” Ting… Ting…”
” Nhi… Nhi, mở cửa…”
” Ting… Ting… Ting…” Lại một hồi chuông dồn dập cho thấy sự nôn nóng của người kia.
” Hoàng Yến Nhi! Mày mở cửa ra cho tao! Có ‘phi vụ’ mới nè, nhanh coi con quỷ!” Đến nỗi phải lôi cả họ tên ra để chứng minh tầm quan trọng của ‘phi vụ’ kia.
…
Hiện giờ Nhi đang có một giấc mộng còn trên cả sự tuyệt vời!! Cô đang phiêu du nơi ‘miền cực lạc’, í lộn… phải gọi là ‘bến đỗ của hạnh phúc mới đúng’! Không biết phải ‘múa bút thành văn’ như thế nào để diễn tả hết được vẻ đẹp của nơi đây!? À… có thể là núi non hùng vĩ, ừm… ‘giang sơn như họa’… có chút hơi quá nhỉ! Nói tóm lại nơi đây đúng thật là bồng lai tiên cảnh chốn nhân gian nha! Chỉ thấy trước mắt cô hiện tại là một khung trời của ‘võ hiệp cổ trang Trung Quốc’, giống như những bộ phim cô đã coi trên ti vi vậy!
Cảnh sắc tuyệt đẹp với không khí thoáng đãng, núi non trùng điệp trước mắt, một thác nước trong veo chảy rất xiết về phía đầu nguồn. Cây cối tươi mát, từng đàn chim tự do bay lượn trên bầu trời trong xanh, cộng thêm những làn sương mù mịt làm Yến Nhi cảm thấy mình như lọt thỏm vào ‘tiên cảnh’ chân thật vậy. Mặc dù không gian tuyệt đẹp, những thứ khác cũng rất tuyệt vời, nhưng hấp dẫn ánh mắt cô vẫn là… chiếc bàn ăn dài khoảng một trăm mét với hàng trăm món ngon vật lạ trước mắt như bàn tiệc cung đình thời xa xưa vậy. Nào là tổ yến, nhân sâm, bào ngư vi cá, vân vân và mây mây. Nhi đánh ực một cái nhìn cao lương mĩ vị trước mắt, đang định nhào vô làm thịt ‘con mồi’ thì đột nhiên một thanh âm rất quen tai luồn lách vào màng nhĩ của cô với âm lượng ‘nhỏ’ đến không thể ‘nhỏ’hơn được nữa!
Nhi mở bừng hai mắt, bật người dậy như một con rô bốt đang trong thời kì ‘tiền mãn teen’, ngoáy ngoáy hai cái lỗ tai nhỏ bé, đáng thương của mình. Cô bực bội, đang dằn vặt tâm lí xem thử có nên cho con nhỏ kia một trận để nó biết điều lần sau đừng làm phiền ‘bữa ăn’ của cô nữa hay không thì tiếng chuông cửa cộng với cái tiếng đinh tai nhức óc kia lại một lần nữa vang lên. Phiền toái thật! Ngày nghỉ mà cũng không tha nữa!
” Ra liền! Đợi tao chút!” Cô gắt gỏng lên tiếng.
“Mày làm gì mà mới sáng sớm đã đến la hét ầm ĩ nhà người ta thế hả?! Có bị động kinh không vậy?! Nói sớm để tao biết mà đưa mày tới bệnh viện.” Vừa mở cửa ra, cái khuôn mặt nham nhở, cười toe toét của Bảo Lam đập ngay vào mắt cô. Những lúc bình thường cô thấy nhỏ cười rất là dễ thương, nhưng lúc này, cô rất muốn đấm một cái thật mạnh vào trong cái bản mặt đó của nhỏ bởi vì thật sự rất là ‘gai mắt’.
Nhịn! Nhịn! Hoàng Bảo Nhi, nên nhớ mày là một cô gái tốt bụng, thiện lương nhất trần đời. Không nên vì một chuyện ‘nhỏ nhặt’ mà ngày mai sẽ được lên báo với một dòng tít vô cùng ‘hoành tráng’: Một cô học sinh lớp 11 trong lúc tức giận vì bị đánh thức mà đã ra tay ‘thủ tiêu’ cô bạn thân nhất của mình. Đây là nhân vật nguy hiểm, mong các bạn hãy liên hệ với ‘khu bảo tồn động vật quý hiếm’ đến đây để bắt giữ ‘con thú’ xổng xuồng này.
Không nên! Rất không nên! Nghĩ như vậy, tâm lí của Yến Nhi nhanh chóng ổn định lại, lườm nguýt con nhỏ đứng trước mặt mình một cái rồi ngoảnh mặt làm ngơ, đi vào trong nhà.
” Thôi mà, đừng giận tao nữa mà! Hôm nay tao có chuyện gấp, rất gấp nên mới qua đây rủ mày đi chung!” Lam hiện tại giống như một con cún lẽo đẽo theo sau lưng chủ vậy. Cô biết con nhỏ này mỗi khi bị làm phiền trong lúc ngủ thì nó sẽ giống như ‘ác ma’ vậy, thế mà nó vẫn chưa giết cô là đã may mắn lắm rồi. Nếu như bây giờ mà còn dùng giọng điệu ‘bề trên’ nói chuyện với nó thì coi như cô xong đời, nên chuẩn bị sẵn hòm để nằm đi là vừa rồi! Nghĩ vậy, cô dùng một thanh âm mà cô cho là ngọt ngào nhất quả đất để ‘đàm phán’ với con ‘sư tử vừa thức giấc’ này!
” Đi?! Đi đâu cơ! Mới sáng sớm ‘tinh mơ’ như vậy mà mày đòi dẫn tao đi đâu? Có hâm không đấy?!” Nhi trợn trừng mắt lên với Lam, đánh thức cô còn chưa đủ? Còn muốn ‘thỉnh’ cô đi chung nó mà chả biết đi đâu?!
” Tinh mơ cái đầu mày ấy, mười giờ rồi con kia. Vào trong thay đồ lẹ đi rồi ra đây. Chuyện hệ trọng, liên quan đến tính mạng của ‘nhân loại’ đấy! Vì thế nên, đừng có ở đây mà càm ràm với tao giống mấy bà già tám mươi kia nữa! Nhanh nhanh dùm tao đi!” Lam hối thúc, đưa tay đẩy đẩy Nhi vào trong phòng.
” Từ từ! Đừng đẩy, đợi tao chút! Chờ đi!” Khi nghe nói liên quan đến tính mạng của nhân loại, Nhi cấp tốc sửa soạn. Gì chứ ‘buôn chuyện’ là không thể nào vắng mặt cô được. Khà khà! Có chuyện vui rồi đây!
____________________________
Nửa tiếng đồng hồ sau.
Nụ cười thường trực trên môi Yến Nhi từ nãy giờ đã mất tích không còn một chút dấu vết nào và thay vào đó là vẻ tức giận ngút trời. Bởi vì… hiện tại cô và Bảo Lam đang đứng trước trung tâm mua sắm lớn nhất cái thành phố Hà Nội này, cái bảng hiệu to đùng nhấp nháy nhiều màu trước cửa lớn kia ghi rõ là: Trung tâm mua sắm Thịnh Thế.
Nhi quay cái gương mặt đen kịt của mình qua nhìn cái con nhỏ đang hớn hở cười bên cạnh, gằn giọng qua kẽ răng rít lên:
” Cái này gọi là ‘liên quan đến tính mạng của nhân loại’ mà mày nói đấy hả? Tốt nhất là mày nên cho tao một câu giải thích rõ ràng, nếu không thì… chuẩn bị tinh thần đợi tao tới làm thịt đi nhá!”
Bảo Lam đang tần ngần đứng ngắm nhìn Thịnh Thế với một mơ ước ‘nhỏ nhoi’ đó là vơ vét hết tất cả hàng hiệu trong đó. Đang định xách dép vào để ‘chiến đấu’ thì nghe được giọng nói sắp sửa bùng phát của Yến Nhi làm cô giật bắn! Xém chút quên mất nó, haizz…giải thích sao đây?! Thôi, liều đi! Nếu nó giết cô thì cô sẽ dùng chiêu cũ vậy, còn nếu nó cấu xé cô để trút cơn giận thì đành phải chịu trận thôi, ai biểu người sai là cô chứ!
” Ấy! Bình tĩnh đi mà! Để tao giải thích đã rồi mày muốn làm gì thì làm ha! Nhưng đừng giết tao trong khi tao còn đang trong giai đoạn phơi phới thế này là được rồi.” Lam nài nỉ.
…
Sau khi nghe xong màn khóc lóc ỉ ôi của Lam, Nhi càng muốn tá hỏa. Thì ra con nhỏ này mới quen được anh chàng nào đó ở trên mạng, hai người đã thân thiết với nhau hơn qua vài lần trò chuyện, nên hôm nay cả hai quyết định gặp mặt để chuẩn bị được thì tới không được thì lui. Và thế là con người vô tội đang đắm chìm trong mộng đẹp vào những ngày nghỉ hiếm hoi như cô đây rất xui xẻo bị con bạn thân dựng đầu dậy từ ‘sáng sớm’ để đến đây lựa đồ với nó. Còn chuyện ‘liên quan đến mạng sống nhân loại’ đó thì Lam có một câu giải thích rất tuyệt vời là nếu cô không đi theo thì Lam sẽ hồi hộp đến mức không thể chọn đồ được, như vậy thì cô nàng sẽ mất điểm trong mắt người ấy, nó sẽ buồn tình dẫn đến việc mất hi vọng vào tình yêu, nếu thế thì nó sẽ nghĩ quẩn mà quyết định ở giá, mà ở giá thì không thể có con. Và cuối cùng kết luận một câu… việc cô không nghe lời nó đến đây sẽ là nguyên nhân gián tiếp ngăn cản sự ra đời của một đứa bé vô tội chưa thành hình mà cũng không hẳn là nó sẽ có con nữa. Oan uổng! Oan uổng quá mà!
” Cái lí do nát bét như vậy mà mày cũng nghĩ ta được hả?! Đầu mày chứa cái thứ gì bên trong vậy?” Nhi lừ mắt nhìn Lam đang khúm núm bên cạnh mình, quăng một câu châm chọc.
” Thôi mà! Tao biết lỗi rồi, một lần này thôi, lần sau tao sẽ không tái phạm nữa! Dù sao cũng đã tới đây rồi, không lẽ bây giờ đi về tay không? Lâu rồi tao với mày mới đi mua sắm, vào trong đi, ha!” Lam lắc lắc cánh tay Nhi, nũng nịu.
” Đồ có trai quên bạn, hừ!” Nói xong Nhi bỏ đi thẳng vào cửa trung tâm Thịnh Thế, Lam thấy vậy nở nụ cười chiến thắng rồi cũng nối gót theo sau.
…
Công cuộc ‘chạy sô’ từ cửa hàng này sang cửa hàng khác, từ tầng này đến tầng kia trong trung tâm sắm của hai cô nàng đã đến lúc dừng chân.
Yến Nhi và Bảo Lam hiện tại đang ngồi nghỉ ngơi hồi sức sau một hồi vận động từ cơ thể cho đến đầu óc tại một chiếc ghế dài bằng nhựa ở tầng ba của Thịnh Thế.
Để cơ thể mềm oặt của mình rơi tự do trên ghế, Nhi lấy tay quạt lấy quạt để những giọt mồ hôi nhễ nhại trên gương mặt của mình, quay sang nhìn vẻ thỏa mãn trên của con nhỏ ngồi bên cạnh, cô trêu tức:
” Có cần phải háo hức đến vậy không?”
Nghe được giọng Nhi, Lam nhanh chóng thoát khỏi những hình ảnh tưởng tượng của mình về một cuộc gặp mặt định mệnh. Đôi mắt lập lòe sáng, cô quay phắt qua:
” Đương nhiên rồi! Mày có biết rằng đây là lần đầu tiên tao đi gặp mặt bạn trai không? Tao đang rất là hồi hộp đây này. Hay là…” Nói đến đây, cô ngập ngừng, liếc liếc Nhi giống như cô nàng có chuyện gì đó rất khó nói.
Rồi! Hiểu luôn! Con nhỏ này lại muốn xin xỏ chuyện gì đó?! Chắc chắn ‘một chăm phần chăm con bò cười’. Chỉ cần nhìn vào cái ánh mắt ‘đen tối’ đó thì Nhi có thể đoán không trật một li nào, trước giờ đều là vậy!
” Có gì mày nói thẳng đi, đừng nhìn tao bằng ánh mắt như vậy, tao sẽ nghĩ mày thầm thương trộm nhớ tao đấy!” Nhi nói móc.
” Tối nay, mày… đi chung với tao đến đó được không?” Nói rồi, Lam còn khoa trương lấy hai bàn tay bịt kín cái lỗ tai của mình lại. Cô quá hiểu cái tính của con bạn mình, biểu nó làm mấy cái chuyện không đâu vào đâu như vậy chắc chắn nó sẽ la hét đến ầm nhà ầm cửa, vậy nên cô phải chuẩn bị sẵn tư thế để ‘chết trận’.
Và đúng như vậy, một giây sau khi phân tích xong ‘hàm ý’ trong lời nói của Lam, hai mắt Nhi trợn trừng lên, cái miệng nhỏ banh rộng ra, rít gào:
” MÀY MỚI VỪA NÓI CÁI GÌ?!”
Ngay sau đó, Nhi rất vinh dự trở thành đối tượng được người người chú ý trên cái tầng ba rộng thênh thang này. Nghe xong tiếng thét kinh người kia mọi ánh nhìn đều tập trung vào một cô gái với cái khuôn mặt xinh xắn và cái miệng nhỏ nhắn nhưng phát ra âm thanh đầy lực sát thương là Nhi với khuôn mặt cảm thán: Đúng là ‘nhỏ mà có võ’!
Dường như cũng ý thức được sự hớ hênh của mình, Yến Nhi chỉ biết ngượng ngùng cười trừ thay cho lời xin lỗi, đợi đến khi mọi người bắt đầu tản đi. Cô gườm gườm ‘đầu sỏ’ gây ra tất cả mọi việc đang ngồi bịt tai bên cạnh mình:
” Con nhỏ chết tiệt, chỉ tại mày hết!”
” Sao lại tại tao? Tao chỉ đóng góp một phần nào đó thôi, còn lại là nhờ sức công phá tuyệt cú mèo từ cổ họng của mày đấy chứ!” Lam cười hề hề phủi sạch mọi tội lỗi của mình. Ngay lập tức nhận được án tử hình bằng ánh mắt ghê gớm của Nhi khiến cô nàng lập tức ngậm miệng.
” Lúc nãy mày nói cái gì?!”
” À… thì là… tao…”
” Đừng có à, thì, là, mà gì cả, nói mau đi!”
” Tao… tao muốn tối nay mày cùng với tao đi đến chỗ hẹn.” Lam cắn răng nói.
” Này, tao không thích làm bóng đèn hay là kì đà gì đâu nhá!” Rút kinh nghiệm từ lần trước, Nhi chỉ gầm nhẹ nhưng cũng đủ để thể hiện sự bực tức của cô lúc này.
” Không, anh ấy nói với tao có thể đi cùng bạn bè nếu như muốn mà. Tao nghĩ anh ấy cũng sẽ dẫn theo những anh chàng khác, nếu vậy tao sẽ lẻ loi, đơn độc. Hu hu, Nhi xinh đẹp ơi, không lẽ mày muốn bạn thân của mày phải bẽ mặt trong lần đầu tiên hẹn hò như vậy à?! Giúp tao đi mà, năn nỉ đó!” Lam vừa mếu máo nói vừa lắc lắc cánh tay Nhi để cầu mong sự đồng tình. Cô biết đây là cách hữu hiệu nhất đối với nó, mỗi lần cô sử dụng chiêu này là nó chỉ có nước giơ tay đầu hàng mặc dù nó biết rằng cô giả vờ. Quả nhiên, vài giây sau…
” Haizz… Cũng tại tao để lộ điểm yếu cho mày nên mày cứ được nước lấn tới như vậy. Chịu thôi, ai bảo ta có một nhỏ bạn hám trai là mày chứ! Thôi được rồi, coi như tao làm phúc tích đức cho con cháu đời sau vậy!” Nhi thiểu não.
Nghe Nhi nói xong Lam cười rạng rỡ đánh cái chụt vào má Nhi.
” Tao biết mày thương tao nhất mà! Lần sau tao đãi mày ăn mì tôm ha?!”
” Cái đó mà gọi là đãi à, nếu vậy mày ăn một mình luôn đi con quỷ!”
” Hì hì, tao giỡn mà! Mày thích cái gì tao sẽ đãi cái đó, oke?!”
” Vậy còn được!”
” Ọt… ọt…”
Âm thanh gì đó rất không dễ nghe lọt vào tai hai cô nàng. Lam nhăn nhó xoa xoa cái bụng đang biểu tình nhiệt liệt của mình rồi nhìn đồng hồ trên tay, thấy đã quá mười hai giờ Lam quay sang Nhi:
” Đi kiếm gì ăn đi, tao đói bụng rồi!”
” Ừ, tao cũng vậy! Đi thôi!” Nhi gật đầu.
Sau đó cả hai đều nghe theo tiếng gọi từ bác bao tử thân yêu bắt đầu cuộc hành trình ‘chuyển nhượng thực phẩm’ gian nan của họ.
…
Đánh chén no nê, Yến Nhi đưa hai tay đặt lên cái bụng tròn vo vì no căng của mình rồi rất không thục nữ ợ hai tiếng rõ to, còn cười đến thỏa mãn nhìn Bảo Lam ngồi đối diện:
” No quá đi, tao đứng dậy không nổi nữa rồi!”
” Tao cũng chả hơn gì mày!” Lam lười biếng đáp.
Vừa nói Lam vừa phóng ánh mắt nghi hoặc đến nơi nào đó trong trung tâm mua sắm, khi đã chắc chắn suy nghĩ của mình, cô khều khều Nhi:
” Hình như tao thấy anh Việt Quân mày ạ!”
Nghe xong, Nhi híp híp mắt một cách nguy hiểm:
” Phan Việt Quân?! Anh ta ở đây làm gì?”
” Sao tao biết được?!”
” Để tao coi.”
Yến Nhi chồm người tới chỗ cửa kính gần chỗ Lam, theo ánh mắt của nhỏ nhìn ra ngoài thì thấy được một bóng người quen quen. Đúng là Quân! Dáng người cao ráo, điển trai với mái tóc màu nâu được cắt tỉa gọn gàng, khuôn mặt hoàn mĩ không có chỗ chê. Một bộ đồ đúng chất playboy chính hiệu với quần jean rách đang là mốt và áo thun màu đen có cả cái hình đầu lâu nổi bật phía trước. Nhìn cái bộ dạng thong dong, hai tay xỏ vào túi quần, cái bộ mặt kiêu ngạo vểnh lên của Quân mà Yến Nhi thấy tức kinh khủng. Sao lúc nào hắn ta cũng mang cái bộ dáng khinh khỉnh đáng ghét đó chứ?! Đã vậy hắn đi tới đâu cũng là trung tâm sự chú ý của một đám động vật giống cái tầm thường kia. Như hiện tại cũng không ngoại lệ, mấy đứa con gái trong trung tâm cứ rần rần chạy theo chân hắn không rời, còn lôi cả máy ảnh ra chụp lấy chụp để như thể hắn là minh tinh điện ảnh vậy! Đúng là bực mình mà!
Đang than vãn nỗi bực tức của mình bỗng nhiên Nhi thấy bên cạnh Quân hình như có người đi cùng thì phải?! Nhìn kĩ hơn nữa, Nhi nhận ra đó là một cô nàng rất xinh đẹp. Một bộ váy ngắn hở hang ôm lấy dáng người thon thả, bốc lửa với ba vòng chuẩn không cần chỉnh, làn da trắng nõn như trứng gà bóc vậy! Mái tóc màu hạt dẻ dài, uốn xoăn xõa ngang sóng lưng, khuôn mặt tinh xảo với đôi môi đỏ chót, cái mũi cao cao và đôi mắt tinh tế. Woa! Mĩ nữ thời đại là đây! Đẹp quá!
” Này Nhi, mày có thấy cái chị đi cùng anh Quân không. Chị ấy đẹp nhỉ?!”
Nhi còn đang đắm chìm trong sự mô tả của mình về cô gái kia thì nghe được tiếng Lam, cô ngơ ngác quay đầu sang nhìn nhỏ:
” Ờ, cứ như tiên nữ vậy!”
” Nếu tao nhớ không nhầm thì hình như chị ấy là hoa khôi nổi tiếng nhất của trường Hồng Ánh – Lê Hà Phương học lớp 12 thì phải!” Lam nghiền ngẫm suy nghĩ rồi bật thốt.
” Lê Hà Phương?! Hoa khôi trường Hồng Ánh?!” Nhi ngạc nhiên.
” Đúng vậy! Tao nghe nói bà chị này thích anh Quân đến ba năm lận đấy, theo đuổi ảnh từ đó đến giờ mà nghe đâu là không thành công. Mày đừng nhìn bề ngoài đẹp đẽ vậy mà đánh giá, tao có quen mấy con nhỏ bên trường đó, bọn nó nói chị ta ỷ vào mình là hoa khôi được bọn con trai trong trường thích nên rất là hống hách, luôn tỏ vẻ ta đây, kênh kiệu. Nó còn nói ba của chị ta là tổng giám đốc của tập đoàn lớn nào đó bỏ ra một số tiền không nhỏ cho trường nên chị ta được các thầy cô đặc biệt ưu ái, không dám nặng nhẹ vì thế đứa nào mà làm chị ta phật ý thì cũng không được kết cục tốt, nhẹ thì bị đàn em của chị ta cho một bài học, còn nặng thì trực tiếp bị tống cổ khỏi trường. Vì thế nên có thể nói chị ta là nữ hoàng của trường Hồng Ánh!” Lam lôi cả ‘tiểu sử’ của Lê Hà Phương mà cô biết ra để nhắc nhở cái con nhỏ đang ngơ ngác ngắm gái đẹp là Yến Nhi để nó khỏi mơ mộng.
” Thật sao?!” Nhi khó tin hỏi.
” Trăm phần trăm.” Lam gật đầu cái rụp.
Vỡ mộng! Không biết vì sao nhưng Yến Nhi cô rất ghét con trai nhất là trai đẹp nhưng trái lại cô rất thích con gái đẹp. Đừng nghĩ là cô thuộc ‘thế giới thứ ba’ nhá, cô chỉ là có ấn tượng tốt đối với giống cái mà thôi. Như cô nàng đang đi cùng Quân chẳng hạn, mới nhìn qua cô rất thích, nhưng khi nghe xong sự tình về chị ta cô hoàn toàn vỡ mộng! Đẹp mà tính tình như vậy thì cũng chả ra gì, uổng công cô ngắm từ nãy tới giờ! Đúng là ‘hoa đẹp là hoa có gai’ mà!
” Không lẽ chị ta cưa đổ được anh Quân rồi?! Mày có nghĩ vậy không?” Lam nhìn thấy Hà Phương đang thân mật khoác tay Việt Quân đứng trước cửa hàng trang sức thì không nhịn được hỏi.
” Có lẽ là vậy! Cá mè một lứa mà, quen nhau thì bình thường thôi. Chẳng có gì ngạc nhiên.” Nhi bình thản đáp.
” Ừm, có khi công sức ba năm chị ta bỏ ra đã được đền đáp.”
” Xì! Mày làm quá!” Nói xong, Nhi nghĩ ngợi gì đó rồi quay sang Lam nháy mắt tinh nghịch.
” Này, mày có muốn phá bĩnh hai người đó không? Tao nghĩ ra được trò này thú vị lắm!”
” Trò gì?!” Lam hiếu kì, mặc dù có chút lo lắng nhưng ‘chơi’ một lát chắc cũng không sao đâu. Nghĩ vậy, cô nàng nhanh chóng lấy được sự hứng thú.
Nhi ngoắc ngoắc tay ý bảo Lam ghé sát vào, cô nói nói cái gì đó rồi cả hai cùng nhìn nhau cười một cách nham hiểm. Sắp có trò hay rồi đây!!