(Một bước giết một người!).
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, nhưng đối với Triệu Thiên Bá mà nói, không thể nghi ngờ là như đã trôi qua mấy cái thế kỷ!
Bỗng nhiên…Ngay ngoài cửa nhà xưởng xuất hiện một ngọn đèn pha chói mắt, ngọn đèn hiện lên, một chiếc Toyota tiến vào.
Phanh phanh phanh phanh phanh phanh…
Chiếc xe vừa xuất hiện, Triệu Thiên Bá cùng mấy tên đàn em vẻ mặt khẩn trương liền bóp mạnh cò súng, viên đạn quét về chiếc Toyota, nháy mắt đánh nát cửa kính xe rơi xuống mặt đất bằng nền xi măng, phát ra một chuỗi thanh âm vang vọng.
– Đừng a.
Cùng lúc đó, bên trong nhà xưởng vang lên một thanh âm hoảng sợ tới cực điểm. Đó chính là tiểu Hoành.
Trong lòng Triệu Thiên Bá chấn động, muốn kêu ngừng bắn, nhưng lúc này hắn cũng biết đám thủ hạ của mình đều đang tức giận, chính mình kêu lên vị tất đã có tác dụng.
Trong chiếc Toyota, Triệu Hoành bị trói ngay chỗ ngồi, không thể động đậy, tiếng súng ngoài xe giống như ác ma đang tru lên làm cho hắn sợ tới mức tè ra quần, kêu rên không dứt. Một ít mảnh thủy tinh bị bắn nát vẩy lên mặt của hắn, nhất thời đem khuôn mặt vốn tuấn mỹ của hắn cắt ra một vết rách, máu tươi chảy ròng.
– Nhớ kỹ, là cái loại sợ hãi khiến cho mày sống không bằng chết.
Càng làm cho hắn sợ hãi chính là lời nói của Trần Phàm không ngừng quanh quẩn bên tai. Giờ khắc này hắn tựa hồ như đã hiểu được hàm ý của những lời này.
Đám đàn em của Triệu Thiên Bá mặc dù đều là những kẻ liều mạng, nhưng cũng chỉ là thành viên hắc đạo bình thường mà thôi, không trải qua huấn luyện đặc thù, một người nổ súng liền khiến cho những kẻ khác ảnh hưởng, hơn nữa chỉ là bắn loạn theo trí nhớ, chỉ trong chốc lát là đã bắn hết đạn.
Tiếng súng loạn xạ cơ hồ ngừng lại trong cùng một thời gian, bên trong nhà xưởng trong nháy mắt đã khôi phục sự yên lặng, chỉ còn chiếc Toyota bị bắn thành cái sàng loạng choạng chạy về phía trước.
Trong xe, Triệu Hoành vốn đã bị hù ngây ngốc, nhận thấy được tiếng súng biến mất, nặng nề thở mạnh, theo sau trong đầu hiện lên một tia thanh tỉnh, bỗng nhiên nắm lấy một mảnh thủy tinh bị vỡ nát vừa cắt dây thừng vừa hô to:
– Ca, là tôi, tôi ở trong xe, đừng nổ súng.
Trong tuyệt cảnh con người luôn sẽ bộc phát ra dục vọng muốn sống thật khủng bố, đây cũng là nguyên nhân vì sao khi người ta bị chết đuối chỉ mong chụp được một cọng cỏ không buông.
Nguyên bản, Triệu Hoành đã hoàn toàn tuyệt vọng, thậm chí chờ mong Trần Phàm giết hắn.
Hiện giờ, mắt thấy mình lại về tới nhà xưởng, hơn nữa anh của mình đang ở bên trong, Triệu Hoành nhất thời tuôn ra ý niệm cầu sống.
– Tiểu Hoành, là một mình cậu sao? Hắn đâu?
Triệu Thiên Bá thật cẩn thận nhìn vào xe, đưa họng súng nhắm ngay xe, trầm giọng hỏi.
Cũng giống như Triệu Thiên Bá, cơ hồ tất cả đại hán đều đưa họng súng nhắm ngay xe.
– Phanh…phanh.
Phảng phất như muốn trả lời Triệu Thiên Bá, tiếng súng đột nhiên vang lên, một bóng người khôi ngô mang theo hai cây súng tự động, cả người đẫm máu từ bên ngoài nhà xưởng đi vào.
Đúng vậy, cứ trắng trợn đi thẳng vào như thế.
Hai gã đại hán ở gần cửa nhất còn chưa kịp phản ứng, đầu đã bị bắn nổ, thẳng tắp ngã trên mặt đất.
Bạn đang đọc truyện tại
Truyện FULL
– internet
– Hắn ở cửa.
Một gã đại hán mắt sắc, vừa hô to một tiếng đồng thời theo bản năng muốn bóp cò. Nhưng…Trần Phàm nhanh hơn so với hắn.
– Phanh.
Một viên đạn xuyên qua lực cản của không khí, trực tiếp xỏ xuyên qua đầu của hắn.
Phanh phanh phanh…
Càng nhiều tiếng súng vang lên, vô số viên đạn quét tới chỗ Trần Phàm, hai chân Trần Phàm đột nhiên phát lực, giống như u linh di động.
– Ba ba ba ba…
Vô số viên đạn bắn trúng sàn xi măng, tóe lên một đạo hoa lửa, trên mặt đất lưu lại vô số lỗ hổng, mà không hề nhìn thấy Trần Phàm.
Đúng vậy, bên trong nhà xưởng không có hình bóng của Trần Phàm.
Người đâu?
Tiếng súng lại ngừng lại, bọn hắn thầm hỏi chính mình.
Đúng lúc này bóng người lại xuất hiện, Trần Phàm giơ hai cây súng, giống như u linh từ sau một bộ máy móc lóe ra, vừa di động vừa bóp cò súng.
– Phanh.
– Phanh.
Hai gã đại hán không kịp trốn tránh, trực tiếp bị bắn vỡ đầu.
Phanh phanh phanh phanh…
Càng nhiều viên đạn hướng Trần Phàm quét tới…
Hai chân phát lực, Trần Phàm lăn mạnh ngay tại chỗ, tránh thoát được làn đạn đồng thời họng súng nhắm ngay hai gã đại hán tránh sau lan can trên lầu, trong vẻ mặt kinh ngạc lẫn sợ hãi của hai gã đại hán, bóp cò.
– Phanh.
– Phanh.
Súng nổ, đầu người nổ tung, thi thể hai gã đại hán trực tiếp từ trên lầu hai ngã xuống đất.
Phanh phanh phanh phanh…
Tiếng súng lại vang lên, bóng người lần nữa biến mất.
Trần Phàm núp sau một cỗ máy, thông qua ánh thép sáng ngời phía trước quan sát chỗ đứng của đoàn người Triệu Thiên Bá.
Phanh phanh phanh…
Hơn mười viên đạn lần lượt bắn trúng mặt sau Trần Phàm, phát ra những tiếng trầm đục.
Một bên yên lặng tính toán thời gian, một bên vảnh tai nghe, biểu tình Trần Phàm không hề có chút dao động, giống như cuộc chiến đấu sinh tử lúc này đối với hắn mà nói, chỉ đơn giản như là một trò chơi.
Ngược với tâm tính của Trần Phàm, kể cả Triệu Thiên Bá bên trong toàn bộ đám đại hán đều bị sự sợ hãi bao phủ trong lòng.
Đúng vậy…
Khi bọn hắn nhìn thấy Trần Phàm giống như mị ảnh di động tránh né làn đạn thì bọn hắn thậm chí hoài nghi hai mắt của mình xảy ra vấn đề.
Mà khi thấy mỗi một lần Trần Phàm nổ súng, đều có một người ngã xuống thì một số người thậm chí sợ tới mức không dám bóp cò.
Sợ.
Bọn hắn thật sự sợ.
Bọn hắn chỉ là thành viên hắc bang bình thường, không phải cỗ máy giết người được huấn luyện đặc biệt.
Ngoại trừ sợ hãi, cơ hồ tất cả mọi người đều suy nghĩ: sát thần từ trên trời giáng xuống này thật là tên sinh viên bị Triệu Hoành đánh vào mặt khi nãy sao?
Tiếng súng lại một lần ngừng lại.
Trong nháy mắt dừng lại, đạo thân ảnh vừa biến mất lại thoáng hiện.
Nhưng…
Lúc này đây, hắn cũng không tiếp tục trốn tránh, mà là mang theo súng, giống như không hề lo lắng bị bắn trúng, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới.
Cứ như vậy coi rẻ hết thảy đi tới.
– Ba ba…
Trong nhà xưởng yên lặng, chỉ có tiếng bước chân Trần Phàm quanh quẩn bên trong.
Một bước, hai bước, ba bước, bốn bước, năm bước…
Trong nhà xưởng, Trần Phàm tản bộ giống như trong vườn hoa nhà mình.
Thò đầu ra…
Nổ súng…
Thò đầu ra…
Nổ súng…
…
Không phát nào trượt, một phát nổ đầu.
Mỗi khi có người thò đầu ra, Trần Phàm sẽ bóp cò một lần, tiêu chuẩn bắn tỉa.
Thời gian giống như yên lặng trong nháy mắt này, hình ảnh dừng lại, dưới ánh đèn, thân ảnh Trần Phàm cả người đầy máu, thẳng tắp đứng bên trong nhà xưởng, trên không nhà xưởng tràn ngập mùi máu tanh, bốn phương tám hướng đều có thi thể, máu tươi nhiễm đỏ bừng sàn xi măng.
Khi Trần Phàm đi đến bên cạnh cây cột lúc trước bị Triệu Hoành trói vào, thủ hạ Triệu Thiên Bá đã không còn mấy người.
Mặt sau một cỗ máy móc phía trước chừng ba thước, một gã đại hán tay cầm súng lục, nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, mồ hôi lạnh tuôn ra ồ ạt, sũng ướt cả quần áo hắn.
Bỗng nhiên…
Tiếng bước chân dừng lại.
Hơi thở đại hán cũng dừng lại, trái tim treo cao trên cổ họng.
Ngay sau đó, hắn nhìn thấy khuôn mặt bị máu tươi nhuộm đỏ của Trần Phàm xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Cả người đại hán mềm nhũn, giống như khí lực toàn thân đều bị hút sạch sẽ, trực tiếp ngồi dưới đất, trợn tròn ánh mắt, vẫn không nhúc nhích nhìn Trần Phàm, mở to miệng muốn hô lên gì đó, nhưng hồi lâu cũng không kêu ra được một chữ.
– Phanh.
Một viên đạn xuyên vào miệng hắn, thân thể hắn kịch liệt run lên, nghiêng đầu ngã xuống.
– Phanh.
Cùng lúc đó, một viên đạn xuyên qua lực cản không khí, hướng Trần Phàm bay tới.
– Sưu.
Sau lưng Trần Phàm giống như có thêm đôi mắt, nghiêng người chợt lóe, tay phải xuyên qua dưới nách, họng súng nhắm ngay phương hướng bốn mươi lăm độ góc tây bắc, quyết đoán bóp cò.
Phương hướng bốn mươi lăm độ góc tây bắc, tên đại hán đang hướng Trần Phàm nổ súng, vốn cho là mình có khả năng đánh lén thành công, trên mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
– Phanh.
Theo sau, viên đạn chui vào trong mi tâm của hắn, lực lượng cường đại xuyên thấu đầu hắn, máu tươi trong nháy mắt bắn ra, thân hình hắn thẳng tắp té xuống.
Ở phía sâu trong nhà xưởng, Triệu Thiên Bá vừa chuẩn bị thò đầu ra, tìm tìm cơ hội nổ súng, ngây người nhìn thấy một màn như vậy, cả người mềm nhũn, lập tức ngồi dưới đất, mồ hôi lạnh tuôn đầy, hàm răng không thể khống chế run lộp cộp, hiển nhiên đang sợ hãi tới cực điểm.
Mà chiếc Toyota vẫn chạy về phía trước bởi vì đụng vào tường vây nhà xưởng, ngừng lại.
Trong xe, Triệu Hoành đã cởi dây thừng, lén lút nằm úp sấp ngay chỗ ngồi, lộ đầu ra nhìn trộm ngoài cửa sổ.
Khi hắn chứng kiến chung quanh nhà xưởng đầu là thi thể ngã xuống thì trái tim của hắn hung hăng run rẩy lên, theo sau ánh mắt của hắn dừng trên người Trần Phàm đang đứng trong nhà xưởng.
Trong hoảng hốt, Triệu Hoành đang nhớ lại trước đó hắn đem Trần Phàm trói vào cây cột kia, hung hăng quật tấm gỗ vào người Trần Phàm.
Hắn cũng đang nhớ lại lúc trước ngay trước mặt Trần Phàm nói phải cưỡng hiếp Tô San.
Trong đầu hiện lên cảnh tượng cùng tình hình lúc này, đã hình thành hai thái cực hoàn toàn ngược lại, giống như thiên đường cùng địa ngục…
Sự chênh lệch như nước sông cùng mặt biển, làm cho Triệu Hoành không thể thừa nhận.
Hắn thậm chí không thể tin được mọi thứ trước mắt là sự thật.
Hắn không thể tin nổi Trần Phàm khi đó ở trong tay hắn giống như chó chết, giờ này khắc này giống như tử thần đến từ địa ngục, trong chớp mắt đã đưa những đại hán kia vào trong Diêm Vương điện.
Không thể thừa nhận sự thật làm ý niệm cầu sống trong lòng Triệu Hoành biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hắn vô lực ngồi trên ghế, thở hổn hển từng ngụm, có một tia lý trí nói cho hắn biết: phía trước, Trần Phàm không động thủ chẳng qua là vì băn khoăn cho Tô San cùng Sở Qua mà thôi, dù sao lấy tình hình lúc đó mà nói, Trần Phàm dù có biến thái thế nào cũng không thể cam đoan giữ được Tô San cùng Sở Qua không bị thương mà đại sát tứ phương.
Vì sao ta lại đi trêu chọc phải một tên ác ma như vậy?
Một loại cảm giác hối hận tràn ngập trong lòng Sở Qua.
– Đát đát đát đát đát đát.
Bên trong nhà xưởng, Trần Phàm giơ cây súng tự động, bóp cò, viên đạn giống như nước thủy triều quét về chỗ Triệu Thiên Bá đang ẩn núp, tiếng
“binh bàng”
vang lên bên tai không ngừng.
– Còn muốn cho tao mời tụi mày đi ra sao?
Bắn hết băng đạn, thanh âm Trần Phàm trầm thấp phiêu đãng trong nhà xưởng, vẫn như ma âm đến từ địa ngục, làm hai anh em Triệu Thiên Bá rùng mình không dứt…