Cực Phẩm Thiên Vương

Chương 796: Phá vỡ, hoàn mỹ một kích! (11)



– Anh là ai?

Nhìn thấy Trần Phàm đột nhiên xuất hiện ngay cửa phòng sách, trợ lý của Nam Khi Di Nguyên kinh hãi, theo bản năng đứng chặn trước người tộc trưởng lớn tiếng hỏi.

Tuy hắn bị chấn kinh, nhưng càng nhiều chính là sợ hãi.

Hắn biết rõ từ ba năm trước khi Nham Khi Di Nguyên bị Huyết Sắc Luyện Ngục bắt cóc, gia tộc đã bỏ ra không ít tiền cho bảo tiêu, cơ hồ từng thành viên trong gia tộc đều có bảo tiêu lợi hại đi theo bên cạnh.

Mà bản thân là tộc trưởng thì càng không cần phải nói, trong ngoài trang viện đều được an bài thật nhiều bảo tiêu.

Khác với trợ lý, khi Nam Khi Di Nguyên nhìn Trần Phàm lại không có chút kinh ngạc.

Tựa hồ hắn sớm dự đoán được Trần Phàm sẽ xuất hiện!

– Nham Khi quân, lâu ngày không gặp, ngài vẫn cơ trí như trước kia.

Nhìn thấy biểu tình trấn định của Nam Khi Di Nguyên, Trần Phàm âm thầm cảm thán tố chất tâm lý của lão hồ ly thật cứng rắn, mỉm cười mở miệng, không đợi đối phương đáp lời liền giống như quay trở về nhà mình, diễn cảm thật thoải mái bước chân vào phòng.

Nghe được hắn nói, nhìn thấy hắn đi vào, trợ lý không khỏi trợn tròn mắt.

Hắn không phải kẻ ngu ngốc, từ trong lời nói của Trần Phàm hắn đã thu được tin tức hữu dụng.

Theo sau hắn quay đầu nhìn tộc trưởng, nhìn thấy biểu tình bình tĩnh của tộc trưởng, hắn càng thêm khẳng định suy đoán trong lòng: Tộc trưởng nhận thức với Trần Phàm, hơn nữa còn đoán được Trần Phàm sẽ đến!

– Anh nói như vậy cũng không sai, nhưng anh đã xem nhẹ không suy nghĩ vì sao hai chuyện này lại phát sinh.

Cùng lúc đó chẳng biết tại sao bên tai trợ lý lại văng vẳng lời của tộc trưởng vừa nói khi nãy.

Chẳng lẽ chuyện của hai gia tộc Tá Đằng cùng Liễu Xuyên có quan hệ với người trước mắt?

Hắn là Đồ Tể!

Ngay sau đó trợ lý liền tỉnh ngộ, kinh ngạc há to miệng.

– Tuấn Phong, anh đi ra ngoài trước, không có sự cho phép của tôi không cho ai tiến vào quấy rầy tôi.

Ngay khi Nham Khi Tuấn Phong vừa định mở miệng hỏi rõ ràng, Nham Khi Di Nguyên đã mở miệng hạ lệnh.

– Dạ, quan tổng tài!

Nghe được mệnh lệnh của tộc trưởng, trợ lý không dám làm trái, đành áp xuống lòng hiếu kỳ cúi đầu đáp ứng.

Nói xong hắn liếc mắt nhìn Trần Phàm, sau đó rời khỏi phòng, nhẹ nhàng khép cửa lại.

– Đồ Tể, ngài tới sớm hơn sự dự đoán của tôi.

Thấy trợ lý đã rời đi, Nham Khi Di Nguyên đứng dậy mỉm cười nói.

Nhìn dáng tươi cười nghiền ngẫm trên mặt hắn, Trần Phàm đứng lại cách hắn ba thước, cười nói:

– Chẳng thể trách gia tộc Wales lại xem gia tộc Nham Khi là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, có Nham Khi quân là tộc trưởng, gia tộc các vị không muốn lớn mạnh cũng thật khó khăn.

– Ha ha…

Nghe Trần Phàm khen ngợi, Nham Khi Di Nguyên nở nụ cười khá gượng ép.

Tục ngữ nói vô sự không lên điện tam bảo.

Ở thời kỳ mấu chốt này, Trần Phàm đến nhà bái phỏng, Nham Khi Di Nguyên có thể đoán được ý đồ của hắn, nếu không hắn sẽ không nói

“dự đoán Trần Phàm lại tới sớm hơn”

.

– Nham Khi quân, thoạt nhìn tâm tình của ông như rất nặng nề.

Nhận thấy dáng cười gượng ép của hắn, Trần Phàm híp mắt nói:

– Chẳng lẽ tôi đến làm ảnh hưởng tâm tình của ông sao? Nếu là như vậy thì tôi đi.

– Đồ Tể, ngài thật sự rất biết nói đùa.

Nghe được Trần Phàm muốn đi, sắc mặt hắn biến đổi, vội vàng cười nói:

– Ngài đã cứu mạng tôi, là ân nhân của gia tộc tôi, ngài tự mình đến là vinh hạnh của tôi, tôi làm sao lại không vui?

– Nham Khi quân, tôi biết ông đoán được ý của tôi đến đây, nên tâm tình ông nặng nề, bởi vì ông không biết làm sao đối mặt tôi.

Sắc mặt Nham Khi Di Nguyên khẽ biến, không dám lên tiếng.

– Nham Khi quân, tôi thích phương thức làm việc trực tiếp nhất, ân, giống như khi tôi dùng phương thức trực tiếp đưa hai gia tộc kia đi gặp Satan.

Trần Phàm hữu ý vô ý nói.

Nghe được lời này của hắn, sắc mặt Nham Khi Di Nguyên biến đổi, khóe mắt nhảy mạnh điên cuồng.

Sở dĩ hắn phản ứng lớn như thế cũng không phải vì Trần Phàm trực tiếp thừa nhận hai chuyện kia là do mình làm, mà vì hắn nhận ra được vẻ uy hiếp trong giọng nói đó!

– Đồ Tể tiên sinh, tôi hiểu được ý ngài đến.

Hắn nghĩ nghĩ nói:

– Nếu ngài thích trực tiếp thì mời ngài nói ra ý tứ cụ thể đi.

Nói xong hắn lại bổ sung một câu:

– Ngài đã cứu mạng tôi, xem như cứu gia tộc Nham Khi, chỉ cần yêu cầu của ngài không trái nguyên tắc, tôi cùng gia tộc tôi sẽ không chối từ!

– Hắc, ông thật biết điều sao, vừa nói toàn lực giúp tôi, lại nói không làm trái nguyên tắc.

Trần Phàm cười lạnh nói:

– Vậy tôi thật hiếu kỳ, nguyên tắc của ông là gì?

– Không trộn lẫn chính trị.

Nham Khi Di Nguyên cắn răng nói:

– Tôi là thương nhân, không muốn trộn lẫn chính trị!

– Nếu tôi nói không được thì sao?

Nụ cười trên mặt Trần Phàm nháy mắt biến mất, sát ý khủng bố lan tràn bốn phía.

Trong phút chốc, cả căn phòng rét lạnh, cảm nhận được sát ý trên người hắn, toàn thân Nham Khi Di Nguyên chợt thấy lạnh lẽo.

– Đồ Tể tiên sinh…

Hắn gắng gượng muốn nói gì đó.

Nhưng không đợi hắn nói xong, Trần Phàm lạnh lùng cắt đứt:

– Nham Khi quân, đừng có lấy oán trả ơn!

– Tiên sinh, tôi không phải ý đó.

Nham Khi Di Nguyên vội vàng lắc đầu phủ nhận.

– Tôi chán ghét người vong ân phụ nghĩa.

Bạn đang đọc truyện tại

Truyện YY

– http://truyenfull.vn

Trần Phàm thản nhiên nói:

– Phàm là người tôi chán ghét đều đã chết trong tay tôi.

Lộp bộp!

Nghe Trần Phàm trắng trợn uy hiếp, trong mắt Nham Khi Di Nguyên tràn ngập nỗi sợ hãi lẫn ngưng trọng.

Hắn như đang cân nhắc điều gì.

Trần Phàm thấy thế kiên nhẫn chờ đợi.

– Nham Khi quân, ngài không cần suy nghĩ thêm điểm này, trong lòng tôi hiểu rõ ràng.

Trần Phàm cười cười nói:

– Tôi nghĩ ngài nên mời tôi ngồi xuống, sau đó chúng ta từ từ nói chuyện, ngài cảm thấy thế nào?

Dù Trần Phàm đã thay đổi cách xưng hô, nhưng trong lòng Nham Khi Di Nguyên lại không chút thoải mái, ngược lại càng thêm khẩn trương.

Dù khẩn trương nhưng hắn không dám lãnh đạm, liền đưa tay mời nói:

– Tiên sinh, mời ngồi.

– Ngài muốn uống gì không, trà hay rượu?

– Không cần khách khí, chúng ta bắt đầu đi.

Trần Phàm lắc đầu.

Nham Khi Di Nguyên cười khổ nói:

– Được rồi.

– Nhìn ông quá khẩn trương, ân, ông thả lỏng một chút tốt hơn.

Trần Phàm cười trêu ghẹo.

Thả lỏng?

Nham Khi Di Nguyên muốn khóc, tức giận định mắng, nhưng vẫn phối hợp gượng nở nụ cười.

– Nham Khi quân, ông lo lắng quá mức rồi, tôi chỉ cần ông giúp một chuyện nhỏ thôi.

Thấy thời cơ chín muồi, Trần Phàm dứt khoát nói:

– Tôi cam đoan không để ông khó xử, hơn nữa tôi cho ông đủ thù lao.

– Xin mời ngài nói.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.