Sáng sớm ngày hôm sau, Tử Tình đang ngủ thì bị tiếng động làm tỉnh giấc, nàng mơ mơ màng màng ngồi dậy, phát hiện Tử Phúc đã thức, Tử Lộc vẫn còn ngủ. Tử Phúc sờ sờ đầu nàng, đem nàng nhét vào ổ chăn: “Tình Tình ngoan, ngủ tiếp đi. Cẩn thận kẻo lạnh . Ca ca phải đi học. Ở nhà nghe lời nương. Hôm nay là chợ phiên, đừng chạy tùm lum tùm la đó.”
“Biết rồi mà đại ca.” Chờ Tử Phúc đi, Tử Tình liền lay Tử Lộc dậy, còn nàng thì tới phòng Thẩm thị, phát hiện Tăng Thụy Tường đã đi, Thẩm thị mặc xong quần áo, muốn tiễn một nhà tiểu cậu Thẩm Kiến Nhân. Tử Tình theo Thẩm thị đi ra cửa chính, thấy Tăng lão thái thái và tiểu cữu nương Tiêu thị, đoàn người cùng nhau đến căn nhà gỗ, Tiêu thị không muốn để Thẩm thị ra ngoài, lỡ bị cảm lạnh thì không phải chuyện đùa.
“Ngọc Mai, tỷ về phòng đi, tiểu ca thương tỷ, tỷ đừng để hắn lo lắng thêm. Chờ qua tết, chúng ta sẽ mang bọn nhỏ lại đây, Tử Tình, hôm nay chợ phiên, cữu nương cho con mấy tiền đồng, đi mua ít đồ ăn vặt nhé.” Tử Tình đang nghĩ thì ra, nương của nàng có cái tên rất dễ nghe, bất ngờ, Tiêu thị thả vài tiền đồng vào túi áo bông của nàng. Tử Tình kích động , lần đầu tiên chạm đến tiền mà.
Bành thị dẫn theo đứa con trai lớn nhất của bà – Tiêu Phúc Sinh, con trai thứ hai – Tiêu Kiến, Tiêu Tú Anh đi vào, mọi người chào hỏi, Tiêu Tú Thủy còn thầm thì với Thẩm Văn Ngọc chuyện gì đó nữa.
“Tử Tình, chờ đại tỷ đi thì ta sẽ dẫn muội đi chơi.” May mà Tiêu Tú Thủy còn nhớ chuyện mua đồ ăn cho nàng.
Tạm biệt một nhà Thẩm Kiến Nhân, thì ra bọn họ có xe lừa, đi lại rất thuận tiện. Tiêu Tú Thủy vụng trộm cầm hai cái bánh nướng, cầm lấy tay Tử Tình: “Nhị tẩu, ta dẫn Tử Tình dạo vài nơi, tỷ yên tâm, chúng ta chỉ đi gần nhà thôi.”
“Đứa nhỏ này, còn chưa ăn cơm, tóc cũng chưa chải, giống kẻ điên.” Thẩm thị nói.
Tiêu Tú Thủy nghe vậy, kéo Tử Tình đến phòng, mình thì vào nhà cầm lược ra, cũng không biết đang buộc cái gì, hình như là tết tóc.
“Chà chà, nhìn đẹp hơn rồi đó, về sau, nương của ngươi không có thời gian chải đầu cho ngươi, thì cứ đến tìm ta, ta làm tóc đẹp hơn mà.” Tử Tình đáp ứng, nhìn Tiêu Tú Thủy là biết người này thích trang điểm, mà nàng ta cũng đang buộc là tóc tết, được điểm thêm hai đóa hoa vải.
Cuối cùng cũng đến chợ phiên, Tử Tình muốn nhìn xem ở đây có loại nông sản nào, giá cả ra sao, nhưng Tiêu Tú Thủy lại mang nàng đến hàng ăn vặt, xem ra phải ăn đã. Đại đa số thứ, Tử Tình đều không biết tên, nên không dám mở miệng. Tử Tình ăn không ít đồ, phần lớn làm từ gạo nếp, có đậu đen, đậu đỏ, có rắc mè vừng, bánh hình tròn, bên ngoài còn thêm chút đường trắng, ngọt , thật sự rất ngon. Xem ra sinh ý (làm ăn) nghề này vẫn tương đối phát đạt, giả cả không đắt, phần lớn là một văn tiền hai cái, bỏ ra bốn hoặc năm văn là hai người no căng. Tiêu Tú Thủy bỏ hai văn tiền mua bánh bí đỏ, chuẩn bị về.
Tử Tình không muốn như vậy: “Cô cô, ta còn chưa chơi đã, chúng ta qua bên kia xem chút đi.”
“Được rồi, nương của ta còn bảo ta mua chút rau xanh về, bọn họ không thời giờ ra ngoài.” Vì thế hai người nắm tay nhau đến hàng nông sản, Tử Tình phát hiện ở đây đều là các loại đồ ăn và trứng gà mà người dân tự trồng và nuôi. Có cải thìa, cải trắng phương Bắc, nhưng lá cây lại màu vàng, chỉ một văn tiền một cân, tần ô, hương cần, hành thơm hai văn một cân, trứng gà một văn một quả, còn một số loại rau xanh khác giá càng rẻ, lá cây một văn hai cân, nhưng Tử Tình không thích ăn, Tử Tình thích ăn rau xanh, mà rau ở đây đều thấy ở hiện đại, gà mái lớn 18 văn một cân, gà trống 15 văn một cân, vịt 12 văn một cân, thịt heo thì đến tận 18 văn một cân, nuôi gà vẫn là việc có lời nhuận . Không tìm được khoai tây, khoai lang, chỉ có khoai sọ, cũng không thấy quả táo, chắc nơi này không hợp gieo trồng. Còn có bán thỏ hoang , hơn 40 văn một con, gà rừng 50 văn 1 con, Tử Tình nhìn thấy cái gì là hỏi giá cái đó.
“Sao người tò mò thế, cái gì cũng hỏi. Trước kia ngươi có vậy đâu.”
“Không phải ta đang giúp ngươi sao? Ngươi không muốn mua đồ ăn về nhà à?”
“À, cũng đúng. Mua xong rồi, đi thôi.”
“Bên kia là cái gì? Nhiều người ghê.”
“Bên kia bán bò, heo, trâu. Không có gì xem, thối hoắc à.”
“Nhìn xem đi, ta tò mò, lâu lắm mới có cơ hội mà.”
“Đi thôi, ép ngươi về cũng khó.”
Lần này Tử Tình không dám hỏi nhiều, nhưng đứng nghe người khác hỏi giá cũng thế, giá một con trâu và lừa giá xấp xỉ ngang nhau, tầm 3 hoặc 4 lượng bạc, một con heo con hơn 100 văn. Cũng có bán gà con, trứng vịt, trứng ngan, số lượng không nhiều, xem ra là trứng ấp hơn một nửa. Nếu nắm giữ kỹ thuật ấp là được. Tử Tình chỉ biết là phải giữ nhiệt độ ổn định 37 độ, khi nào có điều kiện tìm hiểu thêm vậy.
Tử Tình rốt cục cảm thấy mỹ mãn về nhà. Tử Lộc đang tìm nàng. Tử Tình kéo hắn đến phòng Thẩm thị: “Nương, con đã về. Nương, ta thấy có bán gà con, chúng ta mua mấy con để nuôi được không ạ?”
“Mua bây giờ? Nuôi chỗ nào? Tình Tình ngoan, chờ chuyển nhà xong, nương nhất định sẽ cho con nuôi.”
“Nương, gà con dễ nuôi lắm, ăn cũng không nhiều, dùng chút rau xanh và chút đồ ăn thừa là được. Chúng ta có thể nuôi dưới cây đào, buổi tối thì nhốt vào trong lồng trúc, nhị ca có thể giúp ta , nương, nương thử cho con nuôi mấy con thôi, qua tết thì gà cũng lớn, đến lúc đó lại mua thêm chút gà con nữa.”
“Được rồi, nương nói không lại con mà, bà quản gia nhỏ. Nương cho con 30 văn tiền, con xem mua được mấy con gà, à, mua thêm cái giỏ trúc đấy nha.” Thẩm thị đưa cho Tử Tình một túi vải nhỏ, trong đó có ba mươi văn.
“Dạ, nhị ca, đi thôi, chúng ta mua gà con.”
Hai huynh muội vội vã chạy đi, Tử Tình còn chưa quên việc mua lồng trúc: “Ca, chúng ta đi đến chỗ bán lồng trúc, xem còn lại nhiêu tiền rồi mua gà.”
Tử Tình tìm được người bán đồ trúc, kì kèo nửa ngày, người ta thấy nàng là đứa bé nên giảm còn 3 văn tiền, Tử Tình cũng không mua liền, lại chạy đến chỗ bán gà con, ngồi trước mặt một lão bà bà lớn tuổi.”Lão bà bà, gà con bà bán thế nào?”
“Bé con à, người nhà con đâu?”
“Nương của con vừa sinh tiểu đệ đệ, còn nằm trên giường, cha con đi làm rồi.”
“À, gà mái con bán 5 văn tiền một con, gà trống con 3 văn. Ngươi muốn mấy con?”
Tử Tình lấy túi vải, Thẩm thị đưa tiền, nàng còn chưa đếm, giờ lấy ra đếm xem có bao nhiêu, 43 văn, trừ 3 văn lồng trúc, chỉ có thể mua được 8 gà mái con, Tử Tình suy nghĩ một chút, quyết định mua 5 mái 5 trống, người đời đều nói có trai có gái, làm việc không vất vả, đó cũng là một đạo lý để nuôi gà nhỉ. Tử Tình lại ngồi kì kèo muốn lão bà bà cho thêm một gà trống con mới mua, không ngờ lão bà bà thật sảng khoái cho nàng. Tử Tình cẩn thận đem mười con gà bỏ vào rổ, nhặt vài miếng đồ ăn, trở về chỗ người bán đồ trúc, rồi về nhà . Đây là công việc đầu tiên nàng làm, Trong lòng Tử Tình tràn ngập chờ mong và hi vọng. Kỳ thực Tử Tình chỉ là người tiểu phú tức an (hơi có tiền là hạnh phúc), không có theo đuổi lớn lao gì, chỉ muốn cuộc sống an ổn bình thản, lại đến cổ đại, nàng cho rằng vẫn nên thế, bươm bướm có cánh thì đừng bay quá cao, cho nên đừng suy nghĩ việc sản xuất thủy tinh. Lỡ không cẩn thận, cả mạng nhỏ của mình có thể mất đi. Cho nên, thơi khắc này, Tử Tình thề với mấy gà con, nhất định phải làm giàu dựa vào bản thân.
Tử Tình về nhà, lập tức phân phó Tử Lộc đi tìm chút rơm, trải trong lồng trúc, cắt nhỏ thức ăn, tìm cái bát bể đựng nước để gà con uống, rồi đem đồ ăn bỏ vào.
“Xong rồi. Ăn cơm thôi, ăn xong sẽ thả chúng nó đi phơi nắng.”
“Muội muội, ca ca phát hiện ngươi rất lợi hại, ngươi học nuôi gà từ khi nào vậy? Ca ca thấy ngươi biết rất nhiều.”
“À, Tình nhi hay nhìn bà và đại nương làm, liền học theo.” Tử Tình nói dối mắt cũng không nháy.