Sau đêm đó, Hạ Phi trở thành khách quen thường xuyên đến nhà tôi.
Trong thời gian đó, tần suất cậu ta xuất hiện bên cạnh tôi tăng nhanh đến chóng mặt. Bởi vì công việc và thời gian nghỉ ngơi của tôi rất thất thường, cho nên một tuần chỉ có thể ăn một hoặc hai lần bữa sáng của cậu ta mang đến, nhân tiện thấy cậu ta trong vài giây.
Nhưng bây giờ, chỉ cần tôi thức giấc thì đều có thể nhìn thấy cậu ta.
Mỗi ngày tôi đều thức dậy, không phải sao? Nói cách khác, hầu như ngày nào tôi cũng gặp cậu ta.
Thực lòng mà nói, sống cho đến bây giờ, chưa một ai xuất hiện trong thế giới của tôi một cách dày đặc như vậy.
Không chỉ mang đồ ăn sáng đến, người này còn đưa thêm lý do là muốn xem chừng vết thương của tôi, hình dán ở lưng, công việc lặt vặt của tôi và thậm chí còn lo lắng đến vấn đề sức khỏe của một người đại ca như tôi.
Hứ, sức khỏe có vấn đề gì cơ chứ, sao miệng tên đó lại nát như vậy!
Nhưng cho dù tần suất xuất hiện của cậu ta nhiều đến đâu đi chăng nữa, dù tìm cớ đến một cách tự nhiên thế đi nữa, giao tiếp với người khác cũng không nhìn ra sơ hở nào thì sự nghi ngờ của tôi lại ngày một lớn.
Bây giờ những gì Hạ Phi đang làm không giống đàn em một tí nào cả.
Tôi nhớ lại lý do cậu ta nói muốn ở cạnh tôi lúc đầu, so sánh với hiện tại, vào lúc này chén cháo ngô của tôi vẫn chưa ăn xong.
Một lần nữa ngước mắt nhìn, tôi thấy Hạ Phi đang ngồi trên ghế sô pha cùng với khối rubik mà tôi đã mua mấy hôm trước.
Mà khối rubik khó nhằn này cậu ta chỉ soạt dọa hai lần là hoàn thành.
Đêm qua, tôi làm theo hướng dẫn trên internet và mất hai giờ để hoàn thành nó.
Ừm…..
Tôi nghĩ dù thế nào đi nữa thì người này làm đàn em…
Quá tích cực và… uất ức.
Ừm, vấn đề đó là sao nhỉ?
“Xong rồi?” Dường như Hạ Phi cảm nhận được ánh nhìn của tôi nên ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Cậu ta cầm khối rubik, sau đó đứng dậy rời khỏi ghế sô pha, đi đến cạnh bàn và đặt khối Rubik đã lắp ráp xong lên bàn.
Cậu ta liếc nhìn cái bát trước mặt tôi: “Sao anh không uống hết?”
“Hơi nhiều.” Tôi nhìn khối rubik trước mặt, hỏi cậu ta: “Hôm nay cậu không phải đi làm à?”
“Anh, hôm nay là thứ 7.” Tôi có thể đoán được thông qua vẻ mặt của Hạ Phi: “Hôm nay em được nghỉ.”
“Ồ.” Tôi thản nhiên đáp, cầm khối rubik lên và xáo trộn trật tự của nó.
“À!” Tôi lại nói.
Móng vuốt của Hạ Phi lại không nghe lời đang đặt trên đầu tôi.
Tôi lắc đầu và ném khối Rubik bị mình xáo trộn cho cậu ta.
“Cẩn thận tôi chặt đứt tay của cậu.”
Cậu ta nở một nụ cười và không nói lời nào. Cậu ta kéo ghế ra ngồi xuống và bắt đầu xếp lại khối rubik. Cậu ta sử dụng tay trong vòng vài giây đã ngẩng đầu lên, điều này khiến tôi dời tầm mắt từ khôi rubik lên gương mặt cậu ta.
“Em chỉ cho anh?” Cậu ta cười.
“Chà.” Tôi híp mắt nhìn: “Chơi như cậu.”
Cậu ta gật đầu và bắt đầu xếp khối rubik, so với lúc ngồi ở ghế sô pha thì chậm hơn, tôi vừa vặn có thể nhìn thấy được thao tác của cậu ta.
Chà, mẹ nó, mượt quá đi.
“Hôm nay công việc có nhiều lắm không?” Cậu ta đột nhiên hỏi trong lúc đang chơi.
Tôi chống cằm: “Làm sao?”
“Nếu không bận việc gì thì có thể ra ngoài dạo chơi, đi tập gym hoặc đi ăn món nào đó.”
Kể từ lần thấy vóc dáng của cậu ta, bất cứ lúc nào có thời gian rảnh, tên này đều muốn lôi kéo tôi đến phòng tập gym.
Ai bảo cậu ta có thân hình chuẩn như vậy chứ?
“Khà khà, không được rồi.” Tôi mỉm cười, “Tôi không rảnh, anh Phương nói, có một con nợ đã mấy tháng trời không trả tiền và anh ấy muốn tôi đi đòi nợ.”
Tôi vừa đứng dậy vừa xắn tay lên, lắc lắc hình xăm mà tối qua tôi vừa mới dán: “Thế nào, hình xăm đại ca mới dán có đẹp không?”
“Rất đẹp.” Cậu ta đưa mắt nhìn, bộ dáng như muốn đứng dậy: “Em đi cùng anh, giúp anh ra oai.”
Lúc cậu ta nói, tôi đã đi về phía cửa nhưng đột nhiên tôi dừng lại, nhìn giá giày được xếp gọn gàng ở bên trái góc cửa, sau đó tôi quay người lại bắt gặp ánh mắt Hạ Phi đang nhìn tôi.
Tôi suy nghĩ vài giây: “Không được, tôi sẽ tự đi.”
“Mọi người làm tốt việc riêng của mình là được rồi.” Tôi nói.