Nếu nói nhân vật nổi danh nhất trường đại học Đông Hải, như vậy ngoài lão hiệu trưởng Hàn Phi ra, thì không còn ai.
Làm hiệu trưởng trường đại học Đông Hải, Hàn Phi phát biểu rất nhiều học thuật luận văn nổi tiếng trong khu vực kinh tế, trong đó có một ít luận văn được các quốc gia Âu Mỹ đánh giá làm kinh điển. Thậm chí, một ít truyền thông phương Tây đánh giá Hàn Phi chính là người cha đỡ đầu của tài chính đông phương.
Tuy rằng sự đánh giá này ở ý nào đó thật có chút khách quan, nhưng cũng đủ để chứng minh địa vị thật cao của Hàn Phi trong khu vực kinh tế, hắn từng nhiều lần được mời đến tiếp nhận chức vụ trong ngành trọng yếu, nhưng hắn đều cự tuyệt.
Điều này làm cho rất nhiều người không biết về Hàn Phi thập phần khó hiểu, theo một số người xem ra, lấy địa vị cùng thực lực bản thân của Hàn Phi trong lĩnh vực kinh tế, nếu nắm chắc được cơ hội, như vậy cho tới tuổi bây giờ, tuyệt đối không chỉ làm một hiệu trưởng. Lui bước mà nói, dù Hàn Phi không tham gia chính trường, đi buôn bán, cũng tuyệt đối sẽ sáng tạo ra được thành tựu của một ông trùm giới tài chính.
Phụ đạo viên Cảnh Huy của ngành quản trị kinh doanh xem như là một trong số ít người hiểu biết về Hàn Phi.
Cảnh Huy từng được ca tụng là kỳ hoa của khoa quản trị kinh doanh, Cảnh Huy tốt nghiệp ngành quản lý kinh tế của đại học Đông Hải, học vị tiến sĩ, là một trong những học sinh xuất sắc nhất của Hàn Phi.
– Cảnh Huy, lấy năng lực của cậu, nếu cậu lựa chọn tiến vào thương giới, nhất định sẽ trở thành một trong những người có tiền nhất trên thế giới này. Cho nên tôi hi vọng cậu suy nghĩ cho kỹ càng.
Năm đó, khi Cảnh Huy tốt nghiệp từng nói với Hàn Phi, muốn ở lại đại học Đông Hải nhậm chức làm việc thì Hàn Phi đã từng nói với Cảnh Huy như vậy.
Lúc ấy, Cảnh Huy trả lời:
– Lão sư, những gì em biết, đều do thầy dạy cho em. Nếu thầy từng bỏ qua cơ hội tiến vào chính giới cùng thương giới, như vậy em tự nhiên cũng có thể. Hơn nữa, em cũng giống như thầy, thích đem những gì mình hiểu biết dạy lại cho đời sau.
Cứ như vậy, Cảnh Huy ở lại làm việc tại đại học Đông Hải, tựa hồ muốn học theo Hàn Phi, cả đời đều ở lại đại học Đông Hải.
…
Vào tám giờ rưỡi tối, Cảnh Huy đã dạy xong đường khóa cho lớp đệ nhị quản lý công thương, thời gian đường khóa cũng không lâu lắm, chủ đề minh xác, trình tự rõ ràng, sau khi dặn dò xong mọi việc thì xong xuôi kết thúc.
Bất quá trước khi chấm dứt, Cảnh Huy điểm danh Trần Phàm, Ngu Huyền, Tiêu Phong, Chu Văn bốn người cùng hắn đến văn phòng.
Đối với yêu cầu của Cảnh Huy, bốn người Trần Phàm đều hiểu rất rõ ràng, Cảnh Huy gọi bọn họ đi, hơn phân nửa là vì chuyện xảy ra lúc huấn luyện quân sự.
Văn phòng Cảnh Huy nằm ở góc tây bắc khoa quản lý kinh tế, là một văn phòng độc lập, rộng khoảng năm mươi thước vuông, trong đó hết ba phần tư bị giá sách chiếm cứ, còn lại một phần tư địa phương được đặt một bàn làm việc, cùng một sô pha và bàn trà đơn giản.
Đi vào văn phòng Cảnh Huy, lan vào mũi chính là hương vị của sách vở, hơn nữa Trần Phàm liếc mắt liền nhìn thấy, trong những quyển sách trên giá, cơ hồ đều đã được xem qua, cũng không giống như phòng sách của gia đình có tiền, làm ra một ít sách mới chỉ là vì tô điểm, trên thực tế chưa từng xem qua bao giờ.
– Ngồi.
Cũng giống như lão hiệu trưởng Hàn Phi, mặt ngoài của Cảnh Huy thoạt nhìn thập phần ôn hòa, sau khi đi vào văn phòng, ra dấu cho bốn người ngồi xuống, sau đó tự mình pha trà cho bốn người.
– Lão sư, thầy đừng khách khí, muốn uống cứ để chúng em pha.
Tiêu Phong thấy Cảnh Huy chủ động pha trà, lập tức mỉm cười đi ra phía trước, nào có tư thế gì muốn khách khí?
Cảnh Huy nhàn nhạt cười:
– Không cần, để cho tôi. Đúng rồi, trà này cũng không phải là trà ngon gì, một người bạn tặng loại trà làm từ hoa dại, các cậu đừng chê bai.
Ngạc nhiên nghe được những lời này của Cảnh Huy, Tiêu Phong vừa tiến lên mấy bước đột nhiên dừng lại, vẻ mặt kinh ngạc, ngay cả Trần Phàm cũng hơi kinh hãi.
Hiển nhiên, ngay Trần Phàm cũng thật không ngờ Cảnh Huy lại khách khí như thế!
Nguyên bản…hắn còn tưởng rằng Cảnh Huy đã bị mẹ của Hoàng Hiểu Đông là Lý Hồng sai khiến đến trừng phạt bốn người bọn họ, hiện giờ xem ra là họ đã lấy bụng tiểu nhân đọ lòng quân tử.
Nhìn thấy Cảnh Huy pha trà xong đưa tới trước mặt bốn người, Ngu Huyền đột nhiên đứng lên, thân mình thẳng tắp giống như một cây thương, nghiêm mặt nói:
– Lão sư, người nào làm người đó chịu, chuyện huấn luyện quân sự là tôi không đúng. Tôi thân là trưởng lớp không lấy mình làm gương không nói, bởi vì không thể khống chế tính tình của mình mà vung tay với bạn học cùng giáo quan quân doanh, nếu như trường học cần xử trí, xử trí một mình tôi là được.
Lời nói này của Ngu Huyền có thể nói cực kỳ thẳng thắn, cũng cực kỳ phù hợp tính cách của hắn.
– Lão sư, thầy đừng nghe Ngu Huyền nói bậy, việc này do tôi gây ra.
Chu Văn lộ ra bộ dạng thật diễn cảm thành thật, trình độ hoàn toàn không thua gì đang diễn xuất phim tình cảm.
– Kháo! Đây cũng không phải giành giật lên giường cùng mỹ nữ, cả đám mấy cậu đều cướp lấy.
Tiêu Phong tựa hồ cũng không xem Cảnh Huy là lão sư của mình, mà là trở thành bạn thân của hắn:
– Lão Cảnh, việc này nói đến cùng là do một tay tôi tạo thành, nếu như trường học muốn xử phạt thì xử phạt tôi là được.
Nói xong, Tiêu Phong quay đầu nhìn Ngu Huyền đang định phản bác nói:
– Tiểu Huyền tử, cậu đừng giành với tôi. Tuy rằng cậu có luyện võ mèo ba cẳng, có thể đi ra bên ngoài kiếm miếng cơm ăn, nhưng đó cũng không có việc gì tốt, vẫn nên thành thành thật thật đến trường, tương lai hỗn cái văn bằng đi ra ngoài làm việc mới tốt. Còn về ca, dù là có bị khai trừ, cũng không sao cả, dù sao lão Tiêu có tiền, xài tiền của ông ấy, ca cũng không hề đau lòng.
Trần Phàm vốn đang thưởng thức chén trà do Cảnh Huy pha, ngạc nhiên nghe được ba người nói chuyện, thiếu chút phun ngụm nước trà trong miệng, cười khổ nói:
– Cảnh lão sư cũng không có ý trách chúng ta, càng không cần nói tới là muốn khai trừ chúng ta, các cậu kích động như vậy làm gì?
Lời của Trần Phàm vừa thốt ra, ba người Tiêu Phong nhất thời mở to mắt nhìn, vẻ mặt như không dám tin, mà Cảnh Huy lại mỉm cười liếc mắt nhìn Trần Phàm:
– Trần Phàm nói đúng.
Nói xong, Cảnh Huy khe khẽ thở dài:
– Tuy rằng mẹ của Hoàng Hiểu Đông muốn lạm dụng quyền riêng kiếm cớ khai trừ các cậu, nhưng đã bị tôi đỡ lấy, sau đó bà đi tìm lão sư của tôi, chính là Hàn hiệu trưởng, kết quả Hàn hiệu trưởng cũng không đồng ý cách làm của bà. Đồng thời Hàn hiệu trưởng muốn tôi chuyển cáo các cậu, sở dĩ ông ấy lựa chọn cho các cậu tiếp tục lưu lại trường học, mục đích chỉ có một: làm việc giảng đạo lý.
Làm việc giảng đạo lý.
Nghe được mấy chữ này, trong lòng Trần Phàm vừa động, nháy mắt hiểu được điều gì, mà Cảnh Huy cũng như có suy nghĩ nhìn hắn.
– Lão sư, nếu thầy không khai trừ chúng tôi, như vậy thần nói chúng tôi…
Ngu Huyền có chút xấu hổ sờ sờ đầu, diễn cảm thật thà hàm hậu, không có chút bộ dáng uy mãnh như khi đánh nhau.
– Mục đích hôm nay tôi gọi các cậu tới, là chỉ muốn nhắn lại ý tứ của lão hiệu trưởng. Dù sao chuyện kia ảnh hưởng không nhỏ, phương diện trường học tuy rằng bởi vì một vài nguyên nhân đặc thù không có công khai xử phạt, nhưng nhất định phải cảnh cáo.
Cảnh Huy không chút hoang mang nói:
– Còn Ngu Huyền tính khí thật quá táo bạo, sau này nên chú ý một chút.
– Đã biết, lão sư.
Ngu Huyền lộ ra hàm răng trắng tinh, nở nụ cười hàm hậu.
– Chỉ đơn giản như vậy?
Tiêu Phong tựa hồ cũng không thể tin được mục đích Cảnh Huy gọi bọn họ tới là vì điều này.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện YY
– http://truyenfull.vn
– Đây chỉ là một trong số đó.
Cảnh Huy lắc lắc đầu:
– Chuyện thứ hai, vốn là ngày chủ nhật, chính là ngày ba mươi tháng chín, trường học sẽ tổ chức dạ hội đón người mới đến tại đại lễ đường. Trước mắt chúng ta đã có tiết mục chuyên nghiệp, là do tám nữ sinh viên của khoa chúng ta biểu diễn làm người mẫu.
Tuyển người mẫu?
Trước mắt Tiêu Phong đột nhiên sáng ngời, giống như đã nhìn thấy tám cô gái dáng người cao gây mặc áo tắm hai mảnh lắc lư qua lại trước mắt hắn.
Mà Ngu Huyền thì tỉnh ngộ:
– Lão sư, chẳng lẽ ngài muốn cho bốn người chúng ta cùng biểu diễn tiết mục?
– Vậy cũng không phải.
Cảnh Huy lại lắc đầu, theo sau trêu ghẹo nói:
– Bất quá…vì muốn cho các cậu lập công chuộc tội, tôi quyết định tiết mục thứ hai do Ngu Huyền cậu tới tổ chức, ba người Trần Phàm hỗ trợ.
– Không thành vấn đề, lão sư, thật sự không được, bốn người chúng ta cũng sẽ biểu diễn, không phải chỉ là mặc quần lót chữ T đứng trên đài lắc lư thôi sao? Này có cái gì?
Tiêu Phong thật sảng khoái đáp ứng.
Chu Văn xem thường liếc mắt nhìn Tiêu Phong:
– Tôi cảm thấy cho cậu biểu diễn đóng phim tình cảm có động tác thì sẽ càng làm náo động.
Nhìn thấy hai kẻ hoạt bảo lo tranh cãi, Trần Phàm không ngừng cười khổ, đồng thời hắn cũng rõ ràng, hôm nay Cảnh Huy gọi bốn người bọn họ đi tới đây, chủ yếu là vì chuyện này.
Mà gọi là cảnh cáo, tự nhiên là nói với riêng hắn!
Dù sao, lấy thân phận cùng địa vị của lão hiệu trưởng Hàn Phi, không có khả năng không biết chân tướng của sự kiện huấn luyện quân sự.
Thậm chí Trần Phàm hoài nghi Hàn Phi cũng chưa từng điều tra qua bối cảnh của hắn, bất quá hắn biết rõ, dù Hàn Phi có mánh khóe thông thiên cũng không cách nào tra được bối cảnh thực sự của hắn.
Bởi vì…hồ sơ của hắn thuộc loại cơ mật cấp sáu sao của quốc gia, người có thể nhìn qua, chỉ đếm được trên đầu ngón tay!
Sau khi rời đi văn phòng, ba người Ngu Huyền quay trở về phòng ngủ, mà Trần Phàm lại chuẩn bị trở về nhà trọ.
Đối với việc Trần Phàm ngủ lại trong nhà trọ, ba người Ngu Huyền tựa hồ cũng đã thói quen, vẫn không hề truy hỏi kỹ càng, chỉ mở vài câu vui đùa, nói chung chỉ có một tư tưởng – còn trẻ không biết tinh quý, già rồi mong X rơi lệ!
…
Cùng lúc đó, Tô San vừa cự tuyệt hoa tươi của Triệu Hoành cũng đã sắp đi ra khỏi vườn trường.
Cửa sân trường, tùy ý liền có thể nhìn thấy những đôi tình lữ đang dựa sát vào nhau, có chút người ra ngoài trường ước hẹn trở về, có người ra ngoài đi mướn phòng. Ngoài ra, cũng không thiếu người chuẩn bị đến dịch vụ internet bao cả đêm mà kết bạn đi ra, có mỹ nữ xuất hiện cũng sẽ không hẹn mà cùng quét mắt.
Tô San có thể cảm nhận được ánh mắt của những người đó, bất quá nàng cũng không hề để ý, nhưng ánh mắt lại rơi lên trên người những đôi tình lữ.
Trong lơ đãng, trong con ngươi Tô San hiện lên một tia hâm mộ.
– Tựa hồ…cho tới nay, mình cùng tên hỗn đản chưa từng ở chung như những đôi tình lữ bình thường a?
Một ý niệm quỷ dị bỗng nhiên hiện lên trong lòng Tô San, sau đó nàng theo bản năng nhớ tới vì bản thân mình không muốn người khác phát hiện quan hệ giữa nàng và Trần Phàm, mỗi ngày đến trường đều tự đi riêng.
Nghĩ tới việc này, đáy lòng vốn bình tĩnh như mặt hồ của Tô San chợt nhấc lên một đạo gợn sóng, tâm tình trở nên hết sức phức tạp, sau đó nàng lấy ra di động nhắn một tin ngắn, cắn răng chuyển đi.
– Tiểu nha đầu hôm nay bị uống lộn thuốc?
Năm giây sau, Trần Phàm đọc được tin nhắn của Tô San, cả người giống như bị điện giật, diễn cảm quái dị tới cực điểm.