Cuộc Sống Điền Văn Của Tình Nhi

Chương 30: Gặt lúa mạch



Ngày thứ hai, Tăng Thụy Tường đến lão phòng dắt trâu ra ruộng, Thẩm thị dẫn Tử Phúc đến nhà mẹ để ở Bạch Đường thôn nhà mẹ đẻ lấy ít mạ, Thẩm Vạn Phúc đưa về, vốn là Thẩm Vạn Phúc nói ở lại lưu đây giúp một ngày, nhưng Thẩm thị không đáp ứng, nói nhà mình chỉ có một mẫu ruộng nước, hai người làm kiểu gì cũng xong. Thẩm Vạn Phúc nghe xong, ra về. Ruộng đất Thẩm gia nhiều, trước mắt nhà Thẩm Kiến Sơn chỉ có Thẩm Vạn Phúc là lao động chủ yếu.

Có mạ thì vội cấy mạ, ngay cả Tử Phúc cũng xuống ruộng, Tử Lộc không đi, ở nhà giúp Tử Tình nấu cơm, trời đổ mưa, tuy đội áo tơi nhưng về nhà vẫn ướt sũng, mỗi ngày Tử Tình đều bảo Tử Lộc đi mua mấy cái xương, hầm chút canh nóng có thể giải cảm, may là hai ngày cũng cấy xong.

Nhìn ruộng lúa xanh mượt trong gió đung dừa, cùng với nông dân đội áo tơi làm việc, thật sự là một bức tranh sơn dầu điền viên nên thơ, nhưng chỉ có những người trải qua mới biết gian khổ trong đó.

Mỗi ngày Tử Tình bận rội chuyện trong sân, dưa chuột sắp nở hoa rồi, tháng sau có thể ăn được, thấy lá dưa hấu càng dài càng lớn, dây mây dài ra, cây khoai tây nở hoa, Tử Tình vui sướng.

Mưa xuân triền mien đến tận hôm Tăng Thụy Tường đi, mấy ngày nay cả nhà không ra ngoài, Tăng Thụy Tường ở nhà dạy Tử Phúc làm bài, Tử Lộc và Tử Tình cũng đi theo học không ít chữ mới, Thẩm thị trừ bỏ nấu cơm thì ngồi may vá thêu thùa bên cạnh,còn bảo Tử Tình tìm chút quần áo bỏ đi, nói muốn dạy Tử Tình học may. Tử Tình nghiêm túc học, nàng không phải tiểu thư nhà giàu, đây đều là kĩ năng sống, Tử Tình còn trông cậy học cho giỏi để Thẩm thị dạy nàng thêu hoa nữa.

Tăng Thụy Tường mặc bộ quần áo mà Thẩm thị làm, trước khi đi còn nói, rằng tiếc là không thể gặt lúa mạch rồi hẵng đi. Thẩm thị an ủi hắn, nói sẽ tìm nhà mẹ đẻ hỗ trợ.

Mồng một tháng tư, cũng là hôm thứ hai sau khi Tăng Thụy Tường rời đi, trời trong, Thẩm thị đi xem rẫy, nói gần nửa tháng nữa lúa mạch sẽ chín, may là mưa không to, nếu không thì hạt lúc nẩy mầm cả, nhưng Thẩm thị cũng phát sầu, 3 mẫu lúa mạch cần gặt, đối với một nữ nhân mà nói là việc không dễ dàng gì.

Lại qua hơn mười ngày, Thẩm thị thấy trời tạnh, dẫn Tử Lộc đi cắt lúa mạch, tốc độ của hai người rất chậm, giống hôm cắt cải dầu, mỗi ngày gặt được nhiêu thì bưng về, Tử Tình ở nhà phơi, buổi chiều Tử Phúc tan học cũng đi giúp, ba người vội vàng hai ngày, hiệu quả rất nhỏ, Thẩm thị nói còn chưa gặt xong 1 mẫu.

Ai ngời sáng sớm ngày mười tám tháng tư, Hà thị dẫn một đám người như cũ kéo đến, chưa đầy một ngày đã gặt hết số lúa mạch còn lại, Tử Lộc đến lão phòng dắt trâu, Thẩm Vạn Phúc còn đem cày hết.

Việc này làm Thẩm thị thở một hơi thật dài. Cơm chiều, Thẩm thị cố ý đến bãi đất trồng rau chọn mấy quả dưa chuột hơi lớn, xào với trứng và một chảo rau muống cho mọi người ăn.

Thẩm Kiến Sơn thấy, nói: “Rau dưa nào đắt đỏ thì để lại mà bán, bây giờ ngươi phải dùng tiền nhiều chỗ, chúng ta ăn no là được rồi.”

Thẩm thị nghe xong, cười: “Đại ca nói gì vậy chứ, các ngươi cực khổ làm một ngày, còn ta thì ngay cả mấy quả dưa chuột cũng luyến tiếc thì còn gì nữa? Trồng để ăn mà.”

Trước khi đi, Thẩm thị hái cho mỗi nahf mấy quả dưa chuột mang về. Hà thị ở lại một đêm, rồi hôm sau Thẩm Vạn Phúc tới đón.

Vì thế, một việc gặt lúa mạch gian nan, dưới sự giúp đỡ của người bên ngoại, rất thuận lợi hoàn thành , còn lại là việc phơi và tuốt lúa mạch, việc này không khác gì phơi cải dầu là mấy, lúa mạch ở đây trồng không năng xuất lắm, cho nên không có cối tuốt lúa như phương bắc, nhà nhà đều phơi nắng cho khô, dùng gậy gỗ đập, rồi dùng tay tuốt, cuối cùng là dùng máy xay gió để loại đi cặn bã, phơi lại lần nữa là có thể cất đi. Nói thì đơn giản, nhưng làm rồi mới biết, Tử Tình thấy Thẩm thị vội mấy ngày, vừa mệt vừa bẩn , nhưng Thẩm thị bảo lần này được vài trăm cân lúa mạch, cảm thấy mệt mấy cũng được, vội đi đến chỗ thợ mộc mua một thùng đựng thóc.

Gặt lúa mạch kết thúc , Thẩm thị nghĩ không kịp trồng thêm hoa mầu rồi, kỳ thực Tử Tình biết lúc này trồng khoai tây vẫn kịp, đáng tiếc là lần trước Tử Tình không tìm thấy được thêm chút mầm móng nào ở trong thành, sau này lại không cơ hội, Thẩm thị tự nhiên không biết mấy thứ này, cho nên việc này chỉ có thể từ bỏ. Thẩm thị quyết định nghỉ vài ngày, chờ lúa mạch phơi xong, sau tiết đoan ngọ sẽ trồng đậu nành.

Sáng sớm, Thẩm thị dẫn Tử Lộc đến trong thành bán rau, nói là gần tiết đoan ngọ, rau dưa dễ bán, cho nên hái mấy giỏ rau lớn, hẹn xe lừa quen biết đến nhà chở đi.

Tử Tình dặn dò đệ đệ xong, cho gà ăn, quét dọn sân, rồi vào đất, thấy dưa hấu nở hoa nhỏ màu vàng, đột nhiên nhớ tới khoai tây cũng gần thu hoạch được, hoa đã tàn sạch sẽ , một đoạn thời gian này bận quá nên quên, đang định cầm cuốc nhỏ đào thử thì lúc này nghe thấy có người gọi ngoài cửa, Tử Tình đi qua, hỏi, nguyên lai là bà cùng tiểu cô đến, Tử Tình không muốn mở cửa, không biết hôm nay nahf mình bị tổn thất cái gì.

“Bà, tiểu cô, các ngươi đến rồi.”

“Tử Tình, có mình ngươi ở nhà thôi à, nương ngươi đâu?” Thu Ngọc hỏi trước.

“Nương dẫn nhị ca ra ngoài làm việc, không biết khi nào mới trở về.” Tử Tình không dám nói là đi bán rau.

“Quên đi, chúng ta cũng không vào nhà đâu, Tử Tình, trở về nhớ nói cho nương ngươi biết là tiết đoan ngọ bảo nương ngươi đem 1 thạch lúa mạch đến, ông ngươi thích ăn mì phở, chờ cha ngươi trở về thì đem qua. Nhớ nói đó.” Điền thị nói xong, liền cùng Thu Ngọc xoay người trở về.

Tử Tình đành phải nói: “Bà đi thong thả, tiểu cô đi thong thả.” Chờ các nàng đi rồi, Tử Tình nhanh chóng khóa cổng lại. Thật sự là nàng không thích nói chuyện với Điền thị, không có đạo lí nào, Thẩm thị nuôi heo vất vả một năm, giết heo chỉ cho mấy cái xương và một cân thịt, tổng cộng chỉ 20 văn. Thế mà Điền thị mở miệng là 1 thạch lúa mạch, 1 thạch lúa mạch trị giá khoảng 1 lượng. Tổn thất quá lớn, lúc gặt lúa mạch thì không thấy một bóng người đến hỗ trợ, biết nhà mình đem lúa mạch phơi xong mới lại đây nói muốn lúa mạch, thật đáng ghét. Tử Tình lảm nhảm trong lòng.

Tử Tình vừa tiếc 1 thạch lúa mạch, đồng thời lại may mắn, may mắn các nàng không đi vào, nếu không thì thấy dưa hấu đầy sân nở hoa rồi, còn bên phía đất trồng rau: dưa chuột đậu đũa đầy giàn, có hỏi thì Tử Tình thật đúng là không biết trả lời thế nào cho tốt, còn muốn hái bao nhiêu thì Tử Tình cũng không có cách nào cự tuyệt. lại còn nhớ thương đến dưa hấu mùa hè, ba ngày hai lượt đến đây thì càng phiền toái .

Nghĩ như vậy , vừa nhặt cái cuốc lên muốn đào khoai tây, lại nghe bên ngoài có người kêu, Tử Tình liền phát hoảng, cho rằng Điền thị trở lại, đi tới cửa mới biết là Tiêu Tú Thủy đến, thì ra Tiêu Tú Thủy thấy Tử Tình không tới chỗ mình, nên đến nhà tìm Tử Tình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.