Giờ khắc này, khi mọi người nghe được lời nói cuồng ngạo của Trần Phàm giống khi nãy thì không còn ai cảm thấy khiếp sợ, cũng không có ai cảm thấy Trần Phàm đang phát điên.
Bọn hắn chỉ cảm giác mình giống như vừa rớt trong hầm băng, từ đầu đến chân một trận lạnh lẽo.
Thậm chí có mấy người khi nãy dự định ra mặt giúp Mike, hai chân giống như không thể khống chế phát bệnh sốt rét, trong đó còn có một người nhát gan, tuyến tiền liệt giống như đang bị kích thích, chất lỏng màu vàng trong nháy mắt nhiễm ướt vạt quần của hắn.
– Đồ Tể?
Đầu bên kia điện thoại, Marcel Desailly nghe được thanh âm của Trần Phàm, sắc mặt nháy mắt biến đổi, chân mày cau chặt lại, ngữ khí trầm thấp tới cực điểm.
– Phải.
Trần Phàm thẳng thắn thừa nhận thân phận của mình.
Trần Phàm vừa thừa nhận thân phận, trong lúc nhất thời Marcel Desailly không biết nên làm sao trả lời.
Hắn cũng không nhận thức Trần Phàm, thậm chí cả gia tộc Profaci cũng không có ai quen biết Trần Phàm.
Bởi vì là như vậy, gia tộc Profaci lại chủ động tung cành oliu, thông qua miệng Mira nói với Lý Dĩnh. Dreamworks có ý định hợp tác với công ty giải trí Lam Cảnh, chỉ là vì muốn dẫn dụ Lý Dĩnh đến nước Mỹ.
Về phần dẫn dụ đến nước Mỹ làm gì.
Đáp án không cần nói cũng biết!
Bởi vì Trần Phàm mang theo Lý Dĩnh cùng đi tới Mỹ, hơn nữa còn cùng tham gia buổi tiệc do Mira tổ chức, cho nên Marcel Desailly đành bỏ qua việc tham gia buổi tiệc.
Bởi vì hắn biết rõ, có Trần Phàm ở đó, kế hoạch của gia tộc Profaci vốn không thể thực hiện.
Mà vừa rồi, khi hắn nhận được điện thoại của Hansen, biết được Mike đã trêu chọc một gã người Hoa, phản ứng đầu tiên hắn nghĩ là trêu chọc tới Trần Phàm, thiếu chút nữa tức giận đến phát ngất, nhưng vừa tức giận hắn lại không cam lòng, cho nên bảo Hansen gọi điện cho Mike để xác nhận.
Hiện giờ nghe được lời nói của Trần Phàm, Marcel Desailly càng khẳng định điều này, tâm tình lại trở nên cực kỳ phức tạp.
Mike là con cưng của Hollywood, còn là cây rụng tiền của Dreamworks và gia tộc Profaci!
Marcel Desailly ngàn lần vạn lần không muốn Mike xảy ra sự cố!
Nhưng…
Nguồn truyện:
Truyện FULL
Hắn cũng biết hiện giờ Trần Phàm đã hiểu rõ kế hoạch của gia tộc Profaci, hắn tự nhiên không dám dẫn người đi cứu viện Mike.
Theo hắn nghĩ, điều này không thể nghi ngờ là dâng thịt lên miệng hổ, sợ là sẽ tiền mất tật mang!
– Đồ Tể, tôi hi vọng anh hiểu được, nơi này là nước Mỹ.
Trầm mặc vài giây, đôi mắt Marcel Desailly lóe lên ngọn lửa phẫn nộ, âm trầm nói.
– Đối với tôi mà nói, ngoại trừ quốc gia của tôi, trên thế giới này bất kỳ địa phương nào cũng không hề có gì khác nhau.
Trần Phàm không cho là đúng, nở nụ cười.
Lộp bộp!
Nghe được lời nói của Trần Phàm. Marcel Desailly không khỏi nhớ lại chuyện Trần Phàm từng diệt trừ Huyết Sắc Luyện Ngục!
Lúc ấy Huyết Sắc Luyện Ngục là tổ chức phạm tội đứng đầu toàn cầu, căn cứ trải rộng khắp các ngõ ngách trên toàn cầu, kết quả cũng toàn bộ bị Trần Phàm tiêu diệt!
– Hãy nhớ kỹ lời của tôi.
Thấy Marcel Desailly lại trầm mặc, Trần Phàm cũng mất đi hứng thú nói chuyện, liền cúp điện thoại.
– Đô…đô…
Nghe thanh âm đô đô truyền ra, Marcel Desailly chợt phát hiện, trong bất tri bất giác, bàn tay phải cầm điện thoại của hắn đã ướt đẫm mồ hôi, ngay cả hơi thở cũng đã ngừng lại.
– Hô…
Phun ra một hơi, Marcel Desailly lại bấm một dãy số điện thoại khác.
Cùng lúc đó, sau khi Trần Phàm cúp điện thoại, ném điện thoại cho Mike đang run rẩy trên sàn nhà, nhìn Lý Dĩnh mỉm cười:
– Đi thôi.
– Ân.
Tuy rằng không biết rốt cục đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lý Dĩnh mơ hồ đoán được Trần Phàm tức giận là vì nàng, trong ánh mắt nàng toát lên vẻ áy náy, đồng thời nhẹ nhàng gật đầu.
Hai lần trước Trần Phàm muốn rời đi nhưng đều bị ngăn lại.
Giờ này khắc này, khi Lý Dĩnh lại ôm cánh tay Trần Phàm cùng rời đi, vô luận là Mira hay những người khác đều giữ vẻ trầm mặc.
Trong đại sảnh yên tĩnh đến dọa người!
Tất cả mọi người không kìm lòng được đưa mắt nhìn Trần Phàm, trơ mắt nhìn Trần Phàm cùng Lý Dĩnh rời khỏi đại sảnh.
Theo sau…
Nhìn thấy hai người đã rời khỏi đại sảnh, Mira giống như nhớ ra điều gì đó, vội vàng gọi vào vô tuyến điện, giọng nói mang theo vài phần khủng hoảng, vài phần khẩn trương hô:
– Ngàn vạn lần đừng ngăn trở bọn họ, để cho họ đi, không, các anh hãy cung tiễn bọn họ!
– Dạ, bà chủ!
Bên ngoài biệt thự, những bảo tiêu của Mira thấy Trần Phàm và Lý Dĩnh đi ra khỏi đại sảnh, đang định xin chỉ thị của Mira, lúc này nghe được mệnh lệnh vội vàng đáp lại.
Sau khi đáp lời Mira, bọn họ liền cúi đầu, thần tình cung kính tươi cười nói:
– Tiên sinh cùng tiểu thư, cảm tạ hai vị quang lâm, hoan nghênh lần sau trở lại…
– Cảm ơn.
Trần Phàm mỉm cười đáp lại, trong biểu tình ngây ngốc của nhóm bảo tiêu, mang theo Lý Dĩnh đi về bãi đỗ xe.
– Anh có nghe được hắn vừa nói gì không?
– Hình…hình như là cảm ơn?
– Anh xác định?
– Con mẹ nó tôi cũng nghe không rõ, nhưng hình như là…
– Là cái đầu anh, anh cũng không động não suy ngẫm lại, hắn làm sao lại nói cảm ơn với chúng ta?
– Mẹ kiếp, tôi cũng cảm thấy không có khả năng, dù sao vừa rồi bà chủ vừa đắc tội hắn.
– Ai, nguyện thượng đế phù hộ hắn chịu tha thứ cho bà chủ, nếu không chúng ta lại phải thất nghiệp.
Ngay cửa biệt thự, mấy tên bảo tiêu thấy Trần Phàm cùng Lý Dĩnh đã đi xa mới hồi phục lại tinh thần, sau đó tụ tập một chỗ thì thầm nghị luận.
Tuy rằng cách nhau khá xa, nhưng Trần Phàm vẫn nghe được lời bọn họ nói, nhưng hắn cũng không quan tâm.
Theo sau, ngay khi Trần Phàm mang theo Lý Dĩnh đi vào bãi đỗ xe, bãi đỗ xe đã xuất hiện một màn thật buồn cười.
Ngoại trừ Long Nữ cùng mười hai bảo tiêu của Reimann, cơ hồ toàn bộ các bảo tiêu khác đều cầm điện thoại cùng thốt một câu:
– Dạ!
Đơn giản là vì bên trong biệt thự, ngoại trừ Mira, toàn bộ những khách nhân có bảo tiêu đều nhìn thấy nàng mệnh lệnh cho bảo tiêu của mình, lập tức gọi điện thông báo chung một mệnh lệnh: Hai người Hoa kia đi vào bãi đỗ xe thì các anh làm như không nhìn thấy, đừng bao giờ bước xuống xe.
Trong lúc nhất thời, bên trong đại sảnh đã hoàn toàn rối loạn.
Đối với hết thảy chuyện này, Trần Phàm cũng không hay biết, hắn trực tiếp mang theo Lý Dĩnh đi về chỗ Long Nữ.
Bên trong Rolls – Royce, Long Nữ nhìn thấy Trần Phàm đi tới, liền nhảy xuống xe tiến lên nghênh đón. Không riêng gì Long Nữ, kể cả mười hai bảo tiêu kia cũng bước xuống xe, khi bọn họ xuống xe đều kính sợ liếc mắt nhìn Long Nữ.
Hiển nhiên chuyện Long Nữ đánh bảo tiêu của Mike thành tàn phế đã đem lại sự rung động thật lớn cho bọn họ.
– Đi thôi, rời khỏi nơi này.
Trần Phàm thản nhiên nói một câu, sau đó để Lý Dĩnh ngồi vào xe trước hắn mới bước vào.
Rất nhanh, mấy chiếc xe khởi động, Trần Phàm ngồi ở băng sau lấy ra chai rượu, nhìn Lý Dĩnh hỏi:
– Uống một ly nhé?
Lý Dĩnh suy đoán bởi vì mình đòi đi Mỹ đã tăng thêm rất nhiều phiền toái cho Trần Phàm, nàng vẫn còn rất áy náy, nghe Trần Phàm hỏi khẽ lắc đầu.
– Đừng tự trách, chuyện vừa rồi không liên quan đến em.
Trần Phàm mỉm cười an ủi Lý Dĩnh, đồng thời tự rót cho mình ly rượu, nhưng trong lòng hắn hiểu được gia tộc Profaci chỉ là muốn nhắm vào hắn, bọn họ chỉ dùng Lý Dĩnh làm lý do để dẫn dụ hắn mà thôi.
Trần Phàm hiểu được điểm này, nhưng Lý Dĩnh lại không biết. Trần Phàm vừa nói xong thì đôi mắt nàng đã đỏ lên, mũi chua xót, nhịn không được muốn khóc.
Từ sau khi Trần Phàm để lộ ra thực lực của mình, nàng biết lấy thân phận cùng năng lực của nàng cũng không còn trợ giúp được gì cho Trần Phàm, vì thế nàng cam tâm tình nguyện làm một cô gái nhỏ dựa dẫm bên cạnh hắn, nhưng nàng thật sự không bao giờ muốn mình tăng thêm phiền toái cho hắn!
Trần Phàm thấy thế cũng biết chuyện này không có cách nào giải thích cho nàng hiểu rõ, nếu như hắn nói ra tình hình thực tế cho nàng biết, với tính khí yếu đuối của Lý Dĩnh hơn phân nửa sẽ vô cùng lo lắng cho an nguy của hắn.
Nghĩ nghĩ, Trần Phàm kéo Lý Dĩnh vào lòng, đồng thời bưng ly rượu nhẹ nhàng lay động, dưới ánh đèn, ly rượu màu đỏ tươi đã hình thành một cơn lốc xoáy.
– Long Nữ, nói cho bọn họ biết, đi trang viện gia tộc Gambino.
Theo sau, ngay khi xe rời khỏi Long Island, Trần Phàm cũng ngừng tay, bưng ly rượu uống hơn phân nửa.
– Được.
Long Nữ trả lời, sau đó thông qua vô tuyến điện truyền đạt mệnh lệnh của Trần Phàm.
Reimann cung cấp bảo tiêu cho Trần Phàm là công ty bảo tiêu tốt nhất toàn cầu, những nhân viên bảo tiêu chẳng những trải qua những cuộc huấn luyện cực kỳ nghiêm khắc, hơn nữa tri thức vô cùng rộng rãi, hiểu rõ toàn bộ những chuyện lớn nhỏ xảy ra làm ảnh hưởng khắp thế giới.
Theo ý nào đó mà nói, bọn họ cũng là một hình thức khác của đội đặc công.
Nhưng…
Bọn họ không nguyện trung thành với quốc gia nào, mà chỉ trung thành với người thuê họ!
Sau khi nhận được mệnh lệnh của Long Nữ, nhóm bảo tiêu liền trả lời:
– Thu được!
Theo sau, đoàn xe thay đổi đường đi, rẽ ngoặt ở ngã tư đường phía trước, chạy nhanh về hướng trang viện gia tộc Gambino.
Thành phố New York là một trong bốn thành phố lớn nhất toàn cầu, tuy giá bất động sản không khủng bố như Tokyo, nhưng cũng có thể dùng từ tấc đất tấc vàng để hình dung.
Gia tộc Gambino có thể có một địa phương chiếm diện tích hơn bốn vạn thước vuông ở thành phố này, đủ để chứng minh địa vị của bọn họ tại New York và cả nước Mỹ!
Cũng giống như rất nhiều trang viện giàu có khác, trang viện gia tộc Gambino có sân golf, sân cưỡi ngựa, sân săn bắn. Ngoài ra, trang viện còn có một hồ lớn, ở giữa hồ có một hòn đảo nhỏ, có bốn cây cầu nối thẳng vào đào, ngoài ra còn có thể dùng du thuyền qua lại.
Nhưng…
Trang viện gia tộc Gambino nổi danh nhất chính là toàn bộ kiến trúc của trang viện đều dựa theo phong cách tiêu chuẩn của người Sicily kiến tạo, dù là trang trí bên trong cũng là như thế.
Đây là gia quy của gia tộc Gambino, luôn luôn kéo dài nhiều đời.
Sở dĩ như vậy là vì Sicily là khởi nguyên của Mafia, Mafia nước Mỹ là từ Châu Âu truyền tới.
Không biết đã trải qua bao lâu, khi đoàn người Trần phàm chỉ còn cách trang viện gia tộc Gambino chừng năm cây số, Trần Phàm đã phát hiện những trạm gác ngầm ẩn hai bên đường.
Khi còn cách trang viện chỉ ba cây số, đoàn xe của Trần Phàm lại gặp một trạm canh gác công khai.
Rất nhanh, nhìn thấy bảo tiêu của trang viện ra dấu, chiếc xe bảo tiêu đầu tiên ngừng lại, những chiếc phía sau cũng lần lượt ngừng theo.
Cùng lúc đó một gã nam tử mặc bộ quần áo màu đen bước nhanh tới chiếc Rolls – Royce của Trần Phàm.
Trần Phàm thấy thế hạ cửa kính xe xuống.
– Trần tiên sinh, ông chủ chờ ngài đã lâu.
Khi nam tử đi tới gần Trần Phàm, bước chậm lại, vẻ mặt cung kính cúi đầu nói với Trần Phàm.
Trần Phàm hiểu từ ông chủ trong miệng nam tử chính là chỉ tộc trưởng gia tộc Gambino, Silva Gambino, bèn mỉm cười gật đầu:
– Ân.
Thấy Trần Phàm gật đầu, nam tử làm ra tư thế như thỉnh, sau đó ra dấu với thủ hạ.
Theo sau, đoàn người của Trần Phàm thuận lợi đi qua trạm canh gác.
Chẳng…chẳng lẽ gia tộc Gambino thật sự sẽ giúp Long Nha?
Nhìn thấy được thuận lợi thông qua, trong lòng Long Nữ không khỏi tự hỏi mình.
Vừa tự hỏi, nàng cũng nhịn không được nhìn vào kính chiếu hậu quan sát Trần Phàm.
Nương theo ánh trăng chiếu vào trong xe, Long Nữ nhìn thấy biểu tình bình tĩnh trên gương mặt kiên nghị của Trần Phàm.
Làm như đã nhận ra ánh mắt của Long Nữ, Trần Phàm hơi mỉm cười.
Dưới ánh trăng, nét tươi cười của hắn thật thoải mái mà tự tin.
Cảm giác kia, giống như hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của hắn!