“Thiên Uy, em có trong phòng không?” Lạc Tích Tuyết đi tới trước cửa phòng của em trai, gõ của nhẹ giọng hỏi.Cánh cửa khép hờ nhưng bên trong không có ai đáp lại.”
Thiên Uy, là chị” Nàng gõ cửa lần nữa, thanh âm so với lúc đầu to hơn một
chút.
nhưng trong phòng như cũ không có tí động tĩnh nàoKỳ quái?
Lạc Tích Tuyết trong lòng buồn bực, mới vừa rồi nàng còn thấy hắn trở về phòng mà? Cũng không thấy hắn trở ra chẳng lẽ trong phòng đang xem ti
vi nên không nghe thấy tiếng nàng gọiNàng không khỏi tò mò dán lỗ tai vào gần của phòng chỉ nghe tiếng nước chảy, nàng nghĩ chắc em trai
của nàng đang ở trong phòng tắm.
Nhìn chén canh trong tay nàng do dự một chút cuối cũng vẫn quyết định đẩy cửa vào,Dù sao tối nay nàng
tới tìm hắn là để hòa hoãn quan hệ anh chị em trong nhà, mặc kệ mọi
người có phải là vợ chính thức hay không chính thức sinh ra hay không
thì tóm lại đều là chị em cùng cha khác mẹ về sau phải chung sống hòa
thuận hơn.Vừa vào cửa nàng mới phát hiện ra căn phòng này lớn gấp mấy lần so với phòng của nàng, phong cách thiết kế cũng cực kỳ xa hoa,
tất cả đồ gia dụng đều theo tiêu chuẩn tối tân nhất của Âu Mĩ, xem ra
cha đối với đứa con trai là cực kỳ yêu thương và xem trọng.Có một loại cảm giác chát chát trong lòng.
Lạc Tích Tuyết cưỡng bách mình
không nên đi so đo với em trai, nàng hít sâu một hơi đi tới kéo rèm cửa
bên cạnh, nhìn ra bên ngoài thông qua kính thủy tinh, không khỏi nhớ đến mẹ.Cha và mẹ hai gia đình môn đăng hộ đối, ban đầu cha cưới mẹ
là vì mục đích sự nghiệp cũng không có tình yêu thật sự, cưới mẹ xong
đối với mẹ cũng không tệ, cả nhà ba người bọn họ cùng nhau vui vẻ qua
mấy năm.Cho đến khi mẹ qua đời, cha không những lập tức cưới mẹ
kế mà còn dẫn Lạc Thiên Uy về.
Từ lần đầu nàng nhìn thấy Lạc Thiên Uy,
cũng biết là do cha trăng hoa ong bướm với người đàn bà khác bên ngoài
mới sinh ra hắn, mặc dù lúc đó mẹ nàng có biết cha trăng hoa bên ngoài
nhưng cũng không có vạch trần cha cũng chính vì vậy mà buồn bực không
vui để mắc bệnh nặng bất hạnh qua đời.Đối với Lạc Thiên Uy trong
lòng nàng rất mâu thuẫn, một mặt không muốn giận lây sang hắn bởi vì hắn không có tội gì cả mặt khác chính bởi sự xuất hiện của hắn đã cướp đi
tất cả những thứ vốn thuộc về nàng.
Sản nghiệp Lạc gia có hơn một nửa là do ông ngoại để lại theo đúng nghĩa thì nàng là cháu ông ngoại nên nàng có toàn quyền thừa kế không tới lượt người bên ngoài xen vào, nhưng mấy năm qua cha cực kỳ yêu thương Thiên Uy không phải bởi vì hắn là con
trai, tuổi còn nhỏ mà năng lực hơn người mà còn vì mẹ hắn là người đàn
bà mà cha yêu thương nhất.Cha muốn đem những điều tốt đẹp nhất
đên cho hắn, mà nàng cũng là con ruột của cha lại chỉ có thể đứng ở bên
ngoài, thậm chí khi mẫu thân qua đời vẫn chấp nhận sư lăng nhăng của cha để hòa hoãn moiso quan hệ trong gia đình.Suy nghĩ lại một chút
nàng cảm thấy có chút bi ai.
Người ngoài nhìn vào đều nghĩ nàng là đại
tiểu thư của một gia đình danh gia vọng tộc nhưng có mấy ai biết đó chỉ
là cái danh.Lac Tích Tuyết thở dài một hơi, kéo rèm cửa lên.
Nàng quay đầu đi vừa vặn thấy khung hình trên bàn làm việc của em trai nàng.
Từ góc độ của nàng nhìn sang thì người trong hình là một người con gái
nhưng nàng không nhìn rõ khuon mặt ấy.Có phải đó là mẹ của hắn không? Có thể làm cho hắn để trước bàn làm việc chắc hẳn đây là một người rất quan trọng đối với hắn.Nhưng đối với mẹ của hắn nàng cũng có chút tò mò, không biết rốt cuộc là một
người phụ nữ như thế nào mà làm cho cha nhiều năm yêu sâu sắc như vậy?Tò mò nàng tiến từng bước một về phía chiếc bàn, đến khi đưa tay cầm khung hình lên thì người trong hình này là….