Cùng Anh Dây Dưa Không Rõ

Chương 62: Mạnh Cổ phiên ngoại 3



Mạnh Cổ cảm thấy, giữa nam và nữ không giống như vậy.

Giống như anh với Trần Nhược Vũ, cô gái kia có thể nổi điên nửa đêm tới quầy rầy anh, nhưng anh lại không có ý định lãng phí thời gian cùng cô so đo sức lực. Dù sao làm bác sĩ cũng rất bận, làm nam nhân cũng không rãnh rỗi. Anh có rất nhiều việc cần phải làm, không nên cùng cô tính toán chi li.

Dĩ nhiên, không chủ động lãng phí thời gian với việc cô tới tận cửa so đo là hai việc khác nhau.

Bởi vì, Trần Nhược Vũ tới cửa để anh bắt được rồi.

Có một khách hàng bị thương, cô tới thăm, ở phòng giải khát, anh cứ vậy mà kéo cô lại.

Trần Nhược Vũ lại một lần nữa chứng minh mình là người vô cùng khác thường. Cô không chỉ dùng chiêu kỳ lạ để theo đuổi nam nhân, cô tình gặp lại ra chiêu khiêu khích kỳ lạ, ngay cả cùng anh gây gổ cũng không ra khỏi hai chữ kỳ lạ.

Cô lại còn nói: “Bác sĩ Mạnh nói thân thể đàn ông là không thể tùy tiện đùa giỡn sao? Thật không có liêm sỉ. Đàn ông thì có gì đặc biệt hơn người, đàn ông có tôn nghiêm, phụ nữ không có sao? Bác sĩ Mạnh, anh xem mình quan trọng , người khác là chó má à? Trong lòng không muốn thi với người khác, bác sĩ Mạnh có đọc qua đạo lý này chưa, đọc hiểu không. Tôi làm sai dám nói xin lỗi, bác sĩ Mạnh dám sao? Tại sao tôn nghiêm của đàn ông đều quan trọng hơn so với phụ nữ ? Tôi cho anh biết, tôn nghiêm của nam với nữ cũng giống như ‘cái đó’ của đàn ông, phải có chất xúc tác mới có thể căng cứng kiêu ngạo”

Mạnh Cổ có chút sững sờ, rõ ràng cô mới là người làm sai chứ?Tại sao còn có thể nói những lời lẽ khẳng khái đầy lòng căm phẫn như vậy? Chờ một chút đã, cô nói gì?

‘Cái đó’ là sao?

Mạnh Cổ kịp phản ứng, cười ha ha, thật sự là không nhịn được mà cười to

Là dạng phụ nữ gì có thể nói ra những lời như vậy?

Thấp kém, không có khí chất, rất khôi hài. Nhưng mà, lại sinh động, lại có đạo lý như vậy

Mạnh Cổ vẫn cười, anh nhìn thấy mặt cô đỏ lên. Vẻ mặt lúng túng cùng hối hận, co quắp lại nhếch nhác.

Trần Nhược Vũ ơi là Trần Nhược Vũ, cô thật đúng là tới chỗ xấu hổ nào rồi.

Giống như một đứa bé vậy, sao cô lại muốn ở trước mặt người khác hãm hại anh chứ? Anh cự tuyệt cô, cho nên liền ghi hận trong lòng? Nhưng cô không giống dạng người như vậy.

Mạnh Cổ tự nhận ánh mắt nhìn người của mình tạm được, nhưng anh thật không hiểu Trần Nhược Vũ!

Anh bây giờ, vô cùng hiếu kỳ về cô.

Có đôi lúc, cuộc đời chính là như vậy, anh và cô không nên gặp nhau, chung quy là vì tình hình quỷ dị nên mới gặp nhau.

Bởi vì, cô nhập viện, thành bệnh nhân của anh.

Cô nằm viện, lý do cũng rất phong cách, là do bị người ta đả thương nên nằm viện.

Thậm chí lý do đó còn vạm vỡ hơn bị người đả thương, cô vì giúp khách hàng tranh thủ phí bảo vệ, ghi chép sự cố, cùng chứng cứ mà tội phạm đánh người. Chuyện này kinh động đến cảnh sát. Công ty bảo hiểm, cô còn muốn trợ giúp khách hàng đó. Cho nên chuyện này khiến các bác sĩ, y tá ai cũng biết.

Chưa từng thấy người nào bán bảo hiểm nhiệt tình đến mức như vậy. Đây là do một hộ sĩ nói. Mạnh Cổ nghe thấy, nhìn Trần Nhược Vũ toàn thân bị thương, cảm giác mình không thể hiểu nổi cô!

Trần Nhược Vũ nhập viện trong tình trạng không tốt, hai người đàn ông xuống tay đánh cô cũng thật là độc ác. Mạnh Cổ rất tức giận, anh không nhịn được, nhất là đối với người cặn bã đối xử với phụ nữ như vậy, mà anh càng tức Trần Nhược Vũ hơn, không biết tự lượng sức mình, không có đầu óc, chuyện thu thập chứng cứ lấy bảo hiểm như vậy, tính thế nào cũng không đến phiên cô ra tay.

Hiện tại thành ra như vậy, thật muốn làm người khác mắng cô.

Nhưng anh không mắng, bởi vì căn bản là cô không nghe được. Cô nhập viện ngày đầu tiên đã bắt đầu phát sốt, hỗn loạn, anh muốn mắng cũng mắng không được. Vốn là muốn thông báo cho Cao Ngữ Lam, nhưng nghĩ Trần Nhược Vũ chắc cũng không muốn bạn bè nhìn thấy tình cảnh này, vì vậy ai anh cũng không nói.

Mà căn cứ vào đạo làm bạn bè, hoặc là nói nể mặt mũi của Cao Ngữ Lam cùng Doãn Tắc, Mạnh Cổ cực kỳ chăm sóc cô, anh nói bác sĩ trực ban, cũng tự mình chiếu cố bệnh tình của cô.

Cô nói mớ cả một đêm. Gọi anh là bác sĩ Mông Cổ, anh nghĩ cô nhất định là không tỉnh táo, nói chuyện mơ mơ màng màng, nói câu trước,câu sau đáp, anh phải dùng hết sức lực mới nghe ra cô nói cái gì.

Cô lôi kéo tay anh nói xin lỗi, cô thật không biết vì sao mình lại nói với đối tượng hẹn hò những lời đó, cô còn nói là cô rất giận anh, bởi vì anh không thích cô cũng không sao, nhưng lại khắp nơi nói xấu về cô với y tá, còn đưa người khác đồ cô tặng anh, cô rất khổ sở.

Mạnh Cổ chợt hiểu ra, thì ra là vậy.

Nhưng anh chưa từng đánh giá về cô với bất kỳ ai, càng không nói những lời xấu này với hộ sĩ. Cô đưa đồ, cùng người khác đưa mấy món gì đó, chia sẻ với mấy đồng nghiệp, anh cũng không có ý nào nhằm vào cô. Anh cho là cô không tới, anh cũng không tự mình mở ra, không nghĩ tới là vì chuyện này.

“Trần Nhược Vũ” Anh kêu cô.

Cô khẽ mở mắt nhìn anh, nhìn một chút, đột nhiên nói: “Anh đừng ồn!”

Ồn! Từ đầu đến cuối đều là cô nói chuyện, rốt cuộc ai mới làm ồn đây? Cô còn dùng sức nắm tay anh không chịu thả ra, anh cũng không oán trách, cô còn dám phách lối.

Anh than thở, muốn rút tay ra, nói với cô đừng suy nghĩ nhiều quá, hảo hảo ngủ một giấc, thuốc cũng đã uống, hạ sốt cũng tiêm rồi, cô ngủ thiếp đi sẽ không cảm thấy khó chịu như vậy.

Nhưng cô vẫn nói: “Mẹ, cái này thì có gì mất mặt, chúng ta cứ như vậy, cần gì phải so với ai chứ. không phải là người khác xem thường chúng ta, là chúng ta tự mình tự ti khiến mình càng để ý người khác lại càng muốn náo nhiệt, cứ mãi nhìn ngó rồi so sánh, lại cảm thấy người ta tương đối hơn, cảm thấy mất mặt, là tự mình tìm. Thật ra thì mỗi nhà đều có chuyện của mình, ai rãnh rỗi mà quan tâm con gái nhà người ta thế nào, kiếm bao nhiêu tiền. Mẹ, con đã rất nỗ lực, thật sự, mẹ đừng tức giận”

Mạnh Cổ sửng sốt.

“Cảm thấy mất mặt, là mình tìm” Anh không nghĩ tới, cô lại nói những lời như vậy.

Lúc anh thích Thích Dao, cùng từng nói những lời như vậy, anh nói nếu cảm thấy bị người khác xem thường, đó không phải thật sự là vì người ta khinh thường, mà bởi vì bản thân tự ti.

Thích Dao nghe xong mấy lời này thì giận tím mặt, cùng anh tranh cãi ầm ĩ. Khi đó, bọn họ ngày nào cũng gây gổ. Thích Dao cảm thấy anh nói những lời này là vì anh đứng ở chỗ cao cúi đầu nhìn cô ấy, cho nên cho dù cô có ngẩng cao đầu, ưỡn ngực thế nào, anh cũng cảm thấy cô tự ti.

Mà anh đáp lễ, đem địch ý bài ra, đầu phải giơ cao hơn nữa, vẫn là tự ti.

Khi đó, bọn họ ngày càng cách xa nhau. Anh càng muốn cô đừng để ý, cô lại càng để ý. Cô để ý lời nói của người khác, ánh mắt của người khác, thậm khí để ý lời nói của anh, ánh mắt của anh.

Cô cảm thấy cô phải ở chỗ đủ cao, tối thiểu cũng phải ngang anh, mới có thể đường đường chính chính ở bên cạnh anh.

Đây là lý do cô rời khỏi anh, anh hoàn toàn không cách nào lý giải được. Cô nếu nói hiện tại cô không đi,cả đời này cô cũng không thay đổi được, mà anh sẽ đứng ở chỗ cao nhìn cô, cô không muốn nhìn lên, hy vọng có thể tay trong tay ở bên cạnh anh.

Anh vì cái gì yêu cô, yêu vẻ đẹp của cô, yêu sự thông minh của cô, cô kiên cường, cô kiêu ngạo, yêu cô khác với người khác?

Cô dĩ nhiên cũng yêu anh, anh có thể cảm nhận được.

Chỉ là cuối cùng, so với tình yêu dành cho anh, sự kiêu ngạo của cô vẫn thắng.

Mạnh Cổ thật sự bị thương vì chuyện này, cảm thấy nỗi đau này khó phai. Không phải vì anh thua nam nhân khác mà thua bởi người con gái mình yêu.

Bây giờ, cô gái đang bị thương trước mắt lại nói: “Cảm thấy mất mặt, là do mình tìm”. Anh thật muốn nhớ lại bảy năm trước, níu Thích Dao lại, nói với cô: “Nghe anh một chút đi, người ta cũng nói những lời thật lòng như vậy”

Đáng tiếc, thời gian đã đi không thể trở lại, tình cảm vỡ nát cũng không thể phục hồi, Hiện tại, coi như Thích Dao xuất hiện trước mặt anh, anh cũng không muốn cùng cô thảo luận những vấn đề này.

Chiều nay, Trần Nhược Vũ tỉnh lại, Mạnh Cổ trông cô đến hơn nửa đêm, Cũng không phải vì đạo làm bạn, anh chỉ thuần túy là vì cảm thấy hứng thú với những lời cô nói khi mê man. Cô rõ ràng không biết bản thân nói cái gì, nhất định là đem những lời bình thường không dám nói nói hết ra. Anh thật muốn sao lại một bản để khi nào cô tỉnh cho cô nghe lại, nét mặt cô khi đó nhất định rất thú vị, có lẽ sẽ nói với cô cái gì gọi là “Ngạnh khí kiên cường”, tôn nghiêm phái nữ, ngôn luận cùng với biểu tình đặc sắc.

Trải qua lần nằm viện này, Mạnh Cổ cảm thấy, Trần Nhược Vũ thật sự là một cô gái tốt. Có nghĩa khí, dám đảm đương, tâm tình tốt, và thật xinh.

Giống như một đứa bé vậy, thật ra thì làm bạn vẫn rất tốt.

Đúng vậy, làm bạn, đó thật là ý tưởng của Mạnh Cổ. Anh cũng đem mấy lời này nói rõ với Trần Nhược Vũ, bởi vì anh phát hiện, cô vẫn có ý với anh.

Lúc cô nhìn thấy anh sẽ đỏ mặt, không thoải mái, nhưng luôn lơ đãng, lại lén lút nhìn anh. Có điều lúc thật sự đối mặt với anh, lại giống con nhím toàn thân dựng lên gai nhọn, phòng bị mọi lúc.

Cô thích anh, Nhưng cô giống như cũng không muốn vậy, hoặc là nói, cô là bài xích cùng kháng cự thích anh.

Mạnh Cổ cảm thấy như vậy, đây là cảm giác của anh. Anh cũng không hi vọng cô có tình yêu nam nữ với anh, cô là một cô gái tốt, mà anh không hi vọng bởi vì giữa bọn họ không thể thành mà tạo nên việc không thoải mái.

Cho nên anh mới nói với cô, nói bọn họ có thể làm bạn tốt.

Cô đồng ý.

Nhưng cô lại chạy. Lén lút, không làm thủ tục xuất viện mà bỏ chạy.

Khi anh dạy dỗ cô ra mặt lúc người ta đánh nhau là hanh vi ngu xuẩn, khi anh cùng cô cãi vã, càng đấu tâm tình càng vui vẻ, sau hết tất cả, cô lại lén lút chạy trốn!

Thật đúng là gặp quỷ, cô trốn cái gì chứ?

Anh rõ rang đã biểu hiện rất thân thiện với cô, anh rõ ràng đem hiểu lầm giải trừ hết, anh rõ ràng đối đãi với cô như một người bạn. Cô rốt cuộc trốn cái gì?

Sau khoảng thời gian đó, cha Mạnh Cổ bắt đầu thu xếp cho anh xem mắt. Thật ra thì Mạnh Cổ biết, cha mình không phải là có tâm để ý đến anh, mà là do người khác luôn để ý, luôn chủ động tới hỏi.

Dù sao con trai nhà phó viện trưởng, bác sĩ ngoại khoa, trẻ tuổi, ưu tú, là đối tượng tốt, mình không chủ động tìm, cũng sẽ có người đến tìm mình. Cho nên mới hỏi thăm đời sống tình cảm của anh thông qua trưởng bối cũng không ít.

Vì vậy, cha Mạnh cũng liền thỉnh thoảng thu xếp con gái mấy nhà điều kiện không khác lắm cho Mạnh Cổ gặp, quen biết một chút.

Mạnh Cổ cũng có chút kháng cự.

Anh muốn yêu, muốn có một người bạn gái, nhưng lại không muốn bị ba mình sắp đặt.

Mạnh Cổ cảm thấy cha mình rất nghiêm, là một người đàn ông chủ nghĩa, hai cha con luôn nói không được vài câu đã cãi vã. Mẹ Mạnh Cổ luôn nói với anh: “Cãi có gì tốt, con với cha con luôn một tính, mặt đối mặt luôn đấu trí, cho nên con oán bận ba không tốt, cũng nên ngẫm lại mình một chút đi”

Mạnh Cổ cảm thấy mẹ rõ ràng là thiên vị chồng bà!

Thật ra thì, Mạnh Cổ rất hâm mộ cha mình, anh cảm thấy ông là một người vô cùng, vô cùng may mắn. May mắn nhất là, cưới được một người vợ tốt. Mạnh Cổ vô cùng thưởng thức người phụ nữ giống như mẹ anh, sáng sủa, kiên cường, cơ trí.

Anh cũng muốn cưới một cô gái như vậy.

Cô gái có bề ngoài xinh đẹp, nội tâm thiện lương, khỏe mạnh và cá tính, là người kiên cường nữa.

Cho nên lúc đó anh mới yêu Thích Dao.

Lấy cá tính bắt bẻ khó chịu của anh, dáng dấp lại là đào hoa chọc người, mà tới đại học mới có tình đầu cũng có nguyên nhân của nó – là do anh nhìn ai cũng không thấy được.

Thích Dao là tình đầu của anh.

Thích Dao xinh đẹp, kiên cường, thông minh, trên người cô là tất cả những gì Mạnh Cổ thích. Khi đó, anh cảm thấy mình rất may mắn, anh nghĩ lúc mình kết hôn sẽ giống như đọc sách, rất thuận lợi.

Anh sẽ giống cha mình, may mắn như vậy.

Nhưng thì ra là không phải.

Thì ra cho dù anh rất giống cha mình, cho dù Thích Dao rất giống mẹ anh, cho dù Thích Dao có tất cả những cái mà Mạnh Cổ thích, cho dù hai người họ yêu nhau thật lòng…

Nhưng mà, thì ra là, cuộc sống lại có những sắp xếp khác.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.