nghiêng đầu nhìn Hàn Vệ Vũ: “Con
cùng Hàn Vệ Vũ, hai chúng con cùng về, được không ạ?”

Bạch Trà ngẩn ra “Hả, chẳng
trách ba con bảo mẹ chuẩn bị vài món ăn. Được rồi, con đưa Hàn Vệ Vũ về đây,
buổi chiều trực tiếp đi tứ hợp viện của bác cả con, chúng ta cùng ăn cơm
chiều.”

“Dạ?”

“Aizz, con gái của mẹ cũng lớn rồi, quên
đi quên đi, chờ con về rồi nói sau.”

“Mẹ..”

Cúp điện thoại, Tống Uyển Yểu ngồi ngơ ngác trên sofa.

Hàn Vệ Vũ tựa sát trên vai cô, nhìn cô đang thất
thần, một lát sau nói: “Bà xã, mẹ chúng ta nói sao?”

“Khẳng định là mẹ rất thất vọng về
em.” Tống Uyển Yểu có chút thương tâm: “Cho
tới bây giờ em cũng chưa bao giời khiến người lớn trong nhà thất vọng.”

“Không phải thất vọng.” Hàn vệ
Vũ nói: “Họ chỉ sợ em gả không đúng
người, chỉ cần anh chứng minh cho họ thấy anh chắc chắn là người tốt, thì họ
sẽ không nói gì nữa.”

Tống Uyển Yểu ngẩng mặt lên nhìn anh, ánh mắt mông lung: “Gả
cho anh?”

Hàn Vệ Vũ nắm chặt tay cô, Tống Uyển Yểu tựa vào ngực
anh, từ trong lồng ngực nghe được giọng nói trầm của anh:“Bà
xã, anh biết em yêu anh chưa nhiều như anh yêu em, nhưng mà, không sao cả, cuộc
sống là như là nước chảy nhỏ thì dòng chảy sẽ dài, anh sẵn lòng chờ em, chỉ cần
em không yêu người khác, một ngày nào đó em cũng sẽ yêu anh giống như anh yêu
em, mà anh cũng sẽ không cho em cơ hội yêu người khác đâu.”

Hàn Vệ Vũ nói xong cũng không cần nhiều lời nữa.

Tống Uyển Yểu nhắm mắt lại nghe tiếng tim anh đập,
từng chút từng chút trầm ổn mà mạnh mẽ, theo tiết tấu nhịp tim, cô chậm rãi an
tâm mà quyết định.

Hai người ăn sáng một chút, thời gian đã gần đến 12
giờ.

Hàn Vệ Vũ cầm tới một gói giấy lớn, bên trong là quần
áo đã giặt, anh đưa cho Tống Uyển Yểu: “Mặc vào đi,
buổi sáng anh bảo bọn họ đi giặt rồi.”

Tống Uyển Yểu đi thay đồ, Hàn Vệ Vũ đứng ở cửa chờ cô: “Trước
tiên tới văn phòng của anh một chút.”

“Làm gì?”

“Đây là lần đầu anh lấy thân phận con rể
đến nhà thăm hỏi, không thể tay không mà đi, lễ vật anh đều chuẩn bị tốt rồi,
đang để ở văn phòng.”

“Chuẩn bị những thứ gì?”

“Ừm, bí mật.”

“Hức..em cũng chẳng lạ gì nữa, người
nhà em, đặc biệt là bác cả em, khẩu vị rất khó, nếu anh không lấy lòng được họ,
cũng đừng có trách em.”

Hàn Vệ Vũ đưa tay vỗ đầu cô: “Bà
xã yên tâm, anh cũng không lấy lần tặng quà này làm trò đùa đâu.”

Chiếc xe đi thẳng đến CBD, Tống Uyển Yểu hướng mắt
ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh sắc tươi đẹp.

Tâm tình Hàn Vệ Vũ rất tốt, vừa lái xe vừa ngâm nga
bài hát nào đó, Tống Uyển Yểu trộm giương tai lên nghe, nghe xong, hình
như là bài của “Boyzone” tên “No matter what”.

Bài hát cũ như vậy, dù trong lòng Tống Uyển Yểu mắng
thầm, thần trí lại bắt đầu ngẩn ngơ nhớ đến rất nhiều năm về trước ở Hồng Kông
nhìn thấy “Boyzone”cô vẫn nhớ, lời bài hát nói dù thiên trường địa cửu, chỉ cần
thật lòng yêu thương, dù là một phút cũng đã rất tốt rồi.

Cô tự hỏi không phải là người cởi mở, nhất thời nhiệt
liệt tiêu hao, ví dụ như tình yêu, lí trí mách bảo cô rằng không nên tin
tưởng hoàn toàn vào đàn ông, nhưng cô lại cô cùng tin tưởng người đàn ông bên
cạnh mình, cũng không ngại khi cô đã rơi vào tay giặc.

Thật sự là chuyện kỳ quái.

Ở bên tai anh còn ngâm nga, thanh âm trầm thấp mang
theo một chút hấp dẫn, cô bỗng nhiên có chút khó chịu, cắt ngang lời:
“Này!”

“Ừ”

“Em rất hiếu kỳ, với đàn ông các anh lần
đầu tiên như thế nào?”

Hàn Vệ Vũ sờ sờ mũi: “Lâu
lắm rồi, không nhớ rõ nữa?”

Tống Uyển Yểu nghi ngờ nhìn anh: “Lâu
bao nhiêu? Khi nào thì anh làm lần đầu tiên?”

“Năm nhất đại học.”

“Ờ”

“Anh không lừa em đâu, là năm nhất.”

Tống Uyển Yểu trừng anh nửa ngày không nói chuyện.
Dưới ánh mắt của cô Hàn Vệ Vũ có chút chột dạ, anh nói: “Lần
đầu tiên là mấy người bạn của anh đưa anh đi chung, nói là đi trải nghiệm, anh
cũng không nhớ hình dáng người phụ nữ đó như thế nào nữa, về phần cảm giác là
sao, anh cũng không nhớ.”

Tống Uyển Yểu vẫn không nháy mắt nhìn anh, cho đến
chống mắt không được nữa mới nhụt chí nói: “Chẳng trách
người nhà em đều không vừa mắt với anh.”

Hàn Vệ Vũ như chìm vào suy nghĩ anh chỉ cần suy nghĩ
một vấn đề quan trọng, mày sẽ thoáng nhăn lại, ánh mắt sâu thâm thúy.

Tống Uyển Yểu không biết từ lúc nào mình đã chú ý đến
những hành động nhỏ và thói quen của anh, cô nghĩ anh bị mình đả kích rồi, ấp
úng an ủi: “Này, thực ra không sao cả, tuy
người nhà em không vừa mắt với anh, nhưng em, em ở bên phe anh mà.”

Ai ngờ, da mặt dày của đàn ông cũng như trái tim, anh
nhướng mày lên: “Bà xã của anh đương nhiên ở cùng
phe với anh, yên tâm, người nhà của em đều sẽ đứng về phe anh thôi”.

Nhìn cô, anh vô cùng ngưỡng mộ cuộc sống vô ưu vô lo
của cô, khờ dại đơn thuần, lại yêu quý người nhà của cô vì cô mà dốc lòng
quan tâm, anh biết, người nhà của cô sẽ cùng đi cùng bên hạnh phúc của cô, mà
anh, chính là hạnh phúc của cô.

Tới dưới lầu của công ty, Hàn Vệ Vũ không tắt máy, còn
cúi đầu hồn lên má cô: “Chờ anh một chút, anh đi lên lấy
đồ, lập tức xuống ngay.”

Quả nhiên không lâu sau anh trở lại, trong tay cầm
theo ba lớn một nhỏ, cả 4 hộp gấm đều rất đẹp, Tống Uyển Yểu thấy anh cẩn thận
để sau nghế ngồi.

Lòng hiếu kỳ của cô lại bùng lên, đang lúc cài dây an
toàn hỏi Hàn Vệ Vũ: “Rốt cuộc bên trong là gì, sao
lại thần bí thế?”

Vẫn là câu nói kia của Hàn Vệ Vũ: “Bí
mật”

Tống Uyển Yểu quay đầu không để ý tới anh.

Tứ hợp viện của Tống Nam ở sau Hải Nhất Đới, so với
CBD thì không xa cũng không gần, ven đường còn có rất nhiều đèn xanh đèn đỏ.

Những hàng cây trôi qua trên đường, hai người trò
chuyện lung tung, ngẫu nhiên nói lời thâm độc hạ thấp lẫn nhau, không bao lâu
thời gian đi qua.

Xuống xe, Hàn Vệ Vũ vuốt vuốt tóc Tống Uyển Yểu, lại
lừa lừa cô cuối cùng cũng làm cô tức giận.

Tống Uyển Yểu thấy bóng dáng bước đi ngẩng cao đầu của
Hàn Vệ Vũ, lại thấy bị anh giữ chặt trong tay, vừa bất đắc dĩ vừa buồn bực,
hình thức cô cùng Hàn Vệ Vũ ở chung như thế đó.

Anh thích thú, cô không thể không chấp nhận, cô chơi
không thắng được anh.

Bạch Trà nghe được tiếng ô tô cũng đi ra cửa, Hàn Vệ
Vũ đi tới rất tức khí chào “Cô Tống.”

Đưa tay cũng không đánh khuôn mặt tươi cười, cho dù
trong lòng Bạch Trà tức giận, mặt cũng mỉm cười: “Chủ
tịch Hàn” sau đó, Tống Uyển Yểu liền rút tay ra khỏi tay Hàn Vệ
Vũ, đi lên trước, kéo tay của Bạch Trà: “Mẹ…”

Bạch Trà đánh nhẹ vào trán cô, mắt lại nhìn Hàn Vệ
Vũ nói: “Vào đi, bác cả cùng ba con, còn
có anh hai và chị đều đang chờ con đó.”

Tứ hợp viện đặt ở Nam triều bắc, phía trước phía sau
có năm tầng, cả tòa nhà đều rất phí phách và cổ kính, cho dù nhìn có quen mắt
thì Hàn Vệ Vũ vẫn âm thầm kinh ngạc.

Đi qua bức tường, xuyên qua cửa thùy hoa, dọc theo
hành lang đến phòng chính, mấy người ngồi uống trà không hẹn mà cùng nhìn lại.

Sau một lúc im lặng, Đinh Tiểu Hải dẫn đầu đứng lên
bắt tay Hàn Vệ Vũ, Hàn Vệ Vũ hợp thời tặng lễ vật, trong lúc nhất thời, cũng có
chút náo nhiệt.

Mỗi lễ vật được mở ra, Tống Uyển Yểu nhịn không được
quay đầu nhìn Hàn Vệ Vũ, anh mỉm cười với cô.

Quà cho ba mẹ và anh hai là hai khối ngọc, lóng lánh,
trạm trổ tinh xảo màu sắc cũng rất đẹp, vừa thấy biết ngay là thượng phẩm, quà
cho bác cả là hai hộp một lớn một nhỏ, bên trong là bốn bức thư pháp và sáu
đồng tiền cổ.

Ánh mắt Tống Nam Thân nhảy lên, ngẩng đầu liếc khuôn
mặt tiểu tử trước mặt, Hàn vệ Vũ có vẻ nho nhã nói:
“Đã sớm nghe nói bác Tống thích thư pháp và tiền cổ, lần này thời gian gấp gáp
không kịp chuẩn bị, quà nhỏ mong kính lễ.”

Tống Nam Thân cười, ánh mắt nhìn Hàn Vệ Vũ cũng dịu
hơn chút: “Phần quà này không tính là nhỏ,
có thể tập hợp được Khang Hy thiên hạ thái bình thông bảo, và hai bảo vật cục
điêu mẫu của hai triều Ủng Chính, Càn Long là không dễ dàng. Bốn bức thư của
phong trào cải cách năm 1898 của Lý Hồng Chương và Lý Kinh Phương không phải là
dễ, cũng coi như cậu có lòng.”

Tống Uyển Yểu giật mình đem ánh mắt chuyển từ hộp gấm
sang Hàn Vệ Vũ, nhưng anh vẫn trấn định cười với cô.

Cô nghe được chị cô lẩm bẩm một câu: “Không
tồi, thượng phẩm nha.”

Cô cảm động nắm chặt bàn tay.

Cơm nước xong, ra khỏi tứ hợp viện, ở trên xe Tống
Uyển Yểu hỏi Hàn Vệ Vũ: “Vừa rồi, anh với bác cả nói
chuyện gì thế?”

Hàn Vệ Vũ nhăn mày: “Bác
cả em lúc đầu hỏi anh chuyện làm ăn, kế nghiệp, sau lại hỏi thái độ của ông nội
và ba của anh.”

“Vậy anh nói sao?”

“Anh đương nhiên cẩn thận giải thích chứ
sao nữa”Hàn Vệ Vũ thao thao bất tuyệt vạch ra kế hoạch tương
lai,“Bà xã, em đừng lo, qua hai ngày nữa, em
đi với anh về đại viện ăn cơm với ông nội anh, việc của hai ta coi như đã định
rồi, sau đó có thể chuẩn bị chuyện kết hôn.”

“Ông nội của anh sống như thế nào?”

“Ông nội của anh không có gì không tốt, em
yên tâm, có anh ở đây, ai cũng không dám làm gì em đâu.”

“…aizz, anh lái xe đi hướng nào thế, ngày
mai em còn phải đi làm, mau đưa em về nhà đi.”

Hàn Vệ Vũ đem xe dừng ở ven đường, quay đầu chăm chú
nhìn Tống Uyển Yểu: “Bà xã, chúng ta ở chung đi.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.