Cung Nữ Cấp Thấp

Quyển 1 - Chương 8: Lý do thành danh



Sắc mặt Nạp Lan Lạc
đột nhiên tối sầm, không biết Vương Hà này rốt cuộc là người phương nào
mà lại có thể làm cho Thu Nguyệt Khê rối rắm như vậy, trong lòng hắn tất nhiên là không vui, hắn kiêu ngạo hất tay nàng ra nói, “Thu Nguyệt Khê, ta mệt rồi, chúng ta trở về thôi”

Thu Nguyệt Khê làm sao có thể
nhìn ra hắn có chỗ nào không vui, điềm nhiên gật đầu, “A Lực, ngươi đưa
Nạp Lan Lạc trở về đi, ta sẽ cùng với tiểu Hồng đi Xuân Hương đường”

Vừa nghe xong, sắc mặt Nạp Lan Lạc càng trở nên trầm trọng, nếu không phải
lúc này hắn đang đeo mặt nạ, thì ai ai cũng sẽ biết hiện thời hắn đằng
đằng sát khí, nghiến răng nói, “Không được, ta muốn ngươi đưa ta về”

Thu Nguyệt Khê trợn mắt, “Uy, ngươi vừa bị lừa đá rồi phải không? Ngươi không nhìn thấy ta có việc riêng phải làm sao?”

“Thu Nguyệt Khê, người kia và gia ai trọng yếu hơn? Hắn rốt cuộc là người
phương nào mà ngươi chẳng thà vứt bỏ gia cũng phải đi tìm người đó?”

Nạp Lan Lạc rốt cuộc cũng không nhịn được mà bộc phát ra, từ lúc ban đầu,
trước mặt Thu Nguyệt Khê hắn chưa bao giờ tự xưng “Gia”, hôm nay, hắn
thật hận mình không thể bắt buộc nàng, trói nàng ở lại bên cạnh hắn, để
nàng không thể đi tìm Vương công tử, Trương công tử nào đó.

“Gia? Gia là gì?” Thu Nguyệt Khê mờ mịt.

Thế nhân thường nói, người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc lúc nào cũng
tỉnh táo, tiểu Hồng xem như đã nhìn ra, Nạp Lan công tử nhất định là ôm
bình dấm chua rồi, nên hảo tâm giải thích, “Công tử người đã hiểu lầm
rồi, Vương công tử là vị hôn phu của đại tiểu thư, hắn cũng không phải
là người tốt gì, thường ngày luôn ham mê nữ sắc, tiểu thư nhà ta là đang thay đại tiểu thư giáo huấn kẻ bạc tình”

Nạp Lan Lạc ngẩn người ra, à, thì ra là vậy, vừa rồi mình cũng hơi thái quá…hơi thái quá rồi.

Thu Nguyệt Khê sững sờ, vì sao hắn lại khẩn trương như vậy? Chẳng lẽ hắn ăn dấm chua rồi?

Trong nội tâm đột nàng đột nhiên có chút mừng thầm, nhưng lại cố làm ra vẻ vô sự thốt lên một tiếng, “Nếu ngươi đã biết cả rồi vậy thì ta đi đây”

Lúc nàng vẫy vẫy ống tay áo chuẩn bị rời đi, Nạp Lan Lạc lại một lần nữa
nắm tay nàng, ôn nhu nói, “Nữ nhân ngốc này, ta đi cùng ngươi là được
rồi!”

Xuân Hương đường…

Lúc này Vương Hà đang ôm nữ nhân ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, mãnh liệt hôn xuống một cái, nghe được gã sai vặt tới bẩm báo nói, “Công tử…công tử, không xong rồi…không
xong rồi…Nhị tiểu thư Thu gia tới”

Vương Hà kinh hãi, lập tức đẩy nữ nhân kia ra, “Cái gì?”

Chỉ thấy Thu Nguyệt Khê một cước đá văng cửa, rống giận, “Vương Hà tên khốn kiếp nhà ngươi, ngươi mau lăn ra đây cho lão tử…”

Vương Hà lập tức thất kinh hồn vía, luống cuống tìm nơi ẩn nấp, ai ngờ Thu
Nguyệt Khê đã sớm xuất hiện trước mặt hắn, sau lưng nàng lại là một nam
tử, tuy một thân bạch y nhưng lại đeo mặt nạ mặt xanh nanh vàng, càng
làm cho độ run rẩy của hắn tăng vọt.

Vương Hà vội vàng quỳ xuống
đất không ngừng dập đầu cầu xin Thu Nguyệt Khê tha thứ, “Ai ui, nhị tiểu thư của ta ơi, cô nãi nãi của ta ơi, ta biết sai rồi, ta không dám nữa, người đại nhân đại lượng tạm tha cho ta lần này đi, ta đã nhiều ngày
rồi không có lại đây, thật sự đấy, ta thề với trời đất! Hừ…Ta thề với
tổ tiên Thu gia!”

“Hừ!” Thu Nguyệt Khê giẫm một cước lên mặt ghế, hù dọa Vương Hà run rẩy, đổ mồ hôi lạnh toàn thân.

“Ta thật sự không biết nên chán ghét ngươi thêm bao nhiêu nữa đây, nếu
không phải bên nhà ngươi âm không âm, dương không dương đã cứu lão đầu
nhà ta một mạng, Thu Nguyệt Khê ta sẽ cho phép ngươi lộng hành như vậy
sao? Hôm nay Thu Nguyệt Khê ta sẽ cho ngươi về chầu tổ tiên, đỡ làm cho
Thu Nguyệt Lạc phải rầu rĩ”

“A…” trong nháy mắt trên mặt Vương Hà liền xuất hiện một dấu tay.

Nạp Lan Lạc bình tĩnh đứng ở một bên, đang suy nghĩ xem “Âm không âm, dương không dương” rốt cuộc là ý gì.

Thu Nguyệt Khê hung hăng đá một cước làm ngã ghế, Vương Hà cũng bị cái ghế đụng vào, quỳ rạp trên mặt đất đáng thương kêu khóc.

Nàng một cước lại một cước dẫm lên bụng Vương Hà, ghét bỏ nhìn hắn, “Ông nội ngươi, khi động sắc tâm ngươi cũng nên nghĩ tới thảm cảnh ngày hôm nay
trước đi”

“Mau dừng tay!” đúng vào lúc này, Thu Nguyệt Lạc vội
vàng tiến vào gian phòng, đem tình hình chung quanh nhìn qua một lần, có một kỹ nữ bị hù dọa sợ hãi ngồi chồm hổm ở góc tường, thút thít liên
tục, mà Vương Hà lại bị Thu Nguyệt Khê dẫm đạp nằm trên đất khóc rống,
mà ngược lại, bạch y nam tử phía sau nàng lại không hề nhúc nhích.

Thu Nguyệt Lạc âm thầm bội phục bạch y nam tử này, nhìn thấy tình cảnh như thế mà vẫn có thể bất động thanh sắc.

Nhưng không người nào có thể biết được giờ phút này, nội tâm Nạp Lan Lạc vẫn
còn đang suy nghĩ câu nói “Âm không âm, dương không dương” mà Thu Nguyệt Khê nói khi nãy rốt cuộc là có ý gì.

Thu Nguyệt Khê dương dương
tự đắc, “Uy, Thu Nguyệt Lạc, ngươi xem phu quân tương lai của ngươi cho
tốt vào, hắn cứ như vậy còn muốn cưới ngươi, không bằng để lão tử ta
thay ngươi giết hắn…”

“Hồ nháo!” Thu Nguyệt Lạc tiến đến đem
Thu Nguyệt Khê kéo xuống, lạnh lùng nói, “Hắn là con trai độc nhất của
Vương gia, huống chi Vương gia lại là ân nhân cứu mạng gia gia nhà chúng ta, ngươi làm như vậy chẳng khác nào đưa Thu gia vào đường bất nghĩa”

Người bên ngoài vây xem ngày càng nhiều, Vương Hà run rẩy nằm sấp không dám
nhiều lời. Nghĩ tới mỗi lần gặp Thu Nguyệt Khê là mỗi lần bị lăng nhục,
làm hại hắn trong vài ngày sau cũng không dám ra ngoài tầm hoa vấn liễu! Thật là nghiệt duyên mà!

Lý Minh liếc mắt nhìn Vương Hà đang nằm trên đất, bộ dạng chật vật không chịu nổi làm cho người ta thật chán
ghét, trong nội tâm âm thầm tán thưởng Thu Nguyệt Khê, nữ nhân như vậy
sợ là không thể tìm ra người thứ hai.

Tầm mắt hắn quét đến bạch y nam tử rồi không khỏi sững sờ. Người này cũng giống Lục đệ của hắn vì
ngày thường vị Lục địa kia cũng rất yêu thích bạch y, mà so với chính
hắn thì Lục đệ còn muốn tao nhã hơn, nên không khỏi thích thú mà dừng
lại trên người nam tử này thêm một lát, rồi lại không biết vì sao người
này giữa ban ngày ban mặt mà lại đeo mặt nạ.

Thu Nguyệt Lạc nhìn
Vương Hà, từ từ nói, “Vương Hà, ta vốn là trưởng nữ Thu gia, gia đình
ngươi lại là ân nhân cứu mạng gia gia ta, ban đầu vì để báo ân, ta không thể không đính ước cùng ngươi, nhưng cho tới bây giờ, ta chưa bao giờ
nghĩ tới phải gả cho loại người như ngươi. Ta cũng đã từng nghĩ qua, nếu như biết sai mà hối cải, ta cũng sẽ nghe theo lệnh phụ mẫu mà gả cho
ngươi, ai ngờ nhiều năm như vậy rồi, ngươi không những không chịu hối
cải, mà còn trêu hoa ghẹo nguyệt khắp nơi. Càng làm cho muội muội ta vì
ta mà trở thành nữ nhân gây chuyện thị phi, luôn bị người ta đàm tiếu,
nhưng những lần đó không phải bởi vì ngươi ăn chơi đàng điếm trong thanh lâu hay sao?”

Mọi người đều mở to đôi mắt, đều nói trưởng nữ Thu gia có cốt cách, ngoài ra không ai mà không biết nhị tiểu thư Thu gia
Thu Nguyệt Khê là nữ tử như thế nào, thì ra lại còn có một đoạn ẩn tình
như vậy a, không thể không nói, lời nói của Thu Nguyệt Lạc đã thành công khiến cho mọi người hào hứng thảo luận.

Nạp Lan Lạc cùng với Lý
Minh cả kinh, tính cách của nàng xác thực bất hảo, nhưng không ai có thể biết được nàng vì tỷ tỷ của mình mới trở thành như thế, trong nội tâm
Nạp Lan Lạc bất đắc dĩ thở dài, nhiều năm như vậy, nàng đã làm như thế
nào mà có thể qua được đây?

“Thu Nguyệt Lạc, ai vì ngươi, ta tự tác tình nhiều, là lão tử cao hứng, là tự lão tử vui lòng” Thu Nguyệt Khê phản bác.

Tự đáy lòng Lý Minh không khỏi gào thét, là tự mình đa tình mới đúng chứ.

Thu Nguyệt Lạc không thèm để ý đến nàng, tiếp tục lạnh giọng nói với Vương
Hà, “Vương Hà, ngươi nghe đây, hôm nay tất cả mọi chuyện đều chấm dứt,
ta ở đây phân rõ giới hạn với ngươi, gia gia ta nợ gia đình ngươi một ân tình, tự gia đình ta sẽ có phương thức khác mà đền đáp, vì vậy nhân
duyên giữa ta và ngươi từ đây đứt đoạn”

Thu Nguyệt Lạc nhìn khắp
bốn phía, liếc mắt về thanh cầm, bước chân nhẹ nhàng đi đến, gãy lên một khúc Bạch đầu ngâm, chỉ thấy Thu Nguyệt Lạc mỉm cười, thanh âm êm tai
từ từ vang lên

(1) “Ngai như sơn thượng tuyết,

Kiểu nhược vân gian nguyệt.

Văn quân hữu lưỡng ý,

Cố lai tương quyết tuyệt.

Kim nhật đấu tửu hội,

Minh đán câu thuỷ đầu.

Tiệp điệp ngự câu thượng,

Câu thuỷ đông tây lưu.

Thê thê phục thê thê,

Giá thú bất tu đề.

Nguyện đắc nhất tâm nhân,

Bạch đầu bất tương ly.

Trúc can hà niệu niệu,

Ngư vĩ hà si si.

Nam nhi trọng ý khí,

Hà dụng tiền đao vi”

Đây là bài thơ Bạch đầu ngâm của tài nữ Tây Hán Trác Văn Quân, lúc này Thu
Nguyệt Lạc vì hoàn toàn phân định rõ ràng giới hạn với kẻ bạc tình Vương Hà, nên đã đem bài thơ này biến thành khúc hát, bi thương mà ngoan
tuyệt.

Mọi người ở xung quanh cũng nghe được thủ khúc này, trong lòng cảm thán, không hổ là kỳ nữ Tần Hoài a.

Thu Nguyệt Lạc hát xong vung tay áo rời đi, Lý Minh thấy thế cũng vội vàng
đi theo, nhưng trong lòng lại có chút không nỡ, tựa hồ như ngọc bội vẫn
không kịp trả lại cho người kia…

Thu Nguyệt Khê bất an đi đến
bên cạnh Nạp Lan Lạc đẩy hắn đi, vội vàng quở trách Thu Nguyệt Lạc,
đương nhiên nàng cũng chẳng biết tại sao nàng lại sợ Nạp Lan Lạc sẽ coi
trọng Thu Nguyệt Lạc.

“Thu Nguyệt Lạc, người này, bình thường mà
lại khoe khoang như vậy a, chỉ là lớn hơn ta một tuổi thôi, không phải
chỉ là đọc sách nhiều hơn ta một chút mà thôi sao, hừ…Hát cái gì mà
hát, ai mà không biết!”

Nạp Lan Lạc nhẹ giọng cười, sủng ái nói,
“Là bài Bạch đầu ngâm, nghe nói bài thơ này do Trác Văn Quân sáng tác
ra, năm đó Tư Mã Tương Như phụ lòng Trác Văn Quân, đem sinh lễ nạp nữ
nhân khác làm thiếp, Trác Văn Quân mới tạo nên bài Bạch đầu ngâm này để
tự tuyệt. Xem ra, tỷ tỷ của ngươi không phải hiểu biết nhiều hơn ngươi
một ít đâu à”

Thu Nguyệt Khê cong môi, “Uy, ta không cho phép
ngươi để ý đến Thu Nguyệt Lạc, có nghe hay không vậy? Nàng là loại nữ tử suốt ngày chỉ biết thơ từ ca hát, nghèo chết đi được. Nếu ngươi thực
thích nàng, ngươi nhìn ta cũng được mà, dù sao thì hai chúng ta nhìn
cũng giống nhau a”

Nạp Lan Lạc giơ tay lên nhẹ nhàng nắm lấy gò
má Thu Nguyệt Khê, khuôn mặt nàng đỏ lên như mặt trời nhỏ, cũng không
tiếp tục nhiều lời.

Hắn làm như lầm bầm làu bàu nói, “Thu Nguyệt
Khê, ta đây mới biết vì sao ngươi lại nổi danh ở Tần Hoài như vậy, lại
vì sao thường ngày cũng không giống nữ tử một chút nào hết. Nhưng….nữ
nhân như ngươi, ngược lại, lại làm cho ta nóng gan nóng ruột!”

Thu Nguyệt Khê chụp được cánh tay Nạp Lan Lạc, chu mỏ nói, “Tên Thu Nguyệt
Lạc ngốc kia, nếu không phải nàng sinh ra sớm hơn ta một năm, nói không
chừng tên Vương Hà nát người kia đã đến tay ta rồi, ta mới không muốn
tìm loại người như vậy, nói không chừng ta có thể đánh hắn ác liệt hơn.
Hơn nữa, ai nói ta vì Thu Nguyệt Lạc, thật sự là tự tác tình nhiều,
hừ…”

“Là tự mình đa tình..” Nạp Lan Lạc bất đắc dĩ cường điệu nói.

Nếu không phải hắn đang đeo mặt nạ, liền có thể thấy được trong mắt hắn
toàn sủng ái, trong thiên hạ này, có thể làm cho ánh mắt Nạp Lan Lạc
chứa đầy ý cười sợ chỉ có mỗi mình Thu Nguyệt Khê.

****************************************

(1) Bài dịch: Bạch đầu ngâm – Trác Văn Quân

Khúc ngâm bạc đầu

Trắng như tuyết trên núi,

Sáng tựa trăng giữa mây.

Nghe lòng chàng hai ý,

Thiếp đành đoạn tình này.

Hôm nay chén sum họp,

Đầu sông tiễn sớm mai.

Lững thững theo dòng nước,

Nước mãi chảy đông tây.

Buồn đau lại buồn đau,

Vợ chồng chẳng nên than.

Mong người lòng chỉ một,

Bạc đầu chẳng xa nhau.

Chiếc cần sao lay động,

Đuôi cá sao cong cong.

Nam nhi trọng ý khí,

Sao tiền bạc thay lòng

Nguồn: saimonthidan.com


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.