Từ sau khi mấy gã Nhẫn Hoàng từ nước Mỹ trở về, lập tức tiêm gien số 1, trừ đi tâm lý sợ hãi, khi đối mặt với Trần Phàm không còn chút sợ hãi cùng khẩn trương, mà lại bình tĩnh tới đáng sợ.
Nhìn thấy Trần Phàm cầm đao chém tới, hai người chẳng những không trốn tránh, ngược lại trực tiếp giơ đao nghênh tới.
Hai người hóa thành hai bóng đen nhảy ra, đao đông dương đâm tới, mũi đao đâm thẳng vào Trần Phàm, một đao đâm tới cổ họng, một đao đâm xuống đầu gối của Trần Phàm.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– internet
Hai gã Nhẫn Hoàng vừa ra tay, lập tức phong kín đường đi của Trần Phàm.
– Cút ngay!
Trần Phàm quát lớn một tiếng vung đao chém tới.
Khanh!
Khanh!
Thanh âm thanh thúy vang lên, Trần Phàm chém đứt thanh đao đang đâm tới cổ họng, lực đạo vẫn không giảm, lập tức chém đứt cả thanh đao đâm vào đầu gối.
Hai thanh đao bị chém đứt, thanh đao trong tay Trần Phàm cũng chỉ còn lại nửa đoạn.
– Sưu!
Nhìn thấy thanh đao đã gãy, Trần Phàm không hề ngừng lại, cổ tay run lên, nửa thanh đao hóa thành một đạo bạch quang, gào thét vọt tới chỗ Nhẫn đang ôm Tá Đằng Nhất Lang bỏ chạy.
Thân là thủ lĩnh của mười tám Nhẫn Hoàng, thực lực của Nhẫn không kém, trong nháy mắt nửa thanh đao bắn tới, sau lưng Nhẫn như mọc thêm đôi mắt, ôm Tá Đằng Nhất Lang ngã xuống đất.
– Xoẹt!
Thanh đao xuyên thấu qua cửa gỗ, để lại một lỗ thủng, lực đạo lớn tới kinh người.
– Hô! Hô!
Ngay khi Trần Phàm bắn nửa thanh đao xuyên thấu qua cửa gỗ, hai gã Nhẫn Hoàng vung hai đoạn đao còn lại chém tới Trần Phàm, phản ứng nhanh tới cực điểm.
Trần Phàm lập tức thối lui ra sau một bước.
Chỉ một bước.
Rất ngắn.
Nhưng chỉ một bước ngắn ngủi, lại làm cho hắn vô cùng chuẩn xác tránh thoát công kích của hai gã Nhẫn Hoàng, hai đoạn đao đều chém vào khoảng không.
Ngay sau đó.
Không đợi hai gã thu đao, Trần Phàm bước một bước dài, chụp lấy cổ tay một gã, dùng sức bẻ mạnh!
– Răng rắc!
Tiếng xương gãy vang lên, tên Nhẫn Hoàng đau đớn buông nửa đoạn đao còn lại, nhưng vẫn không hề kêu rên.
– Bá!
Trần Phàm thuận thế bắt lấy đầu gã Nhẫn Hoàng, dùng sức cắt mạnh.
– Xuy!
Ánh đao hiện lên, máu tươi phun ra, đầu tên Nhẫn Hoàng trực tiếp bị Trần Phàm cắt rớt, máu tươi văng khắp người hắn.
Không để ý tới máu tươi phun lên người, Trần Phàm lại ném tới nửa đoạn đao ngăn cản Nhẫn mang theo Tá Đằng Nhất Lang chạy trốn.
Cùng lúc đó gã Nhẫn Hoàng còn lại thấy đồng bọn bị giết chết, không hề có chút sợ hãi, giơ đao chém về phía Trần Phàm.
Trần Phàm cười lạnh một tiếng, bắt lấy thân hình tên Nhẫn Hoàng vừa bị giết chết chắn ngay bên người.
– Phốc xuy!
Giống như vừa cắt qua đậu hũ, lưỡi dao sắc bén trực tiếp chặt đứt cánh tay thi thể, máu tươi văng tứ tung, văng lên ướt cả mặt tên Nhẫn Hoàng vừa xuất đao.
Hắn nhắm mắt lại theo bản năng.
– Hô! Hô!
Ngay sau đó không đợi hắn mở mắt, Trần Phàm vải ra thi thể trong tay, ném ngã Nhẫn cùng Tá Đằng Nhất Lang, đồng thời vung thiết quyền đánh tới cổ họng tên Nhẫn Hoàng.
Một quyền này thế đi mạnh mẽ, hung mãnh vô cùng, một quyền chém ra bám theo một chuỗi quyền ảnh.
– Phanh!
Trong biểu tình trợn mắt há hốc mồm của Xuyên Đạo Thần, một quyền của Trần Phàm nện trúng cổ họng tên Nhẫn Hoàng, lực đạo khủng bố trực tiếp đánh bay đầu hắn, máu tươi nóng bỏng giống như cột máu phún lên cao.
Công Đằng Nghĩa Hòa đang định nhân cơ hội Trần Phàm còn chưa chú ý tới mà chạy trốn, lúc này khóe mắt nhìn thấy một màn khủng bố trước mắt, bị máu tươi văng trúng, sợ tới mức hai chân mềm nhũn ngã lăn trên mặt đất.
Mà phía trước Nhẫn lại ôm Tá Đằng Nhất Lang đứng dậy cố gắng chạy ra cửa.
Hiển nhiên Nhẫn rất rõ ràng, hắn căn bản không phải là đối thủ của Trần Phàm, biện pháp duy nhất chính là mang theo Tá Đằng Nhất Lang chạy ra đại sảnh.
Chỉ cần chạy ra đại sảnh, Nhẫn có tin tưởng tránh thoát lần ám sát này!
Hơn nữa bên ngoài biệt thự còn mười ba tên Nhẫn Hoàng, cộng lại có lẽ không phải là đối thủ của Trần Phàm, nhưng tuyệt đối có thể kéo dài thời gian, cho hắn cùng Tá Đằng Nhất Lang đủ thời gian chạy trốn.
Lý tưởng thật đẹp đẽ, sự thật lại phũ phàng.
Nhẫn vừa ôm Tá Đằng Nhất Lang di động, liền nghe được sau lưng truyền tới thanh âm xé gió.
– Trở lại cho tao!
Trần Phàm quát lớn một tiếng, tay phải chém ra giống như lấy đồ trong túi, chụp vào sau lưng Nhẫn.
Sắc mặt Nhẫn biến đổi, tay phải cầm đao đột nhiên huy động chém ngược ra sau một đao!
– Hô! Hô!
Một đao chém ra, không khí chung quanh như bị xé nát, vô cùng uy mãnh.
Đối diện một cú chém toàn lực của Nhẫn, Trần Phàm tự nhiên không dám dùng thân thể máu thịt cứng đối cứng, mà đột nhiên thu chiêu, lách ra sau một bước.
– Bá!
Lưỡi đao sắc bén xẹt qua trước người Trần Phàm, mũi đao quét qua quần áo hắn rung động, trước người truyền tới cảm giác lạnh lẽo, lông tơ dựng đứng lên.
Một đao chém hụt, Trần Phàm không đợi Nhẫn thu đao, đột nhiên ra chân đá thẳng vào cổ tay Nhẫn.
– Phanh!
Gặp phải công kích với tốc độ cực nhanh của Trần Phàm, Nhẫn vốn không thể trốn tránh, cổ tay phải trực tiếp bị đá trúng, lực đạo khủng bố đánh gãy cổ tay hắn, thanh đao rơi xuống, Trần Phàm cũng không nắm đao, mà chém ra tay phải hóa thủ thành đao chém tới sau gáy Nhẫn.
Với khoảng cách ngắn ngủi như thế, với lực lượng khủng bố của Trần Phàm, dùng tay hay dùng đao không có gì khác nhau, nếu chém trúng Nhẫn, hắn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhẫn tựa hồ hiểu được điểm này, nhìn thấy tay Trần Phàm chém tới, trong nháy mắt sống chết, hắn đem Tá Đằng Nhất Lang chắn ngay trước người, muốn dùng Tá Đằng Nhất Lang làm kẻ chết thay.
– Không!
Tá Đằng Nhất Lang phát ra một tiếng tru lên bi thảm, dưới ánh đèn, con ngươi của hắn không ngừng phóng lớn…lại tiếp tục phóng lớn…
Một bóng bàn tay ở trong con ngươi hắn không ngừng phóng lớn…lại phóng lớn…
– Phanh!
Theo sau, tiếng gào thét của Tá Đằng Nhất Lang dừng lại, tay của Trần Phàm chém xuống, lực đạo khủng bố trực tiếp làm vỡ nát đầu của Tá Đằng Nhất Lang.
Đầu của Tá Đằng Nhất Lang giống như dưa hấu bị nứt toác, chất dịch trắng xen lẫn máu tuôn ra.
Cùng lúc đó Nhẫn lấy được một đường sinh cơ, căn bản không để ý tới cái chết của Tá Đằng Nhất Lang, vươn tay trái như hình đầu rắn, công thẳng tới cổ họng của Trần Phàm.
Quyền khắc chỉ, chỉ khắc chưởng, chưởng khắc quyền!
Một kích này của Nhẫn lợi dụng lực lượng tập trung, hơn nữa tham khảo cách công kích của độc xà, là sát chiêu danh xứng với thực.
Nhưng đối mặt sát chiêu vồ đến, Trần Phàm không hề trốn tránh.
– Gãy cho tao!
Trần Phàm vung cao thiết quyền dùng sức nện xuống!
– Răng rắc!
Tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, năm ngón tay của Nhẫn trực tiếp bị nện nát.
Đến tận đây, hai tay của hắn xem như đã toàn bộ phế đi.
Một kích cuối cùng bị Trần Phàm hóa giải, trong mắt Nhẫn tuôn ra cảm xúc sợ hãi.
Vừa sợ hãi, lại vừa tuyệt vọng.
Trong lúc Nhẫn không còn chống cự, trong ánh mắt tuyệt vọng, Trần Phàm không ngừng lại, tiến lên một bước hai tay nắm lấy đầu Nhẫn, dùng sức vặn mạnh!
– Răng rắc!
Vừa vặn, cổ của Nhẫn liền bị vặn gãy, hai mắt trợn trừng, trong con ngươi lộ ra vẻ không cam lòng sâu sắc.
Tựa hồ hắn không cam lòng phải chết đi như vậy.
Trong lúc nhất thời toàn bộ năm người Tá Đằng Nhất Lang đều mất mạng, chỉ còn lại Công Đằng Nghĩa Hòa đã bị dọa ngây ngốc.
Chứng kiến Trần Phàm giết năm người như giết gà, Công Đằng Nghĩa Hòa sợ tới mức xụi lơ trên mặt đất, chất lỏng màu vàng trong nháy mắt chảy ra dưới chân hắn, cả người như bị giật kinh phong, kịch liệt run rẩy.
– Đừng…đừng…đừng!
Thấy Trần Phàm đưa mắt nhìn qua, Công Đằng Nghĩa Hòa sợ tới mức kêu rên, liên tục cầu xin buông tha.
– Nhẫn Hoàng khác còn muốn tới, ông xử lý hắn, sau đó cho người của ông vào đây!
Trần Phàm không động thủ giết Công Đằng Nghĩa Hòa, lạnh lùng nói:
– Tôi chỉ phụ trách giết mười ba Nhẫn Hoàng cùng thành viên Nhẫn Đường quanh biệt thự, ngoài ra giao cho các ông!
Vừa nói xong, Trần Phàm không nói thêm lời nào, xoay người nhặt đao, mở cửa phòng lách ra ngoài.
Cùng lúc đó, tên bảo tiêu của Xuyên Đạo Thần lao tới trước người Công Đằng Nghĩa Hòa, học theo cách giết của Trần Phàm, trực tiếp vặn gãy cổ hắn, mà Xuyên Đạo Thần lấy ra di động gọi cho Mỹ Sa, truyền ra mệnh lệnh tiến công.
Đúng như lời nói của Trần Phàm, tuy rằng biệt thự cách âm rất tốt, hơn nữa phòng khách trên lầu hai, nhưng thanh âm kêu to thảm thiết của Tá Đằng Nhất Lang trước khi chết khiến mười ba Nhẫn Hoàng còn lại bên ngoài chú ý.
Khi Trần Phàm mở cửa xuất hiện trên hành lang, bọn hắn đã xếp thành hình tam giác, cấp tốc chạy tới, guốc gỗ dưới chân giẫm mạnh phát ra âm thanh soàn soạt ầm ĩ.
Nhưng khi bọn hắn nhìn thấy Trần Phàm cầm theo đao chạy ra khỏi phòng khách thì không hẹn cùng dừng bước.
– Ba người qua cửa sổ xem quan tổng tài, những người khác theo tôi!
Tên đầu lĩnh thấy Trần Phàm, trên mặt không chút sợ hãi, bình tĩnh hạ mệnh lệnh.
– Không cần nhìn, bọn hắn đều chết hết.
Đối mặt mười ba tên Nhẫn Hoàng, Trần Phàm không hề cảm thấy áp lực, ngược lại hắn có chút hưng phấn, hồng quang trong mắt đại thịnh, vô cùng lóe sáng.
– Giết!
Nghe được lời Trần Phàm, sắc mặt tên đầu lĩnh biến đổi, khẽ quát một tiếng, truyền mệnh lệnh công kích.
Thanh âm hạ xuống, tên đầu lĩnh dẫn đầu lao thẳng tới, mười hai tên còn lại theo sát, duy trì đội hình tam giác.
Đối diện sự liều mạng của bọn hắn, Trần Phàm không hề có chút sợ hãi.
Đúng vậy, một chút cũng không có!
Một tay hắn cầm đao, đao chĩa xuống đất, đón lấy đám Nhẫn Hoàng.
– Tê…
Trần Phàm đi tới, lưỡi đao sắc bén như cắt đậu hũ, lướt qua tấm thảm trên sàn, kéo ra một lỗ hổng thật dài, thanh âm chói tai.
Một người, một cây đao.
Hắn từng tung hoành khắp thế giới.
Đối mặt mười ba Nhẫn Hoàng thành công tiêm gien số 1, hắn vẫn kiêu ngạo như xưa!