Cuộc Sống Mới Hạnh Phúc Của Chu Tiểu Vân

Chương 93: Quà tặng (2)



Cô vô cùng xấu hổ bàn với mọi người cách giải quyết. Thực ra trong lớp chính xác góp được ba mươi tám nguyên, còn thiếu mười nguyên nữa. (Chỗ giá tiền này tác giả viết không thống nhất, có chỗ là ba mươi, chỗ là hơn ba mươi, ta sửa lại theo ý hiểu cho phù hợp, nhiều chỗ trong truyện cũng phải làm vậy)

Mọi người bắt đầu lấy hết tiền trong người ra xem có đủ không. Lúc đi, người lớn cho tiền đi đường, giờ không tốn đồng nào nên lấy ra hết. Một nguyên, hai nguyên… cô bỏ ra năm nguyên mẹ cho nữa. Lại thêm một nguyên nữa, vừa đủ bốn mươi tám, Chu Tiểu Vân như trút được gánh nặng, vội vã trả tiền.

Quà được gói trong hộp rất đẹp và lịch sự, ai nấy đều hài lòng. Cô còn mượn nhân viên bán hàng một cái bút, viết lên thiếp mấy câu chúc mừng.

Đại công cáo thành! Thời gian còn sớm, tranh thủ dạo chơi tiếp.

Hứa Mỹ Lệ thoáng cái tỉnh táo lại, dẫn đầu đi đến quầy bán quần áo. Chỉ vào những bộ quần áo xinh đẹp, lớn tiếng khoe: “Ba tớ bảo sẽ dẫn tớ đến đây mua quần áo mới.”

Mẹ Vương Tinh Tinh là thợ may, thường xuyên may quần áo mới cho con mặc. Vương Tinh Tinh không quen nhìn dáng vẻ đáng ghét của con nhỏ kia: “Dân quê không có đồ tốt như thế, quần áo của tớ toàn do mẹ tớ may.”

Tôn Mẫn cũng nói: “Mẹ mua quần áo cho tớ ở chợ, tớ chưa từng được mua quần áo ở đây.”

Hứa Mỹ Lệ cho rằng đây là gián tiếp đề cao mình, rất đắc ý .

Chu Tiểu Vân không thể tránh được sóng ngầm cuồn cuộn giữa các bạn, giả vờ như không nghe thấy. Cô quay sang nói chuyện với Ngô Mai.

Chu Chí Hải, Phùng Thiết Trụ chạy tót đến quầy bán đồ chơi, nhìn một đống súng máy, mô hình ô tô rớt cả nước miếng bị Hứa Mỹ Lệ cười nhạo: “Không phải đồ ăn có gì hay mà nhìn, trông hai cậu quê mùa quá. Nếu thích bảo người lớn trong nhà mua cho.”

Tính khí Chu Chí Hải nóng nảy, lập tức trừng mắt nhìn: “Cậu chế giễu ai đó?”

Xét về gia thế, nhà Phùng Thiết Trụ giàu nhất trong nhóm, cậu không quen nhìn Hứa Mỹ Lệ luôn mở miệng tự xưng là người có tiền, kéo tay Chu Chí Hải nói: “Không cần chấp nhặt với con gái, đi, chúng ta ra quầy văn phòng phẩm đằng kia xem.”

Hai người quay đầu bỏ đi, làm cho Hứa Mỹ Lệ tức lệch mũi. Đúng mười giờ, Ngô Hữu Đức đến đón cả đám ra về. Trưa nay, ông và Ngô Mai ăn cơm ở nhà cô.

Triệu Ngọc Trân đặc biệt chuẩn bị món sủi cảo nhân thịt, là món ngon hiếm có chỉ để tiếp khách quen. Một cân xương sườn hầm lấy nước dùng, thả thêm sủi cảo nhân rau trộn thịt, khỏi phải nói ngon đến mức nào. Chu Tiểu Vân ăn sơ sơ mười ba, mười bốn cái. Còn Đại Bảo, ăn đến mức bụng căng tròn.

Cơm nước xong hai cha con ra về, Ngô Mai mếu máo không chịu đi, bị cưỡng chế lên xe.

Chu Tiểu Vân không có nhiều thời gian rảnh rỗi, bắt tay vào chuẩn bị quà riêng. Không có nhiều để mua quà đắt tiền, món quà tự tay làm tuy giản dị nhưng có thể biểu đạt cả tấm lòng của người tặng.

Dùng hơn một ngày mới làm xong quà, đúng là quá gấp gáp.

Sáng thứ hai, Phương Văn Siêu bước chân vào lớp, thấy hôm nay lớp im ắng lạ thường. Anh ngạc nhiên, hoá ra lũ quỷ nhỏ cũng có lúc trật tự thế này. Đứng trên bục giảng, anh đang định nói, chợt phát hiện ra trên bàn giáo viên có một hộp quà rất đẹp.

Hứa Mỹ Lệ không chịu bỏ lỡ cơ hội này, tranh thủ đứng lên trước: “Thầy Phương, chúng em góp tiền mua quà mừng đám cưới thầy. Chúc thầy cô trăm năm hạnh phúc!”

Phương Văn Siêu cảm động nói không nên lời. Một lúc lâu sau, anh nói: “Cám ơn các em.”

Một giáo viên được học sinh yêu quý như thế, còn đòi hỏi gì nữa?

Sau khi tan học, Chu Tiểu Vân đến ký túc xá tìm thầy. Lúc này, Phương Văn Siêu đang nổ máy chuẩn bị đi, thấy cô tới vội tắt động cơ, xuống xe: “Chu Tiểu Vân, hôm nay thầy không có thời gian dạy em chơi đàn accordion. Sau này thứ ba em hãy đến!”

Chu Tiểu Vân cười, lấy món quà từ trong túi quần ra: “Thầy Phương, đây là quà em tự tay làm, hi vọng thầy không chê.”

Hả? Tự tay làm? Anh rất tò mò, mở túi, lấy đồ bên trong ra.

Đó là một đôi búp bê làm bằng vải. Đôi búp bê vô cùng tinh xảo, đáng yêu, lớn cỡ bàn tay. Mắt, mũi, miệng, tóc làm rất tỉ mỉ, sống động. Búp bê nam mặc áo sơ mi trắng, quần đen, có cả thắt lưng nhỏ xinh, búp bê nữ mặc váy công chúa màu hồng.

Để làm tóc cho búp bê, cô đã tốn không ít công sức, cuối cùng cắt lấy một đoạn tóc của mình. Cô nuôi tóc gần ba năm, tóc dài đến thắt lưng, cắt bỏ phần đuôi xơ cứng quá thừa để làm tóc cho búp bê.

Kiếp trước, Chu Tiểu Vân làm việc trong xưởng sản xuất đồ chơi mấy năm, chuyên khâu búp bê vải. Công việc này yêu cầu kĩ thuật rất cao, người bình thường làm ra búp bê sẽ có nhiều chỗ không giống. Muốn giống y như thật, bắt buộc phải có mấy năm tay nghề được đào tạo bài bản.

Lúc suy nghĩ nên tặng quà gì, cô nảy ra ý định làm búp bê thủ công. Không cần bỏ nhiều tiền mua nguyên liệu, chẳng qua tốn mấy giác chọn loại vải tốt. Không có bông thì dùng bọt biển thay thế nhồi vào trọng, quan trọng nhất là yêu cầu rất cao về kĩ năng may vá.

Cô tốn một ngày rưỡi mới làm ra đôi búp bê hoàn hảo trong tưởng tượng, lâu không làm nên hơi gượng tay. Đến khi nhìn thấy thành phẩm, cô rất vui mừng. Nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của thầy, cô thấy bao nhiêu vất vả đều đáng giá.

Phương Văn Siêu càng nhìn càng thích: “Chu Tiểu Vân, em thật khéo tay, làm búp bê đáng yêu y như thật, Thư Kỳ chắc chắn rất thích.”

Chu Tiểu Vân cười vẫy tay tạm biệt thầy. Sau khi về nhà, cô còn phải dỗ Nhị Nha, con bé trông thấy chị làm búp bê, cứ khóc nháo đòi giữ làm của riêng, không đồng ý thì không cho cô làm tiếp nữa. Cô dỗ hơn nửa buổi, đến khi đồng ý làm cho con bé mới được yên.

Mới tí tuổi đầu đã biết uy hiếp người khác rồi, cô vừa bực mình vừa buồn cười.

Hồi đó, trẻ con làm gì có nhiều đồ chơi như bây giờ, nhìn thấy búp bê vải xinh đẹp khó trách Nhị Nha thích mãi không buông tay.

Cô lấy tấm vải màu vàng thừa lại, lúc làm món quà kia thấy màu này không hợp nên để qua một bên, giờ lấy ra làm búp bê cho Nhị Nha vừa xinh.

Làm cho em tất nhiên không cần cầu kỳ như làm tặng thầy, tận dụng vải thừa chắp vá, cúc áo… rất nhanh cô làm xong một đàn vịt con năm con. Vịt con bé nhỏ lông vàng ươm, nằm gọn trong lòng bàn tay, có con đang tung tăng bơi lội, có con đang cúi đầu kiếm ăn… đáng yêu cực kì. Nhị Nha vui sướng, cầm chơi cả ngày không bỏ xuống.

Triệu Ngọc Trân nhìn thấy đồ chơi mới của con gái út rất ngạc nhiên, bà tự nhận không làm được đồ chơi đẹp đến thế.

Chu Tiểu Vân giải thích là tình cờ đọc được cách làm trong một quyển sách trên thư viện trường, may mà mẹ không truy vấn đến cùng. Cứ mơ hồ như vậy rồi cho qua, cô toát hết mồ hôi lạnh, xem ra sau này làm việc cần cẩn thận nhiều hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.