Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 502: PN4, tỷ thí



Yên Nhiên nghe xong lông mày cong cong, cười nói: “Được, ta chọn đánh cờ.”

Dứt lời, Yên Nhiên dẫn đầu đi tới cạnh bàn cờ ngồi xuống, La Tố Tố cười hì hì đi tới, hai năm qua, nàng ở nhà cũng không phải là nhàn rỗi, La đại nãi nãi cũng có ý muốn để cho nàng trở thành đại gia khuê tú chân chính, há có thể quản giáo sơ sài?

Trong lòng La Tố Tố đang suy nghĩ, Yên Nhiên chỉ là một tiểu nha đầu mới bảy tuổi, kỳ nghệ có thể cao đến đâu, một lát nữa nhất định phải làm cho Yên Nhiên thua khó coi hơn một chút, phun ra một ngụm ác khí trước mặt mọi người.

Bởi vì chứa tâm tư này, bố cục phần mở đầu của La Tố Tố liền có chút ham nhiều rồi, góc vô ích chiếm quá nhiều, phòng thủ liền lao lực, lại làm một quân hoặc mấy quân được mất dây dưa không rõ, trong lúc này, Yên Nhiên đã phán định ra tài nghệ cờ vây của La Tố Tố cũng sẽ không quá cao, bởi vì tính tình nàng ta khá hấp tấp, chính là tối kỵ chơi cờ vây.

Mà Yên Nhiên thì không giống, cờ vây của Yên Nhiên là Lý Dực đích thân dạy, thường đối luyện cùng Lý Dực, Lý Dực là một người khá có kiên nhẫn, gần đèn thì rạng, Yên Nhiên đi theo hắn thời gian dài, cờ vây này, không nói cái khác, tâm vẫn có thể tĩnh được. Tiếp tục ván này, La Tố Tố tất nhiên là thua.

“Không được, chúng ta lại tỷ thí đánh đàn, cầm kỳ thư họa, cầm là đặt ở vị thứ nhất, tại sao có thể không đánh đàn đây?” La Tố Tố nói.

“Nhưng là, mới vừa rồi nương ngươi đã nói, chỉ cần ta có một loại thắng ngươi, liền tính là thắng rồi.” Yên Nhiên nhìn Chung Doanh, nói.

“Nương ta nói không tính toán gì hết, ta nói mới tính, ngươi có phải không dám đấu hay không?” La Tố Tố lại ăn vạ lần nữa.

Yên Nhiên cũng không có cái gì có thể nắm chắc chiến thắng, tất nhiên không muốn dây dưa cùng nàng ta tiếp nữa.

Lúc này, một nữ hài đi lên, số tuổi của đối phương hơn Yên Nhiên bốn năm tuổi, nói là Văn gia, tên là Văn Dục.

Yên Nhiên chỉ đành phải cười hỏi: “Văn tỷ tỷ muốn so cái gì?”

“Ta lớn hơn ngươi một chút, ngươi hãy cứ chọn trước, chọn một loại sở trường của ngươi.”

Yên Nhiên nghe xong cười nói: “Tỷ tỷ thật tốt , không bằng chúng ta vẫn đánh cờ, chúng ta không chơi cờ vây. Ta đã ngồi lâu quá rồi, không bằng chúng ta chơi cờ năm quân đi, quy tắc rất đơn giản, ta nói một chút ngươi sẽ hiểu ngay.”

Yên Nhiên vừa nói quy tắc cờ năm quân, Văn Dục nghe xong cũng thấy rất đơn giản, liền đồng ý, bởi vì cờ vây cũng không phải là thế mạnh của nàng, ai ngờ ván đầu tiên còn chưa nắm được cảm giác đã bị thua rồi. Yên Nhiên cũng không ép nàng, cười khanh khách nói: “Ta nhường tỷ tỷ ba ván trước, ba ván sau lại phân định thắng thua.”

Ba ván sau, Văn Dục tất nhiên vẫn là thua, nàng là mơ mơ màng màng lên đài, nghĩ tới sự che chở của Lý Dực đối với Yên Nhiên, đi lên như quỷ thần xui khiến, ai ngờ đã vậy còn bị thua quá nhanh, vừa mơ mơ màng màng mà đi xuống. Trở lại chỗ ngồi, trong bụng thật là có mấy phần kinh ngạc. Nàng là muốn nhìn một chút. Tiểu nha đầu Lý Dực tốn hết tâm tư che chở, đến tột cùng có chỗ gì khác biệt? Hồi năm sáu tuổi. Lý Dực gần như sống ở nhà nàng, ai ngờ thời gian mới mấy năm, lại nhảy ra một Lâm Yên Nhiên, từ đó về sau, nàng muốn gặp Lý Dực một lần, cũng là khó khăn. Dĩ nhiên, những thứ này Yên Nhiên cũng không biết. Ngay cả Lý Dực, cũng không biết tâm tư của Văn Dục, khi đó mới bao lớn?

Lúc này. Mẫn nhi Văn gia đi ra, nói: “Cờ thì khỏi phải chơi rồi, không bằng ta chơi đàn đi. Nghe nói đàn của Lâm gia muội muội nhưng là Sở Sở tỷ tỷ tự mình dạy, tài đánh đàn của sư phụ, mọi người chúng ta cũng nghe được rồi, cũng nên để cho đồ đệ bộc lộ tài năng.”

Yên Nhiên vừa nhìn, đại khái không tránh khỏi, bèn cười nói: “Tỷ tỷ, chúng ta đều là trẻ con, không bằng, chúng ta chỉ đánh một đoạn ngắn thôi? Thời gian dài, ngón tay của ta đau.”

Mẫn nhi nghe xong hỏi: “Đánh một đoạn ngắn như thế nào?”

“Ừm, tỷ tỷ gảy một đoạn, ta cũng gảy lặp lại theo một lần, để cho mọi người bình luận ưu khuyết, dùng mười phần làm chuẩn, ngươi được bao nhiêu, ta được bao nhiêu, tính trung bình ra, sau đó ta gảy một đoạn, tỷ tỷ cũng gảy một đoạn lặp lại, cũng để cho mọi người bình phán như thế, như thế nào?” Yên Nhiên hỏi.

Mẫn nhi vừa nghe, cũng không có khuyết điểm gì, học đàn là không ngoài những khúc từ này, còn có thể khác nhau bao nhiêu? Bèn hớn hở đồng ý.

Yên Nhiên nói: “Tỷ tỷ vì lớn hơn, về lý tỷ tỷ bắt đầu trước.”

Văn Mẫn vừa nghe, liền ngồi xuống, chọn một đoạn 《 Xuân Giang Hoa Nguyệt Dạ 》, bài này, Yên Nhiên cũng từng luyện, chẳng qua, tất nhiên không có tốt như Văn Mẫn gảy, xong một ván, Văn Mẫn là chín phần, chẳng qua Yên Nhiên cũng có bảy phần.

Đến lượt Yên Nhiên rồi, Yên Nhiên đánh một đoạn “mười tám dặm đưa tiễn” trong《 Lương Chúc 》, bài này là Tử Tình muốn nghe, cơ mà, chỉ biết ngâm nga một chút nhịp điệu chính, bèn để cho Lý Dực cho sửa đổi lại, chẳng qua, cũng chỉ là một đoạn ngắn, truyện này tuy nói là nổi tiếng, nhưng nhạc khúc này, Văn Mẫn thật lòng chưa từng học, chỉ mấy phút đồng hồ ngắn ngủi này, đâu có gảy ra được?

Cho nên, ván này, tổng hợp cho điểm, Văn Mẫn lại thua rồi.

Văn Mẫn vừa đi xuống, lại một nữ hài đi lên, Yên Nhiên nhíu nhíu mày, tiếp tục như vậy, khi nào có thể được, nàng đã không còn cái gì có thể mưu lợi rồi?

Đối phương là một nha đầu chi thứ hai La gia, tên là La Bân Bân, cười nói: “Hôm nay là hội thưởng sen La gia chúng ta tổ chức, La gia chúng ta cũng nên ra ngoài chống đỡ giữ thể diện, như vậy đi, thi từ thư họa thì không so, ta chờ ngươi thêm ba ba năm nữa. Hôm nay chúng ta so xướng ca đi. Ngươi thấy thế nào?”

Yên Nhiên vừa nghe vội vàng gật đầu, nói: “Được.” Xướng ca vẫn là dễ dàng hơn chút, huống chi, Tử Tình còn dạy nàng không ít tiểu khúc.

La Bân Bân hát trước, hát một bài 《 Tây Giang Nguyệt 》, nói thật ra, giọng hát thật lòng không tệ, chẳng qua, Yên Nhiên là không có nghe hiểu nàng hát cái gì, chỉ cảm thấy rất dễ nghe, thơ ca cổ nàng còn chưa bắt đầu học làm sao bổ sung đây.

Đến lượt Yên Nhiên, Yên Nhiên suy nghĩ một chút, nhìn sóng xanh dập dờn bốn phía, hình ảnh phản chiếu trên mặt hồ, đột nhiên nghĩ đến bài 《để cho chúng ta khua đôi mái chèo》kia Tử Tình dạy nàng, đây là Tử Tình đã dạy lúc chơi đùa trong nước ở Khang Viên.

Giọng hát của Yên Nhiên không giống với La Bân Bân, giọng hát của La Bân Bân nói như thế nào đây, tương đối quý khí, chú trọng kỹ xảo, Yên Nhiên chẳng qua là thú vui của trẻ em ở thôn quê, hát bài hát này, khá hợp thời hợp cảnh, cũng khá mới lạ, khá đơn giản, lanh lảnh dễ đọc, người nghe vừa nghe là hiểu ngay.

Lý Linh dẫn đầu kêu một tiếng”Tốt”, công chúa miệng vàng lời ngọc vừa mở, người khác ai dám không hùa theo? Cho nên, ván này, mơ mơ màng màng Yên Nhiên lại thắng.

Không đợi người khác lên đài, Yên Nhiên nói trước: “Không so nữa, ta đã so bốn ván rồi, ta muốn đi nghỉ ngơi.”

Yên Nhiên dù sao cũng là tiểu hài tử, thoáng cái thắng bốn trận, nàng đã cảm thấy rất có thể diện rồi, tiếp tục so nữa, nàng cũng không còn cái gì có thể lấy ra được, cho nên, thời điểm nên rút lui, liền kịp thời lui xuống, tiểu hài tử, ai có thể thật sự so đo với nàng? Trong đám người này, nàng là nhỏ nhất.

Lý Linh vẫy vẫy tay với Yên Nhiên, Yên Nhiên lúc này chạy thẳng tới, Lý Linh trực tiếp bế nàng lên, ngồi chung với nàng, Yên Nhiên thì thầm kể lại mấy trận tỷ thí vừa rồi của nàng, trong lòng còn cảm thấy căm giận bất bình đấy, bởi vì các nàng đều bắt nạt nàng.

Lý Linh nhéo khuôn mặt mập mạp của nàng, cười nói: “Ngươi còn nói, hôm nay ngươi đã ra hết danh tiếng, ngày mai, tên ngươi sẽ khắp Kinh thành rồi, ngươi còn không cao hứng?”

Bên kia, Lưu thị Phó thị cũng là cười nói với Tử Tình: “Không nghĩ tới cháu ngoại gái này lợi hại như thế, thiệt cho ta còn lo cho nàng cả buổi.”

Tử Tình cười nói: “Đâu có thực tài thực học gì, chỉ là đầu cơ trục lợi mà thôi.”

Lưu thị cười nói: “Đứa nhỏ mới bảy tuổi, ngươi cho rằng người người đều là Tào Tử Kiến, bảy tuổi đã có thể xuất khẩu thành thơ sao? Muốn ta nói, như cháu ngoại gái này của chúng ta cũng đã rất không tệ rồi.”

Phó thị ở một bên cười nói: “Vẫn là tỷ tỷ dạy tốt, Yên Nhiên rất thông minh, mới bảy tuổi, đã biết động não, rất tốt, rất có tiềm năng hiếu thắng.”

Đây tột cùng là chuyện tốt hay là chuyện xấu, Tử Tình đã không có cách nào đi suy xét rồi, tất cả những việc hôm nay, thật đúng là ngoài dự liệu, là bị Chung Doanh ép lên một bước này .

Lý Linh mang theo Yên Nhiên dời chỗ, nói muốn dẫn nàng đi xung quanh một chút, Tử Tình phỏng đoán là Lý Hãn tới, chẳng qua, ngay trước mặt những người này, cũng không tiện hỏi, chỉ đành phải tùy Lý Linh dẫn Yên Nhiên đi.

Lưu thị cùng Phó thị lúc này biết Lý Linh là công chúa rồi, thấy Yên Nhiên cùng nàng hết sức quen biết, tất nhiên ít có kỳ quái, chẳng qua cũng biết lúc này, không phải lúc nói chuyện này, thân phận của Lý Dực, đã miêu tả sinh động rồi.

Lý Linh mang theo Yên Nhiên vòng qua hồ sen, rẽ vào đường núi, chính là chỗ năm ấy Yên Nhiên gặp Lý Hãn, quả nhiên, lại thấy Lý Hãn chờ ở đây.

La trì vừa thấy Yên Nhiên, liền nghĩ tới một vạn lượng bạc kia, hỏi: “Tiểu muội muội, nói cho thúc thúc, một vạn lượng bạc kia, ngươi đã làm cái gì?”

Yên Nhiên nhìn hắn nói: “Nương ta mua cửa hàng mua thôn trang cho ta rồi.”

“A, nương ngươi đã tích đồ cưới cho ngươi sớm như vậy? Không tồi, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, cuối cùng nhi tử ta sẽ cưới ngươi.” La Trì cười hì hì nói.

Yên Nhiên không hiểu ý lời này lắm, nhìn nhìn Lý Linh, một nữ hài tử như Lý Linh, đâu tiện giải thích những thứ này, lúc này, Lý Hãn ho khan một tiếng, Văn Tam mắng: “Muốn chết, nói nhảm cũng không nhìn trường hợp một chút, công chúa ở nơi này ngươi cũng nói bậy nói bạ.”

La Trì thấy vậy vội cho mình một bạt tai, nói: “Xin lỗi, An Hòa công chúa, tiểu nhân nhất thời hồ ngôn loạn ngữ quen rồi, ngươi đừng chấp nhặt với tiểu nhân, tiểu nhân nhận lỗi với ngươi.”

Lý Linh thấy vậy cũng không tiếp lời, trực tiếp dẫn Yên Nhiên tới bên người Lý Hãn, Lý Hãn đã nghe nói sự việc vừa rồi, đối với sự cơ trí của hài đồng bảy tuổi này hết sức thưởng thức, không hổ là Tử Tình nuôi dạy ra, thật đúng là không có để cho hắn thất vọng.

Lý Hãn tự mình bế Yên Nhiên lên, Văn Tam thấy vậy, không khỏi mấy phần ngán ngẩm, xem ra, nhi tử của mình lại không có hi vọng rồi, chỉ bằng vào Lý Hãn và Lý Dực đều thích Yên Nhiên như vậy, Yên Nhiên chín phần là phải tiến cung rồi.

La Trì thấy Lý Hãn bế Yên Nhiên lên, hỏi: “Tiểu muội muội, ngươi hát một ca khúc cho thúc thúc có được không?”

Yên Nhiên biết La trì mới vừa nói không phải là lời hay, ngay cả Lý Linh cũng tức giận rồi, suy nghĩ một chút, hỏi: “Trả một vạn lượng bạc cho sao?”

La Trì nghe xong giậm chân, vừa muốn ồn ào, ngược lại hỏi: “Nương ngươi không phải là đã dạy ngươi, nói làm người không thể quá tham, sao ngươi quên rồi?”

Yên Nhiên cũng chớp mắt một cái, cười khanh khách nói: “Nhưng là nương ta còn từng dạy ta, đối với người xấu không cần giảng đạo lý.”

Vừa thốt ra lời này, Văn Tam cùng Lý Hãn cũng không nhịn được muốn cười, Văn Tam lại là trực tiếp cười ra tiếng, Lý Hãn là chôn đầu ở trên bả vai Yên Nhiên, chỉ thấy bả vai Lý Hãn đang rung động.

“Cái gì, ý của ngươi là ta là người xấu? Người xấu có thể cho ngươi một vạn lượng bạc?” La Trì giậm chân hỏi.

Đáng tiếc, Lý Hãn bế Yên Nhiên ngồi xuống một bên nói chuyện, không có để ý đến hắn nữa.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.