Bạch Y Thần nhìn Nguyệt Vô Thường bất đắc dĩ nói:
– Đông Tuyết, xin nàng hãy nghe lời của ta, đừng ở lại đây nữa… nơi này không thích hợp với nàng…
Nguyệt Vô Thường hỏi:
– Vậy ngươi nói nơi nào thích hợp với ta?
Bạch Y Thần lại ngập ngừng:
– Ta…
– Nơi nào thích hợp với ta? Là vương phủ? Là Dạ gia? Hay nơi nào?
Bạch Y Thần thương tiếc nói:
– Chỉ cần nàng muốn, ta có thể cho nàng nơi đó!
Nguyệt Vô Thường nhếch môi cười.
– Nhưng đáng tiếc, Bạch Y Thần, ngươi biết không? Ta lại không cần nơi như thế!
– Đông Tuyết…
Nguyệt Vô Thường nhắm đôi mắt lại, nhẹ nhàng nói:
– Bạch Y Thần, ngươi có biết… ta đã từng van xin vòng tay của ngươi?
Nhưng đáng tiếc, hết lần này, đến lần khác, ngươi không bao giờ đưa bàn
tay đó ra.
Khi Nguyệt Vô Thường mở mắt ra lần nữa, chút lưu luyến còn xót lại đã biến mất không còn dấu vết.
– Đông Tuyết, ta…
Nguyệt Vô Thường châm chọc:
– Ngươi hối hận rồi sao? Hối hận vì đã bỏ rơi ta lúc đó? Vì khi ấy đã không tin tưởng ta?
Bạch Y Thần không thốt thành lời.
– Bạch Y Thần, thật ra, ta không trách ngươi. Dù ngươi biết rõ Dạ Đông
Tuyết lúc đó bị người ta ức hiếp, khinh khi ngươi vẫn ngoảnh mặt làm
ngơ, xem như không liên hệ đến mình. Phải! Hành động đó thật không tốt
lắm, nhưng dù sao ngươi cũng không có nghĩa vụ phải cứu giúp ta, nên ta
sẽ không trách ngươi.
– Đông Tuyết, ta… xin lỗi…
– Có thể
lúc đó ngươi nghĩ rằng mỗi người đều có một số phận riêng, ngươi không
nên xen vào, hay nghĩ rằng dù ngươi có ra tay giúp một lần, cũng không
thể bảo vệ kẻ đó một đời? Chính vì vậy, ngươi xem như không biết, để kẻ
đó tự mình chiến đấu?
– Ta…
– Bạch Y Thần, dù ngươi không
thể cứu một người hết lần này đến lần khác, giúp họ được cả đời, số phận của họ thật là do họ tự nắm lấy. Nhưng, ngươi có biết, nếu trong then
chốt ngươi không ra tay, cuộc đời của họ sẽ kết thúc tại đó, không còn
ngày mai để phấn đấu?
– Đông Tuyết…
– Ta không trách ngươi, nhưng ta cảm thấy sợ hãi và nản lòng với kẻ có lòng dạ sắt đá như ngươi, Bạch Y Thần!
Bạch Y Thần như bị ngàn mũi tên đâm vào tim, cơ thể hắn khẽ run lên từng hồi.
– Xin lỗi, ta đã sai rồi… nàng không thể cho ta một cơ hội để chuộc lỗi sao…
Nguyệt Vô Thường vẫn hững hờ trước hành động ăn năn của Bạch Y Thần.
– Đông Tuyết, trước kia là sai lầm của ta! Ta đã biết lỗi rồi! Nàng có
trách cứ ta thế nào cũng được, nhưng hiện tại, nàng nhất định phải nghe
lời của ta!
Nguyệt Vô Thường nhàn nhã nhấp một ngụm trà xem diễn.
– Đông Tuyết, nơi này không phải nơi nàng ở thể ở lại! Hãy rời khỏi đây
đi! Ta không biết giữa nàng và thái tử có thỏa thuận gì, nhưng ta sẽ
thuyết phục thái tử tha cho nàng, bây giờ, nàng đang rất nguy hiểm…
Nguyệt Vô Thường khẽ cười đáp:
– Ngươi có muốn biết thỏa thuận giữa ta và Nam Long Châu?
– Đông Tuyết…
Bạch Y Thần bỗng cảm thấy có điểm không lành, vội né tránh:
– Nàng không cần phải nói…
Nguyệt Vô Thường vẫn mở miệng nói:
– Dùng tính mạng của ta để đổi cơ hội gặp lại Tang Ly!
Không khí chìm vào trong tĩnh lặng. Rất lâu sau, Bạch Y Thần mới khó khăn hỏi:
– Nàng thật sự yêu hắn đến vậy sao?
Nguyệt Vô Thường trầm ngâm đáp:
– Yêu? Ta có yêu hắn hay không, ta cũng không biết!
– Đông Tuyết…
– Trên đời này, không chỉ có một thứ gọi là tình yêu nam nữ. Để gắn kết
hai con người lại với nhau, còn có nhiều thứ quan trọng khác! Bạch Y
Thần, tình yêu là thứ mong manh nhất! Dù hiện tại cuồng nhiệt, nhưng
không thể đảm bảo tương lai sau này vẫn giữ được như vậy. Năm năm, mười
năm, hai mươi năm hay cả ngàn năm, rồi tình yêu đó cũng sẽ kết thúc…
Trước kia, không phải Dạ Minh Thành đối với mẫu thân cũng yêu cuồng nhiệt đó
sao, nhưng kết quả của mẫu thân là gì? Tình yêu của hắn có còn như lúc
ban đầu? Có đủ để chống chọi tất cả? Còn mẫu thân, nàng có còn yêu Dạ
Minh Thành hay không? Nếu còn yêu, vì sao không chịu gặp lại hắn? Nếu
không còn yêu, vì sao nàng vẫn chấp nhất ở lại, chịu đau khổ một mình…
Bạch Y Thần nổi giận, lớn tiếng nói:
– Vậy tại sao nàng còn cố chấp ở lại làm gì?
– Tin tưởng, ân tình, trách nhiệm, nghĩa vụ, bảo vệ, bao dung, tình nguyện, dâng hiến…
Lần nữa, Nguyệt Vô Thường lại ngẩng đầu lên nhìn thẳng Bạch Y Thần, nhẹ nhàng nói:
– Còn có rất nhiều, rất nhiều thứ quan trọng không kém khi so với tình yêu…
Bạch Y Thần ngỡ ngàng, cảm giác đôi mắt Nguyệt Vô Thường lúc này thật dịu
dàng, bao la như biển cả, sâu lắng tinh khiết. Hắn bỗng cảm thấy mình
lúc này thật nhỏ bé, ích kỷ…
…
Cách ngày tổng tấn công, còn ba ngày,
– Hôn sự của ngươi bị lui lại!
Vân Xuyên lạnh lùng thông báo với Tang Ly, Tang Ly vẫn một bộ dạng cái gì cũng liên quan đến hắn.
Vân Xuyên nói:
– Tổng đà Thiên Thái Giáo đứng trước nguy cơ bị tấn công, nghe điều này chắc ngươi vui lắm!
Tang Ly nhàn nhạt nói:
– Đương nhiên!
Vân Xuyên cay nghiệt nói:
– Nhưng đáng tiếc, không phải là quân lính của triều đình đến cứu ngươi…
Nghe Vân Xuyên nói không phải quân lính của triều đình Tang Ly khẽ cau mày
khó hiểu, nhưng lập tức liền trở lại như thường. Nhờ kẻ địch tấn công là người của võ lâm nên Vân Xuyên đã vô tình bỏ qua sự nghi ngờ với Tang
Ly.
Chỉ còn lại một mình, Tang Ly khẽ lẩm bẩm:
– Người trong giang hồ? Vậy chẳng lẽ… là Kiếm lão sao? Nam Long Châu đang suy tính điều gì?
Trước ngày tổng tấn công còn hai ngày, cả hai phe gấp gáp chuẩn bị những bước cuối cùng.
Đêm trước ngày tổng tấn công…
– Dạ Kim Huyền!
Dạ Kim Huyền nghe tiếng gọi thì quay đầu lại nhìn, vừa nhìn thấy Nguyệt Vô Thường thì hét toáng lên:
– Dạ Đông Tuyết, ngươi cuối cùng cũng ló mặt ra rồi à? Không tiếp tục làm rùa rút đầu sao?
Những người xung quanh nghe tiếng quát của Dạ Kim Huyền tò mò xoay lại nhìn
hai người. Dạ Kim Huyền đang bừng bừng nổi giận, nào có để ý đến cái
nhìn của mọi người, Nguyệt Vô Thường lại càng tĩnh lặng.
Nguyệt Vô Thường nói:
– Ta có vài điều muốn nói với ngươi.
Dạ Kim Huyền quát tháo:
– Dạ Đông Tuyết, ngươi còn mặt mũi đến gặp ta sao? Kẻ vong ơn bội nghĩa
như ngươi! Dạ gia đã nuôi dưỡng ngươi suốt mười mấy năm, thế mà ngươi ăn cháo đá bát, quay lại phản bội Dạ gia…
Những người xung quanh
không rõ ngọn nguồn, nghe thấy lời của Dạ Kim Huyền thì nhìn Nguyệt Vô
Thường với nhiều ánh mắt khác nhau. Nguyệt Vô Thường vẫn điềm tĩnh như
thường, không mảy may để tâm đến cái nhìn bất thiện của người đời.
– Dạ Kim Huyền, nếu ngươi đã không muốn nói riêng, thì ta cũng nói tại đây!
Dạ Kim Huyền còn muốn mắng thêm một hồi nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của Nguyệt Vô Thường làm im bật.
– Dạ Kim Huyền, ngươi bỏ nhà đi bao lâu rồi? Việc trong phủ, ngươi biết
được bao nhiêu? Ngươi và Dạ gia đã từng xem ta là thành viên trong gia
đình? Ngươi chỉ biết ta là người đã khiến Dạ gia tan nhà nát cửa, vậy
ngươi có từng suy nghĩ tới nguyên nhân, kết quả trong đó…
Dạ Kim Huyền quát lớn:
– Dạ Đông Tuyết, ngươi đừng biện minh cho hành động của mình! Ta sẽ không tin lời kẻ giả dối như ngươi đâu…
Nguyệt Vô Thường tiếp tục nói:
– Dạ Kim Huyền, ta nói ở đây không phải để thuyết phục ngươi hay bất kỳ
ai về việc ta đã làm! Ta chỉ muốn nói cho ngươi và Dạ gia biết: kết quả
hôm nay là do chính Dạ gia tự tạo nghiệt, ta chỉ là người thúc đẩy quá
trình sớm hơn thôi! Nếu như, bây giờ Dạ gia còn chưa hối hận về sai lầm
của mình, hậu quả tương lai sẽ càng tồi tệ!
– Ngươi đang uy hiếp ta?
– Không! Ta chỉ muốn nói: ta đã hận Dạ gia hơn mười năm, đến bây giờ, ta
có còn hận nữa hay không, chính ta cũng không rõ. Có thể là có, có thể
là không, vì sự chấp nhất nên ta không muốn thừa nhận. Tới bây giờ, ta
và Dạ gia đã không còn quan hệ gì nữa! Ta sẽ không lãng phí thêm thời
gian của mình…
Dạ Kim Huyền điên tiết quát:
– Dạ Đông Tuyết, ngươi đơn giản nói bỏ là bỏ đi được sao? Ta sẽ bắt ngươi trả lại món nợ cho Dạ gia!
Nói rồi, Dạ Kim Huyền rút kiếm xông về phía Nguyệt Vô Thường, Nguyệt Vô Thường vẫn thờ ơ đứng yên tại chỗ.
Dạ Kim Huyền chưa kịp đến gần thì đã bị người chặn lại, trong lúc hai
người đang giao đấu, Nguyệt Vô Thường ngước mặt nhìn Thương thần y.
– Ngươi có bị thương hay không?
Nguyệt Vô Thường nhàn nhạt nói:
– Ta biết ông đang rất bận rộn nhưng ông chắc chắn sẽ để người bảo vệ cho ta!
Thương thần y càng lúc càng cảm thấy khó chịu khi đối mặt với Nguyệt Vô
Thường, cách nàng nhìn thấu sự việc, thong dong đánh giá sự tình trước
mắt, điềm tĩnh đối mặt với nó làm lão cảm thấy mình thật thất bại.
Nguyệt Vô Thường nhè nhẹ nói:
– Thương lão, đừng khó chịu! Ta biết lão làm vậy vì cảm thấy thua thiệt cho Tang Ly thôi! Đừng khó chịu…
29.03.2015, 15:46 Hắc Đê U Lớp phó văn thể mỹ Ngày tham gia: 25.07.2014, 10:23
Bài viết: 157
Được thanks: 376 lần
Điểm: 9.52
Re: [Cổ đại] Cùng nhảy dưới ánh trăng đỏ – Hắc Đê U – Điểm: 10 Các bạn cho U chiếm đất giới thiệu truyện mới tí nha.
Tên truyện: THIÊN MA NỮ VƯƠNG
Tác giả : Hắc Đê U
Trang chủ: https://hacdeu.wordpress.com/
Thể loại: Huyền huyễn, HE
Nhân vật chính: Y Nhi, Hắc Vũ
Đây là truyện giả tưởng, không có liên can đến thực tế, lịch sử nào. Nếu có, chỉ là sự ngẫu nhiên…
.
Giới thiệu :
Năm tám tuổi, nàng được đưa đến phái Thanh Vân, tham dự cuộc tuyển chọn đệ tử mới.
Các trưởng lão đã phán nàng không có căn cơ tu tiên, mãi mãi không thoát khỏi số phận phàm nhân.
Khi tất cả những người thất bại đã rời khỏi núi Thanh Vân, nàng vẫn một mực đứng đó. Bạch Thiên Lam bước đến hỏi mới biết rằng nàng là một cô nhi,
người dẫn nàng đến đây đã bỏ nàng lại và đi mất.
-Ngươi không có
duyên tu đạo. vì ngươi không có thân nhân nên ta sẽ thu nhận ngươi làm
tì nữ trong Thiên Thanh Điện. Đến khi mười tám tuổi hãy trở về nhân
gian…
– Ta ban cho ngươi cái tên Y Nhi.
– Ngươi sợ sét ?
– Mỗi lần có sấm sét, Y Nhi có cảm giác như… nó đang cảnh cáo Y Nhi.
Tuyệt đối không được làm người xấu… Tuyệt đối không được hại người khác…
– …ngươi đã bị những câu truyện thần tiên ma quái ám ảnh nhiều quá rồi.
– Công tử. Y Nhi có thể nắm tay người không ? Trước kia, mỗi lần có sấm
sét, mẫu thân đều ôm lấy Y Nhi… Y Nhi có thể nắm lấy tay người không?
Đối với người tu tiên, dù chưa đạt được sự bất tử, nhưng cũng quá dài so
với thời gian một kiếp người. Thật ngắn ngủi! Như cơn gió thoảng qua rồi biến mất. Bi ai đến đáng thương.
Người tu tiên không nên vướng vào bụi trần gian.
Chỉ không ngờ, mười năm sau, khi hắn chìa tay ra, nàng đã không bao giờ nắm lấy…
…
Thiên ma tái sinh, thế gian loạn lạc. Một truyền thuyết xa xưa được nhắc lại, một người có năng lực đối kháng với Thiên ma: Thiên nữ!
Nhưng những tư liệu về thiên nữ lại hoàn toàn trống rỗng. Rốt cuộc thiên nữ là ai?
Đó là người mang sức mạnh vĩ đại, vậy dù chưa thức tỉnh, nàng cũng sẽ mang một thân tiên khí?
Những điều đó không can hệ với Y Nhi, bởi vì nàng là một phàm nhân, một kẻ
mãi mãi không có duyên bước vào cánh cửa của tiên giới. Nhưng rồi, một
ngày kia, nàng bị ráng tội thông đồng với ma nhân.
…
Trên vách núi cheo leo trong đêm tối, nàng đứng giữa mỏm đá, bên dưới là vực sâu ngàn trượng.
– Ngươi cuối cùng cũng không tin ta ?
Tiếng sét ngày càng gần. Hắn vẫn nhớ… nàng rất sợ sét.
– Quay lại đây, Y Nhi !
Nàng đưa mắt nhìn hắn, không còn mê luyến, chẳng hy vọng, thôi chờ mong.
Tiếng sét ngày càng gần, thậm chí ngay sau lưng nàng. Nàng đã từng nói: “Sấm
chớp như đang cảnh cáo nàng, không cho nàng bước chân vào ma đạo.”
Nàng đã từng rất sợ nó, vì nàng biết, nó nhất định sẽ đánh xuống thân thể
nàng nếu nàng chọn sai đường. Nhưng bây giờ, nàng không nghĩ đến nó nữa, trái tim nàng trống rỗng.
Nàng mấp máy môi, bị gió làm lạc đi, không thể nghe rõ lời nàng nói.
Bạch Thiên Lam hét lên tên nàng :
– Y Nhi…
Từ khẩu hình, người ta đọc được nàng đang gọi:
” Thiên ma… “