13 năm sau… Trong một căn phòng nhỏ, một cô bé đáng yêu chỉ chúi mặt ôm con gấu nông ngủ ngon lành. Khung cảnh nơi này thật bình yên, ấm áp. Những ánh nắng nhảy múa ngoài khung của sổ. Những chiếc lá già của cành cây đối diện khung của sổ rơi xuống đều đều.
“Rầm!”
Cánh cửa phòng cô nhóc bị ai mạnh bạo đẩy mạnh. Cô nhóc trên giường chợt giật mình, chui rúc vào chăn của mình.
– Ê! Con mèo lười kia dậy mau! Bộ muốn đi học trễ ngay ngày đầu à? – Giọng anh hách dịch theo đúng nghĩa công tử.
– Hả? Mấy giờ rồi anh hai! Sao không kêu em dậy? – Cô nhóc tì bật dậy hoảng hốt, leo vội khỏi giường rồi lao vào phòng tấm để vệ sinh cá nhân.
– Anh giỡn thôi mà! Mới 4 giờ à! Thôi anh đi công việc đây! – Anh cười nụ cười làm điếng hồn nhiều cô gái, rồi cứ thế mà ung dung quay người ra cửa.
– Anh hai!!!!!! – Cô nhóc gầm lên. Anh đúng là chọc nó tức chết.
Nghe tiếng gần như sư tử của nó, anh chạy mất dạng.
Cô nhóc bực bội vệ sinh cá nhân. Rồi thay quần sao đi học một cách chỉnh tề. Đồng phục trường nó là áo sơ mi trắng, quần tây xanh. Nó thích thú khi mặc lại bộ đồng phục sau ba tháng nghỉ hè. Nó nghĩ mình là đứa lập dị nhất rồi!
Cô nhóc đáng yêu này tên là Đỗ Thuỵ Mộc Miên. Mộc Miên là một cô nhóc song tử chính hiệu. Nói nhiều, đấu võ mồm,…thì đố ai thắng nổi. Mang vẻ ngoài thiên thần đáng yêu, nhưng mà nổi giận lên là thành nữ quỉ.
Sau khi trang điểm xong, Mộc Miên lôi bài ra học giết thời giờ. Miệng thần rủa ông anh đáng ghét!