Hoàng My cũng chẳng quan tâm mấy vì vốn dĩ cô có được “hưởng” một tí hàn khí nào đâu.
Hàn khí chỉ phóng vào cả đấu trường nhưng lại biết tránh cô ra mà.
– Công chúa vẫn chưa được an toàn.
Thần có thể ở đây bảo vệ người không?! – Đoàn Huy híp mắt cười nhưng hàn khí xung quanh vẫn không giảm.
– Sao cũng được.
– Cô lười biếng nói nhưng vẫn phải giữ hình tượng dịu dàng và gia giáo.
Câu nói của cô làm hàn khí trong đấu trường giảm không phanh.
Các trưởng lão, khán giả và trưởng môn hơi khó thích ứng nhưng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.
Thế là suốt mấy trận đấu Đoàn Huy cứ kè kè bên cạnh Hoàng My làm những người thi đấu hơi lo sợ khiến cho trận đấu chán đến không thể chán hơn.
Càng ngày càng chán nên cô ngước lên nhìn trời.
Nhận ra trời đã xế chiều từ lúc nào, cô mới nhìn sang anh thanh niên đứng bên cạnh mình.
– Anh tua nhanh thời gian?! – Cô chống cằm, nghiêng đầu hỏi.
– Để cho bảo bối đỡ buồn chán thôi.
– Anh nhìn cô cười.
Cô gật đầu rồi nhìn hai người đang đấu nhau trên kia.
Nãy giờ nhìn sàn đấu mà hồn cô bay đi đâu nên cũng chẳng để ý là thời gian được tua nhanh đi.
Trưởng môn và các trưởng lão thấy cái kiểu đối xử của người thanh niên tóc trắng được gọi là Mạc tể tướng kia với Hoàng My công chúa lại khác xa với cách đối xử với bọn họ mà hơi đau vì bị nhét cẩu lương nhẹ vào mặt.
Một lát sau, trận đấu cuối cùng kết thúc.
Mọi người làm khán giả đi về.
Nhiều người còn liếc liếc sang chỗ cô nhìn một chút nhưng bị cái liếc cay đắng của Đoàn Huy dọa sợ, chạy nhanh đi.
– Hôm nay cảm ơn trưởng môn.
Cảm ơn vì đã cho phép ta xem những trận đấu của những người tu luyện.
– Cô nhìn trưởng môn cười nhẹ.
– Không có gì to tát cả.
Được đón tiếp Hoàng My đại công chúa đây thì thần rất vinh hạnh làm phúc.
– Trưởng môn cười ra tiếng.
Tác giả: “…” Có chút thô lỗ đấy! Đàn ông mà cười ra tiếng trước mặt con gái là cực kì mất nết luôn chứ nói gì đến thô lỗ.
Trưởng môn: “…” Bà viết kịch bản nha bà! Bà bắt bẻ hoài!
Tác giả: “…” Ờ ha…nhưng mà bắt bẻ là cái tật.
Không sửa được!
– Ta cũng phải đi về đây.
Tạm biệt trưởng môn! Chúng ta sẽ gặp vào ngày nào đó không xa.
– Cô gật đầu cười rồi vẫy tay chào các trưởng lão.
“Có đi thì cô đi một mình thôi! Đừng lôi thêm cậu trai trẻ có thần kinh không ổn định đang đứng đằng sau cô đi theo là chúng tôi sẽ rất cảm kích vì sự cao cả của cô.” – Suy nghĩ chung của trưởng môn và các trưởng lão.
– Tạm biệt Hoàng My công chúa và Mạc…tể tưởng…!- Trưởng môn và các trưởng lão vẫy tay chào cô và Đoàn Huy đang đi ra khỏi khu đấu trường.
Ra đến cổng của Giang Thiên Môn, Đoàn Huy bế Hoàng My lên, phi thân bay về cung.
Phi thân đến cung của Hoàng My, Đoàn Huy vẫn bế cô đến tận giường mới chịu thả xuống.
Nói vài cái rồi anh cũng ngậm ngùi tiếc nuối mà phi thân về.
Cô ngồi trong phòng nghỉ ngơi sau chuyến đi dài gần nửa ngày của mình.
Các nha hoàn trong cung của cô thì được nghỉ hôm nay nên cô chỉ có một mình.
Cô ngồi trên giường suy tư đến ngây ngốc.
Cô cứ cảm thấy mình quên cái gì đó, cái gì đó đó mà không nhớ được.
Cô nghĩ hoài nghĩ mãi không ra nên thôi, khó quá bỏ qua.
Cô đặt hai chân lên giường, phủi phủi vài cái rồi đắp chăn đi ngủ.
____________________
Ở một bên nào đó, có một cô gái tóc xanh màu da trời ngồi nhìn mặt trời lặn ngoài ban công của một căn phòng.
– Kì lạ.
Sao đến giờ Hoàng My vẫn chưa đón mình?! – Chi Linh suy tư.
____________________
_________**Góc trò chuyện cùng tác giả**
Thứ ba, ngày 30 tháng 6 năm 2020
Hôm nay vẫn là một ngày nhàm chán sau thi của ad.
Không có gì nổi bật.
Và hôm nay, ad có xâm nhập được vào bảng điểm thằng em họ nhất khối 7 của mình mà cảm thán nó.
Đây là bảng điểm của thằng em họ ad.
Ad nhìn bảng điểm của nó có chút sợ sệt.
Bảo bảo sợ hãi!!
Tâm sự thế thôi.
Chúc mọi người buổi đêm vui vẻ.