Nó và Hải Đăng vừa đi vừa luyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới đất.Hải Đăng khác với Hoàng Quân là không lạnh lùng,không băng giá,con người cậu không toát lên sự lạnh lẽo như Hoàng Quân.Cậu ấm áp nhưng tính cậu trầm lắng hơn Quốc Minh,Quốc Minh hoạt bát bao nhiêu cậu lại trầm lặng bấy nhiêu nhưng từ khi gặp Linh Nhi con người cậu hoàn toàn khác hẳn,cái cảm giác được bên cô nó lạ lắm!-“Em tên gì”Cậu cho tay vào túi quần ánh mắt nhìn nó
-“Hả?À dạ em tên Linh Nhi,Nguyễn Linh Nhi”Nó lại cười,cười thật tươi,nụ cười chói chang toát lên nét hồn nhiên ngây thơ của nó, và rồi lại một lần nữa chính nụ cười hồn nhiên của nó lại làm tim cậu bị trật đi một nhịp nữa
-“Còn anh” Nó nghiêng đầu nheo mắt hỏi cậu vẻ tinh nghịch
-“Anh là Hải Đăng,Nguyễn Hải Đăng”.Cậu phì cười trước bộ dạng đáng yêu của nó
-“Ơ anh cũng họ Nguyễn sao? trùng hợp ghê ta!” Nó đập đập vào vai cậu ra dáng đàn chị,cậu lườm nó làm nó sợ mà rút tay lại nhe răng cười trừ
-“Mà Hải Đăng có nghĩa là một ngọn tháp (nhà hoặc khung) được thiết kế để chiếu sáng từ một hệ thống đèn và thấu kính, hoặc thời xưa là chiếu sáng bằng lửa, với mục đích hỗ trợ cho các hoa tiêu trên biển định hướng và tìm đường. Hải đăng được dùng để đánh dấu các đường bờ biển hay bãi cạn nguy hiểm, các lối an toàn vào cảng. Hải đăng còn có thể hỗ trợ việc định hướng của các máy bay.”Nó ra vẻ hiểu biết,tay trái khoanh lại tay phải xoa cằm
-“Haha..thôi đi cô.Hải Đăng là ngọn đèn sáng giữa ban đêm,ba mẹ anh nói vậy”.Cậu cười rồi giải thích cho nó hiểu
-“Xì”.Nó bĩu môi
Hai người vừa đi vừa nói chẳng mấy chốc là đến phòng y tế khi nào không hay.Cậu bảo nó ngồi ở đó rồi chạy đi tìm cô y tế,kiếm mãi không thấy cô đâu cậu đành tự băng bó cho nó vậy
Cậu sát trùng rồi bôi thuốc lên làm vết thương rát nó hét toàng cả lên
-“A A A A A A A A A…… đau đauuu” NÓ ngồi giãy dụa
-“Ơ Ơ xinn…xin lỗi em,anh sẽ làm nhẹ hơn không sao đâu,em ngồi yên đi nha!”Cậu nhìn nó vẻ hối lỗi lấy giọng nhẹ nhàng dỗ nó.Cậu cẩn thận băng bó lại vết thương tránh làm nó đau nếu không tiếng hét của Linh Nhi làm cho cả trường sẽ hoảng sợ mất không chừng!
-“Xong rồi này!Bây giờ cũng trễ rồi anh dẫn em về lớp ha!” Cậu đỡ nó dậy rồi thu xếp lại đồ đạc
-“Hìhì,anh không nói em cũng nhờ à!”.Nó lấy cặp sách nói
-“Mưu mô ghi nhỉ?!”.Cậu nheo nheo mắt
-“Hì hì chớ không có anh em làm sao tìm nổi cái lớp để về haaa”.Nó làm bộ mặt cún con,ánh mắt long lanh nịnh Hải Đăng khiến anh đỏ mặt vội quay đi chỗ khác,cậu giả vờ ho lấy lại phong độ
-“Nhóc cũng khéo nịn đấy”.Cậu cốc đầu nó
-“Ui! Đau em”.Nó vội đưa tay lên xoa đầu mặt mày nhăn nhúm lại.
-“Em học lớp mấy?”.Cậu lại cho tay vào túi quần đi thong dong
-“Dạ 10A1”.Nó ngơ ngác đầu ngó nghiêng đủ thứ nhìn ngô ngố,cậu phì cười trước vẻ mặt ngây thơ,trẻ con của nó
-“Em đang tìm gì à?Nhìn em cứ như mới lần đầu được đi học ấy ha?”Cậu cười trêu nó
-“Em đâu tìm gì đâu,do trường lớn quá,nên em muốn nhìn cho thật kĩ…”.Nói tới đây nó ngập ngừng bỏ lửng câu nói,tiếp tục sự nghiệp quan sát.Cậu khó hiểu với câu trả lời của nó./Kĩ?Kĩ để làm gì chứ?/.Đăng thầm nghĩ
-“Kĩ?Chi vậy?”.Hải Đăng tò mò hỏi
-“À,kĩ…kĩ để…khỏi lạc ấy mà.” Linh Nhi thản nhiên nói nhưng cô lại không biết câu trả lời của cô ngu ngơ hết sức.Nghe xong lời nó nói cậu cười phá lên nhìn cậu bây giờ cứ như thằng trốn trại,cười ngả nghiêng ngả ngửa không thôi.Thoáng thấy vẻ khó hiểu và ngơ ngác của Linh Nhi,cậu cố nín cười,thật là mất hình tượng quá mà!
/Gì chứ?Sợ lạc sao?! ROyal Holloway tuy có lớn thật,rộng thật nhưng nếu lạc liệu nó nói có quá không?/.Cậu nghĩ rồi lại lăn ra cười.Linh Nhi trố mắt ra nhìn,tò mò hỏi cậu
-“Anh sao vậy?Sao lại cười bộ có gì à?”.NÓ vẫn thản nhiên hỏi lại cậu
-“À không có gì,em đáng yêu thật đó Linh Nhi à,haha”.Cậu lại cười
-“Mà thôi nhanh đi,trễ lắm rồi đó”