Cùng Trưởng Quan AA Luyến

Chương 2: Hoa đào đang nở rộ



Sở Nghiêu và Diêu Văn Phỉ ăn cơm xong trở về ký túc xá cũng đã hơn tám giờ.

Trường Quân sự Liên bang rất lớn, buổi tối còn có rất nhiều đại đội huấn luyện ở bãi tập. Đại đội điều chỉnh cơ giáp không linh hoạt, hạm đội không quân đang điều khiển phi hạm, còn có một đám người đang tiếp nhận huấn luyện khả năng kháng pheromone…

Có trật tự, một loại vẻ đẹp ngăn nắp.

Đối với một số người, ở đây không có ban đêm mà chỉ có rèn luyện vô tận. Sở Nghiêu hai tay chống lên mép cửa sổ ký túc xá, trầm mặc nhìn sân huấn luyện phía dưới, suy nghĩ trôi đi xa.

Hắn và Diêu Văn Phỉ đều là thành viên của đội đặc biệt. Đội đặc biệt đại biểu cho những thứ mà các đại đội khác phải học, không cần tập trung vào kỹ năng hay chuyên môn, bọn họ phải toàn năng.

Nhưng sẽ không bị kiểm soát chặt chẽ như các đại đội khác, nói chung là tương đối tự do.

Đám người này thiên phú dị bẩm, trên cơ bản đều mang quân hàm, sau khi huấn luyện xong trực tiếp tiến vào căn cứ số 0, cam kết trung thành với Liên bang.

……

“Nghiêu ca, mày đứng ở chỗ này nghĩ cái gì vậy? Tao tắm xong, mày vào tắm đi?”

Diêu Văn Phỉ mặc áo phông màu xanh đen của trường quân đội, lau tóc đi về phía mép cửa sổ.

“Ừm.” Sở Nghiêu nhẹ nhàng đáp một tiếng, đi vào trong phòng.

Trường Quân đội Liên bang không hổ là nơi huấn luyện ưu tú nhất tinh tế, các phương diện điều kiện đều là hạng nhất.

Phòng ngủ rộng rãi, phòng đôi, được trang bị cáp treo đi thẳng lên lầu, phòng ngủ của Sở Nghiêu ở tầng 46, đi lên chỉ mất vài giây.

……

Tắm rửa xong đi ra nằm trên giường, Sở Nghiêu hai tay gối sau đầu.

Không ngủ được.

Nghĩ về người đàn ông trẻ tuổi chiều nay. Tại sao lại quen thuộc với thao tác điều khiển cơ giáp như vậy? Xuất hiện gần trường quân đội, chẳng lẽ là học sinh mới?

“Ôi —— Đệch, Nghiêu ca!” Diêu Văn Phỉ cầm thông tấn khí của mình rồi đả cá chép (1) lên cái giường bên phải của Sở Nghiêu.

(1)

鲤鱼打挺:

một kỹ năng thể thao hoặc chuyển động cơ thể, được đặt tên vì trông giống như một con cá chép nhảy lên khỏi mặt nước, thường được sử dụng trong biểu diễn thể dục dụng cụ và võ thuật. Hành động được lấy từ hình ảnh một con cá chép nhảy lên khỏi mặt nước hoặc kéo thân trên mặt đất. (Bật người đứng dậy từ tư thế nằm, mình tra gg thì nó là động tác bật tôm)

Suy nghĩ của Sở Nghiêu bị gián đoạn, nhíu mày, không muốn nghe cậu ta lẩm bẩm…

“Trần Duẫn cô ấy muốn chia tay với tao!!” Diêu Văn Phỉ khổ sở nhìn Sở Nghiêu.

Trần Duẫn là một Omega trong đại đội quản lý gen, cụ thể trông như thế nào thì Sở Nghiêu không nhớ rõ, chỉ nhớ rõ cô ấy và Diêu Văn Phỉ đã lâu không hòa hợp.

Diêu Văn Phỉ đã theo đuổi tất cả các Omega trong trường quân đội, trường quân đội có tỷ lệ AO mất cân bằng, cho nên cậu ta cũng không theo đuổi được mấy người…

Lúc này Diêu Văn Phỉ thương tâm muốn chết, cao 1m9 ngồi trên giường, biểu tình trên mặt xen lẫn sự hoài nghi, nghi ngờ bản thân, còn có chút ủy khuất, thoạt nhìn thật sự đáng thương…

Sở Nghiêu chống giường ngồi dậy, có chút muốn cười: “Sao mày lại vô dụng như vậy? ”

“…” Diêu Văn Phỉ không nói gì, cầm thông tấn khí điềm đạm đáng thương nhìn Sở Nghiêu.

“Nghiêu ca, mày nói xem tao còn hy vọng quay lại với cô ấy không? ”

Dù sao theo đuổi một tháng mới đuổi được tới tay, thật sự là đem trái tim Omega này từ chỗ Sở Nghiêu giành trở về.

Vừa nghĩ đến hầu hết các Omega hắn đuổi theo đều đặt trái tim vào Sở Nghiêu, Diêu Văn Phỉ liền tuyệt vọng, cảm giác con đường tình yêu của hắn đầy chông gai.

“Lại thất tình, aaaa —— giết tao đi!” Diêu Văn Phỉ cảm giác được màn đêm, bi thương liền không ngừng được.

“Hiện tại tôi cảm thấy trái tim như tro tàn, tôi không sống nổi nữa, tôi là một Alpha thất bại, tôi sống còn không bằng chết đi.”

“Không có tiền đồ.” Sở Nghiêu cười mắng cậu ta một câu.

Diêu Văn Phỉ: “…”

Sở Nghiêu đi xuống giường lấy khăn giấy, dán trên mặt Diêu Văn Phỉ, che đi hai hàng nước mắt trên mặt hắn. Trêu ghẹo nói: “Nếu mày cứ như vậy mà chết, sau này khi cô ấy già đi trước mặt cháu trai mình còn có thể nói một câu, trước kia có Alpha từng liều mạng với bà nội của con. ”

“Xì——” Diêu Văn Phỉ bật cười, “Ngươi là người nào…”

“A đúng rồi, Nghiêu ca, mày biết không?” Nổi buồn của cái tên A lăng nhăng Diêu Văn Phỉ này chỉ thoáng qua

“Sĩ quan huấn luyện đặc biệt của chúng ta xin nghỉ cùng Tiểu Kiều O của hắn đi hưởng tuần trăng mật rồi, cho nên ngày mai sẽ có sĩ quan huấn luyện mới đến. ”

“Không biết, không có hứng thú.” Sở Nghiêu xỏ dép lê trở lại giường mình.

“Ngủ đi.” Sở Nghiêu có chút mệt mỏi.

“Này! Được rồi, Nghiêu ca. ”

……

Ngày hôm sau, 5 giờ sáng.

“Ô——” Tiếng chuông vang vọng khắp sân trường đánh thức Sở Nghiêu.

“Đệch.” Sở Nghiêu ngồi mạnh đứng dậy, xoa xoa mặt, hắn đã vào trường quân đội được vài năm, nhưng lần nào chuông rời giường cũng khiến người ta chán ghét như trước.

“Nghiêu ca, nhanh lên, tao chiếm chỗ ngồi cho mày ở vị trí cũ của nhà ăn thứ ba, mau tới!”

Diêu Văn Phỉ cài thắt lưng quân phục kéo mở cửa liền xông ra ngoài.

Sở Nghiêu có chút không đủ tỉnh táo, hai chân cong lên, hai tay thon dài đặt lên đầu gối, cúi đầu chờ hồi phục tinh thần.

Mười phút sau, Sở Nghiêu lên cáp treo đi xuống lầu. Chậm rãi đi về phía nhà ăn thứ ba.

……

“Mẹ… kiếp! A tốt ha! ”

“Ôi mẹ ơi, nghe nói một Alpha một Omega, cả hai đều đẹp trai như vậy!”

“Người mặc ao khoác quân đội màu đen thật tuyệt vời!!”

……

Tần Đồ tựa lưng vào ghế phòng ăn, nhìn Mục Thanh đối diện chậm rãi ăn cháo.

Các cuộc thảo luận xung quanh có chút lớn, ồn ào.

“Làm ơn há cái miệng lớn một chút, múc nhanh một chút, mày hiện tại là muốn ăn chứ không phải dùng bữa.” Tần Đồ giơ ngón trỏ lên gõ nhẹ xuống bàn.

“Mày đi trước đi, lát nữa tao lại sau.” Mục Thanh tiếp tục chậm rãi ăn cháo. Quân phục màu trắng phối hợp với tư thái tao nhã của anh, quả thực là một phong cảnh đẹp đẽ ở nhà ăn thứ ba.

Diêu Văn Phỉ nhìn thông tấn khí, lúc này cũng không có tâm trạng ngắm cảnh đẹp —— sắp đến giờ tập hợp rồi, Sở Nghiêu còn chưa tới.

Nếu không tới thì không còn gì ăn, Diêu Văn Phỉ bất thình liệt đứng lên, xách thức ăn đi ra ngoài, phiền toái Nghiêu ca ăn trên đường…

Tần Đồ nghe Mục Thanh trả lời, nhíu mày nói: “Vậy tao đi trước, mày chú ý thời gian một chút, đừng đến trễ. ”

“Chờ một chút.” Mục Thanh gọi anh lại.

“?” Tần Đồ gấp cái áo khoác quân đội màu đen, quay đầu nhìn Mục Thanh.

“Để áo khoác của mày lại, có hơi lạnh.”

Tần Đồ cởi áo khoác đặt ở vị trí bên cạnh Mục Thanh, mặc một thân quân phục màu trắng đi ra ngoài…

Góc hành lang phía đông sân tập ——

Lúc này Sở Nghiêu hơi khó chịu, vốn dĩ cơn tức giận lúc bị đánh thức lúc sáng vẫn chưa hoàn toàn tan đi, cái tên rác rưởi Trần Duy này còn đụng vào họng súng.

Trần Duy là một Alpha cấp S trong đội đặc biệt, cùng đẳng cấp với Sở Nghiêu. Hai người bọn họ cho tới bây giờ cũng không hợp nhau, trước kia Diêu Văn Phỉ ở đây còn có thể ngăn Sở Nghiêu không động thủ, sau đó tự mình cãi nhau với Trần Duy. Dù sao trong trường Quân sự Liên bang tự mình ẩu đả là một chuyện rất nghiêm trọng.

Nhưng không bị phát hiện thì không sao. Hiện tại Diêu Văn Phỉ không có ở đây, Sở Nghiêu cũng không phải alpha tính tình đặc biệt tốt.

Đối mặt với sự cố tình khiêu khích của Trần Duy, giờ phút này xem như thù mới thêm hận cũ.

“Bộp——” Sở Nghiêu cầm cổ áo Trần Duy, cho hắn một nắm đấm vào mặt phải

“Muốn nói nhảm thì cách xa một chút. ”

“Con mẹ mày…”

Trần Duy khuôn mặt vặn vẹo, cong đầu gối muốn đá vào thắt lưng Sở Nghiêu, đồng thời phóng thích ra pheromone của mình.

Trong quá trình công kích, pheromone có thể tiến hành áp chế tinh thần lực của đối phương.

Xung quanh có Alpha cấp A và Alpha cấp B đang theo dõi trận chiên, giờ phút này bọn họ đều không dễ chịu, bị Alpha cấp cao áp chế làm cho thân thể bọn họ run lên, trên trán toát ra từng giọt mồ hôi lớn, tim đập thình thịch, hoảng sợ.

“Mày phóng thích pheromone có mùi dầu đậu phộng ra làm gì, rất khó ngửi, mày không biết sao?” Sở Nghiêu nhàn nhạt nói, đưa một tay ra chụp lấy bắp chân đang đá lên trên, vặn nửa cái ngược chiều kim đồng hồ.

Mặc dù đều là cấp S, nhưng thiên phú của Trần Duy không bằng Sở Nghiêu, cho nên hắn phóng thích nhiều pheromone hơn nữa cũng không có tác dụng áp chế Sở Nghiêu.

Những tiểu đệ đang xem cuộc chiến cảm giác lão đại của bọn họ lại một lần nữa bị sỉ nhục.

“A——” Trần Duy kêu thảm thiết một tiếng, nằm liệt trên mặt đất, bắp chân truyền đến đau nhức, cơ bắp co rút, đau đến nỗi toát mồ hôi lạnh. Có chút hối hận vừa rồi đi khiêu khích Sở Nghiêu, trước kia Sở Nghiêu cũng không động thủ, chỉ cùng tên Diêu Văn Phỉ kia nói nhảm.

Cho nên vừa rồi khi ăn điểm tâm xong nhìn thấy Sở Nghiêu, giơ ngón giữa lên với anh, hơn nữa nhe răng trợn mắt nói

“Ê, tiểu mù, cái con chó nhà mày đâu rồi? Bỏ mày đi rồi à? ”

Sở Nghiêu không thích danh hiệu “tiểu mù”, nhưng Trần Duy nhất quyết muốn nhảy liên tục trong bãi mìn, lúc này Trần Duy chính là phi thường hối hận.

Không nên vội vàng thể hiện lời nói của mình.

Tiểu đệ của Trần Duy vội vàng tiến lên nâng lão đại của bọn họ dậy.

“Hãy đợi đấy, Sở Nghiêu!” Trần Duy giận dữ trừng mắt nhìn hắn, hung tợn nhổ nước bọt. Khập khiễng rời đi.

Mang theo mùi dầu đậu phộng rời đi.

Sở Nghiêu lười để ý tới hắn.

……

Sở Nghiêu vòng ra khỏi hành lang, nhấc chân đi về phía nhà ăn thứ ba. Đột nhiên dừng bước, nâng cổ tay nhìn vào thông tấn khí, vừa rồi đánh nhau trì hoãn không ít thời gian, hiện tại cũng sắp trễ rồi, không biết Diêu Văn Phỉ còn đang ở trong nhà ăn hay không.

Suy nghĩ một chút, Sở Nghiêu vẫn quyết định đi nhà ăn thứ ba một chuyến, miễn cho Diêu Văn Phỉ vẫn còn chờ hắn.

Sở Nghiêu đi một con đường khác đến nhà hàng tương đối tiết kiệm thời gian, thế là bỏ lỡ Diêu Văn Phỉ đang xách đồ ăn chạy đi tìm hắn…

Chờ Sở Nghiêu đến dưới lầu nhà ăn thứ ba, hắn nhìn thấy một người quen thuộc.

“Hi, nhanh như vậy đã gặp lại nhau.” Tần Đồ cười nửa miệng nhìn Sở Nghiêu đang chuẩn bị lên lầu.

Sở Nghiêu nhìn người đàn ông đứng trên bậc thềm, một thân quân phục màu trắng… Lại đem ánh mắt chuyển đến trên vai anh —— là một thiếu tướng.

“Chào ngài.” Sở Nghiêu chào anh một cái, sau đó lướt qua anh muốn đi lên lầu.

Lúc đi qua, Tần Đồ bất thình liệt vươn tay giữ chặt cánh tay Sở Nghiêu.

Sở Nghiêu nghiêng đầu nhìn về phía anh: “? ”

Tần Đồ: “Bạn cậu vừa mới đi ra ngoài. ”

Sở Nghiêu rút cánh tay ra khỏi tay Tần Đồ, mím môi nói: “Cám ơn. ” Sau đó đi xuống bậc thang quay lại con đường ban đầu trở về.

“Cậu là đội đặc biệt?”

“Tôi nhất định phải trả lời sao?” Sở Nghiêu dừng bước.

“Đương nhiên là không phải, thiếu tá.” Tần Đồ Cư nhìn hắn từ trên cao xuống, cười cười: “Nhưng tôi hy vọng cậu trả lời, dù sao hai chúng ta rất có duyên. ”

Sở Nghiêu lạnh lùng nhìn anh, không nói gì.

Alpha tự nhiên có chút thù địch với Alpha xa lạ, đặc biệt là khi không thể đoán không và nhìn thấy họ, do tính khí hắn nóng nảy nên hắn cũng không biết ở chung với người xa lạ.

“Tên cậu là gì?” Tần Đồ lại hỏi, thanh âm mang theo chút ý cười lười biếng.

“Không cần thiết phải nói cho anh biết.” Sở Nghiêu nhíu mày, trực giác nói cho anh biết người đàn ông này là một vị cao thủ không đơn giản.

“Không sao.” Tần Đồ nhướng mày, vẫn cười tủm tỉm như trước

“Không lâu sau cậu cũng sẽ tự mình nói cho tôi biết. ”

Sở Nghiêu: “? ”

Sở Nghiêu mặt không chút thay đổi rời đi.

Tần Đồ nhìn chằm chằm bóng lưng hắn, như có điều suy nghĩ.

……

Lúc Sở Nghiêu đến sân huấn luyện, người của đội đặc biệt chỉ còn thiếu một mình hắn.

Hắn đi qua đứng bên cạnh Diêu Văn Phỉ.

“Nghiêu ca, có chuyện gì vậy? Tao ở nhà ăn không chờ được người, đi ra ngoài để tìm cũng không nhìn thấy mày đâu.”

Diêu Văn Phỉ lấy thức ăn từ trong túi ra đẩy qua cho hắn

“Ăn nhanh đi, thừa dịp sĩ quan huấn luyện còn chưa tới. ”

Sở Nghiêu: “…”

“Không có việc gì, vừa rồi Trần Duy gây phiền toái, trì hoãn một chút.” Sở Nghiêu đẩy thức ăn vừa nãy ra.

“Cám ơn mang bữa sáng cho tao, nhưng tao không ăn đâu. ”

“Mẹ kiếp! Phải xử lý cái tên Trần Duy này! “Diêu Văn Phỉ nghiến răng mắng. Sau đó tiếp tục đẩy thức ăn về phía Sở Nghiêu ——

“Nghiêu ca, đừng kén chọn quá, lát nữa còn có chương trình huấn luyện buổi sáng, mày phải ăn lót dạ. Mày xem đây là sủi cảo, đây là bánh anh đào… Đều là thứ mày thích ăn.”

“Thật sự không muốn ăn.” Sở Nghiêu lắc đầu, “Lúc này tao không có khẩu vị gì. ”

Lúc đi tới còn mơ hồ ngửi thấy, bánh bao chiên có mùi hẹ….

Chỉ có Diêu Văn Phỉ yêu mùi vị này.

Diêu Văn Phỉ nghiến răng bất lực, cảm thấy nghi ngờ Sở Nghiêu và Trần Duy đều thiếu đánh như nhau.

Chỉ là cậu không dám thu thập…

Nhưng mà Alpha xuất sắc làm sao có thể móc nối với kén ăn! Diêu Văn Phỉ ở trong lòng yên lặng đem Sở Nghiêu hỏi thăm một lần…

“Được rồi, nhưng mà tao không ném đi, mày không ăn thì tao ăn, chờ tao tiêu hóa xong bữa ăn vừa rồi thì sẽ ăn nó.” Diêu Văn Phỉ một lần nữa cất thức ăn vào túi, mắt thấy sĩ quan huấn luyện còn chưa tới, lại bắt đầu nói nhảm ——

“Nghiêu ca, vừa rồi tao thấy sĩ quan huấn luyện mới ở phòng ăn thứ ba, hai người!”

Diêu Văn Phỉ vẻ mặt hưng phấn, “Có Omega, rất có khí chất, hoàn toàn là gu của tôi! ”

Sở Nghiêu liếc cậu ta một cái, nói: “Nếu nhớ không lầm, ngày hôm qua mày mới thất tình mà, còn tâm như tro tàn, muốn chết muốn sống. ”

“Ai da, chuyện tình yêu mà, nói như thế nào nhỉ, thật khó kiềm chế cảm xúc của mình.”

Sở Nghiêu: “…”

Diêu Văn Phỉ càng nói càng hăng hái, giống như đang làm thơ: “Mùa xuân tháng ba, gió nhẹ ấm áp, hoa đào nở, hoa mai nở, tôi nghĩ có một Alpha độc thân cũng nên yêu. ”

Sở Nghiêu: “… Bây giờ là mùa đông. ”

Hoa mai không nở, hoa đào của mày cũng sẽ không nở.

“Gặp anh ấy mùa xuân của tao liền đến.” Diêu Văn Phỉ rông như đang yêu.

“Mày không biết anh ấy mặc một thân quân phục màu trắng tao nhã mà ăn cháo có bao nhiêu mê người, tao nhã, trí thức cùng dịu dàng. ”

“Quân phục màu trắng?” Sở Nghiêu ngước mắt lên.

“Đúng vậy, một người mặc quân phục màu trắng, một người mặc áo khoác quân đội màu đen.”

“Mày xác định quân phục màu trắng là Omega?” Sở Nghiêu hồi tưởng lại người đàn ông anh vừa gặp, cảm giác nơi nào cũng không giống một Omega…

“Việc này hôm qua đã được đăng tải trên diễn đàn, hơn nữa vị áo khoác quân đội màu đen kia A như vậy, chỉ cần không phải mù mắt, ai có thể nhận sai cái này.” Diêu Văn Phỉ khoát tay áo

“Tao biết mày không thích xem diễn đàn. ”

Hiện tại tâm tình Sở Nghiêu có chút phức tạp.

Người vừa rồi là Omega…

Omega?

Một Omega, làm sao kéo được cái hai năm tám vạn dường như… (?)

(?) 怎么拽得跟个二五八万似的. không hiểu câu này có ý gì luôn á

Tao nhã, tri thức, dịu dàng?

“Con mắt nào của mày nhìn ra hắn tri thức dịu dàng?” Giọng Sở Nghiêu có chút thấp

“Con mắt thứ ba? ”

Diêu Văn Phỉ: “…”

“Không phải, Nghiêu ca, mày có thù với người ta sao? Mày cùng anh ấy chưa từng gặp mặt, lại chưa từng thấy qua làm sao biết anh ấy không dịu dàng. ”

Sở Nghiêu nhíu mày, không nói gì.

Im lặng một lát, Sở Nghiêu nhướng mí mắt lên, con ngươi màu nâu nhạt mang theo một chút trêu chọc nhìn về phía Diêu Văn Phỉ, nói: “Coi trọng sĩ quan huấn luyện… Mày định làm gì? “


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.