Đôi mắt Lạc Thiên Uy nhìn cô lạnh thấu xương làm cho thân thể Lạc Tích Tuyết bất giác run rẩy.
Người đàn ông cùng cô hôn môi trong hoa viên không phải là Tiếu Trạch Vũ sao? Cái này thì có gì kỳ quái đâu, hắn vốn là bạn trai của cô mà? Vì cái gì mà cô cảm giác Lạc Thiên Uy có chút không cao hứng?“Em đang nói đến Tiếu Vũ Trạch sao?”
Lạc Tích Tuyết hỏi lại.
“Hắn là bạn trai của chị, chị và anh ấy cũng sắp kết hôn rồi.”
Có lẽ là do Thiên Uy mới trở về nên không biết chuyện cô có bạn trai, hiện tại cô nên nói rõ với hắn để từ nay về sau tránh hiểu lầm.
“Kết hôn?”
Hai hàng lông mày của Lạc Thiên Uy càng tỏa ra sự lạnh lùng không chịu nổi, hai từ này chậm rãi thoát ra từ khẽ răng của hắn.
Lạc Tích Tuyết gật đầu, mỉm cười nói:”
Uh, chị học đại học cũng sắp xong, chờ sau khi tốt nghiệp sẽ cũng với Trạch Vũ kết hôn”
Lạc Tích Tuyết nói rõ ràng, cô sẽ không tranh gia tài cùng hắn, cũng sẽ
không làm chuyện gì gây ảnh hưởng đến Lạc gia cho nên sẽ không phải là
kẻ thù của hắn.
Chỉ là cô không rõ chẳng lẽ Lạc Thiên Uy chỉ muốn gia sản của Lạc gia một cách đơn giản như vậy hay sao? “Tôi không có ý đó!”
Lạc Thiên Uy nhếch môi mỏng lên, trong mắt là sự hờ hững dày đặc.
Không có? Lạc Tích Tuyết nhíu mày, buồn bực ngẩng đầu nhìn hắn.
Đã không có sao hắn lại còn đến gian phòng của cô vào giờ này làm gì?
Không phải đến cảnh cáo cô không được cùng hắn tranh đoạt tài sản sao? “Em còn chuyện gì không?”
Lạc Tích Tuyết điều chỉnh lại tâm tình, đối với Lạc Thiên Uy nói.
Dù sao hiện tại trời cũng đã khuya rồi, bọn họ tuy là chị em nhưng cô nam quả nữ ở trong một phòng cũng không tốt cho lắm.
“Cô đẹp ra rất nhiều.”
Lạc Thiên Uy tựa hồ không có nửa điểm muốn rời đi,
đôi mắt lạnh như băng thủy chung chưa từng rời khỏi người cô, đột nhiên
nói một câu tán thưởng, khen ngợi cô.
“Hả?….
Cảm ơn!”
Lạc
Tích Tuyết không ngờ rằng em trai của mình sẽ nói một câu như vậy, cô
ngơ ngác một chút, hướng hắn cười cười.
Lạc Thiên Uy đánh giá cô một cách cẩn thận từ đầu xuống chân, một chỗ nhỏ nhất hắn cũng không bỏ qua.
Trong mắt hắn Lạc Tích Tuyết như con mồi mà hắn đã chờ đợi suốt 10 năm rốt cuộc hắn cũng chờ được đến ngày này.
“Tại sao cô lại cho hắn hôn?”
Lạc Thiên Uy vươn tay sờ nhẹ lên trán cô đồng thời hỏi một câu.
“Em…?”
Lạc Tích Tuyết sắc mặt cứng đờ, đưa hai mắt vô tội nhìn hắn, trên khuôn mặt dịu dàng hiện lên tia hoảng sợ.
Hắn là em trai cô sao lại hỏi cô
vấn đề như vậy, cô lớn như vậy rồi cùng người đàn ông khác kết giao là
chuyện bình thường mà, hắn là em trai cô mà sao lại quan tâm đến vấn đề
này? “Từ nay về sau không được cho người đàn ông khác
hôn.”
Lạc Thiên Uy đem khuôn măt anh tuấn của mình lại sát khuôn mặt của cô cùng cánh môi của Lạc Tích Tuyết gần trong gang tấc, tà mị ép sát
vào cô.
Lạc Tích Tuyết chăm chú nhìn hắn, tâm bỗng nặng trĩu, đại não cũng mất đi ý thức trong năm giây.