Cực Phẩm Thái Tử Phi

Chương 26: Nói bậy lại hóa hay



“Thái tử nói thật sao?”

Cùng với giọng nói uy nghiêm, một người từ cửa đại điện đang lững thững đi vào. Người này tuổi chừng năm mươi, mái tóc đã có chút hoa râm, nhưng không hề giấu được khí chất vương giả kiêu ngạo, Phó Du Nhiên ngay lập tức có thể khẳng định được thân phận của người đang tới.

Tin chắc rằng, trong nước Đại Tấn này, “Vàng” từ trên xuống dưới như vậy chỉ có một người—— giầy màu vàng, y phục vàng, đầu đội kim quan bằng vàng, ngay cả lông mi cũng có vài chỗ vàng…

Hoàng hậu vừa thấy người tới, hoảng hốt lôi Phó Du Nhiên đứng dậy, chạy tới cửa điện liền cúi người quỳ xuống:

“Thần thiếp cung nghênh Hoàng Thượng.”

Quả vậy, Phó Du Nhiên thầm bội phục nhãn lực “tốt” của mình, chưa tới nửa canh giờ, nàng đã gặp tất cả người nổi tiếng trong cung. Nếu trở về nói cho Lâm Hi Nguyệt biết, nha đầu thối đó sẽ ghen tị đến chết luôn.

Trong cung mặc dù cái gì cũng tốt, chỉ có mỗi chuyện quỳ tới quỳ lui rất phiền toái, bây giờ, lại quỳ:

“Nhi thần tham kiến phụ hoàng.”

“Đứng lên đi.”

Nghe thấy âm thanh trầm thấp uy nghiêm vang lên trên đỉnh đầu, Phó Du Nhiên cũng không khách khí, lập tức đứng lên, lại bị Hoàng hậu đá cho một cái, sau đó nói:

“Hoàng Thượng, Diệc nhi đã biết sai khi một mình rời khỏi cung, nó đang định đến chỗ Hoàng Thượng bồi tội đây.”

Đối với lí do thoái thác của Hoàng hậu, Chiêu Thái đế cũng không nói gì, đi thẳng vào trong điện ngồi xuống chính giữa. Cung nữ bên cạnh vội dâng trà, Chiêu Thái đế nhấp một ngụm, thờ ơ nói:

“Lời nói của Thái tử vừa rồi, là thật sao?”

“Hoàng Thượng!” Hoàng hậu khẩn trương bước lên trước, Chiêu Thái đế liếc mắt một cái, giọng nói lạnh đi: “Trẫm đang cùng Thái tử nói chuyện.”

Hoàng hậu định nói tiếp, Phó Du Nhiên đã thoải mái trả lời:

“Chẳng lẽ nhi thần có thể nói bậy với mẹ mình được sao?”

“Diệc nhi!”

Không để ý tới tiếng thét chói tai của Hoàng hậu, Chiêu Thái đế hứng thú hỏi:

“Ồ? Con bỏ được ngôi vị Thái tử thật chứ?”

Câu nói này khiến Phó Du Nhiên sửng sốt, hả? Tính chất sự việc hình như đã thay đổi? Vốn dĩ nàng muốn bảo vệ hình ảnh rực rỡ của thần tượng mình, cộng thêm việc khuyên giải an ủi Hoàng hậu nếu có một ngày như thế, cũng không cần làm quá lên. Nhưng hiện tại nghe lời nói của Hoàng Thượng, sao giống như có ý định muốn hạ chỉ phế Thái tử ngay lập tức vậy?

Từ bị ép thoái vị trở thành chủ động nhường lại, lão Tề hắn… Hẳn sẽ không cảm ơn nàng chứ? Mà nàng cũng đâu có quyền thay lão Tề đưa ra một quyết định ảnh hưởng tới cả đời hắn, khó xử nửa ngày, Phó Du Nhiên quyết định không quan tâm nữa, hiện tại mà lật lọng, chẳng phải biến “Thái tử điện hạ” thành kẻ tiểu nhân tính nết thất thường ư?

“Làm hoàng đế mà không thể mang lại cuộc sống tốt đẹp cho người dân, chi bằng đừng làm nữa, tuy nhiên…”

Chiêu Thái đế híp mắt: “Tuy nhiên?”

“Tuy nhiên người phải sớm đưa ra quyết định.”

“Vì sao?”

“Càng sớm quyết càng có lợi cho sự đoàn kết quốc gia, loạn Sở quốc không phải vì việc lập Thái tử đó sao. Cuối cùng một người không phục, hai người căm phẫn, mới dẫn tới triều cương đại loạn, quốc lực suy yếu đấy thôi?”

Nói xong, Phó Du Nhiên không ngừng tự an ủi bản thân, việc này không liên quan tới mình. Nàng chỉ chuyển lời của dân chúng mà thôi, cho dù không có nàng, Hoàng Thượng cũng đã sớm hạ quyết tâm. Nếu sau này Thái tử thật sự bị phế, cũng không phải vì lời nói của Phó Du Nhiên nàng hôm nay, a di đà Phật.

Nghe những lời này, Hoàng hậu sớm tức giận không thốt lên lời. Sắc mặt bà tái nhợt, vung cánh tay định giáo huấn đứa con đang phát điên này, không ngờ Chiêu Thái đế ngồi sau lại cười ầm lên.

“Hoàng hậu, con chúng ta thông minh hơn nàng nhiều.”

Hoàng hậu tức giận tái mặt, nói: “Thái tử là gốc rễ của quốc gia, sao có thể tùy tiện phế lập, nếu Hoàng Thượng có ý định đó, thần thiếp xin lấy cái chết khuyên ngăn!”

Phó Du Nhiên nghe lời thề son sắt của Hoàng hậu, khẽ nuốt nước bọt. Tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, Phó Du Nhiên xin thề, nàng không cố ý gây ra chuyện này. Nếu Hoàng hậu có chuyện gì bất trắc, cho dù có niệm “A di đà Phật” đến chết, nàng cũng không thoát khỏi sự áy náy trong lòng.

“Hoàng hậu.” Chiêu Thái đế đưa tay vời, kéo Hoàng hậu ngồi xuống, trầm giọng nói:

“Từ trước tới giờ tính nàng vẫn luôn hiếu thắng, nàng cũng biết, những năm gần đây chính vì nàng luôn quyết định thay Thái tử mọi chuyện, nên Thái tử mới trở nên nhút nhát như vậy.”

Hả? Phản đối! Lão Tề tuy ôn hòa, nhưng nửa điểm nhát gan cũng không thấy. Bạn đã gặp một người nhát gan vẫn có thể bình tĩnh nghĩ ra phương pháp tự đi cướp mình với sơn tặc chưa? Không có luôn?

Đương nhiên, những lời này Phó Du Nhiên chỉ giữ lại trong lòng, không dám bất bình thanh minh thay Tề Diệc Bắc. Hoàng hậu kích động khóe môi run run:

“Diệc nhi vẫn còn nhỏ, có một số việc, không thể tự quyết được.”

“Nó năm nay đã hai mươi tuổi, khi lập chính phi xong, bắt buộc phải tham chính (tham gia xử lí chuyện triều chính), nàng muốn che chở cho nó tới khi nào?”

“Việc này…”

“Những ngày gần đây, ngôn luận trong triều vô cùng bất lợi cho nó, thậm chí có đại thần còn khuyên trẫm nên quyết định sớm trước khi Thái tử tham chính.”

“Quyết định … chuyện gì?”

“Trong lòng Hoàng hậu hẳn đã rõ.” Chiêu Thái đế đứng dậy, bước đến trước mặt Phó Du Nhiên vẫn đang quỳ gối trong điện:

“Trẫm đang suy nghĩ.”

“Hoàng Thượng.” Hoàng hậu vội chạy tới quỳ trước mặt Chiêu Thái đế, khóc lóc nói: “Thần thiếp sai rồi, cầu xin Hoàng Thượng cho Diệc nhi thêm một cơ hộiy…”

Chiêu Thái đế nâng Hoàng hậu dậy:

“Nếu hôm nay trẫm không nghe được cuộc nói chuyện này của mẫu tử nàng, thì trẫm thật sự vô cùng lo lắng.”

Hoàng hậu vẻ mặt mờ mịt không hiểu, Chiêu Thái đế lại nâng Phó Du Nhiên đứng lên, ánh mắt ngập tràn vui mừng:

“Thái tử lo nghĩ cho dân chúng trong thiên hạ, tương lai nhất định là một quân vương tốt. Thái tử có thể hiểu rõ sự an nguy của quốc gia so với vinh lợi cá nhân cái nào quan trọng hơn, trẫm rất hài lòng.”

Trên khuôn mặt xám ngoét của Hoàng hậu dần dần sáng bừng lên, Phó Du Nhiên lại bị những lời nói vừa rồi dọa phát sợ, không dám phát biểu thêm câu nào. Chiêu Thái đế có vẻ rất vui mừng, lại quay sang Hoàng hậu trách cứ:

“Đều tại nàng, mấy năm gần đây bảo hộ Thái tử quá mức, khiến người khác không có chút ấn tượng gì về nó. Nay Thái tử chỉ mới ra khỏi cung khảo sát một vòng, mà đã ngộ ra đạo lý này, suy nghĩ vì quốc gia đại sự, khiêm nhường với huynh đệ, quả giống với tác phong của Hoàng phụ năm ấy (ông nội của lão Tề).”

Hoàng hậu sắc mặt rạng rỡ trở lại, vui mừng đến nỗi liên tục gật đầu: “Vâng, đều là lỗi của thần thiếp.”

Chiêu Thái đế khẽ hừ một tiếng, “Nàng biết là tốt rồi, đường đường là mẫu nghi thiên hạ, lại đi xúi giục Thái tử bất hòa với huynh đệ, toàn gây thêm phiền toái cho trẫm.”

“Thần thiếp chỉ nhất thời nóng vội…”

“Được rồi” Chiêu Thái đế chặn lời Hoàng hậu: “Tháng tám tới Thái tử sẽ lập phi, cần phải chọn lựa cẩn thận. Nữ nhi của Nghiệp Thanh kia, trẫm thấy mà thầm kinh hãi, tương lai sao có thể trở thành mẫu nghi thiên hạ? Thật hồ đồ!”

Hoàng hậu nghẹn họng, Chiêu Thái đế lại nói: “Tóm lại, vẫn nên cân nhắc ý kiến của Thái tử trước đã.”

“Thần thiếp hiểu rồi.”

“Ừm, Thái tử vừa mới hồi cung, nên bồi chuyện với Hoàng hậu nhiều hơn.” Nói xong, Chiêu thái đế định rời đi, thì Hoàng hậu vội hỏi: “Hoàng Thượng, về việc Diệc nhi xuất cung …”

“Còn dám nhắc tới ư? Nó xuất cung, không phải vì bị nàng ép buộc sao?” Chiêu Thái đế trừng mắt: “Nàng muốn trẫm cưới nữ tử như vậy, trẫm cũng xuất cung!”

Dường như Thái tử giờ đây cũng không chịu thua kém, nhưng càng lớn hắn lại chẳng có gì nổi trội. Chiêu thái đế đương nhiên không thấy gien di truyền của mình có vấn đề gì, chắc chắn do Hoàng hậu sủng nịch mới khiến Thái tử không biết tiến bộ. Nhưng dù vậy, Chiêu Thái đế vẫn luôn yêu thương hắn, ông tin chắc rằng, bản tính Thái tử không hề kém cỏi, đợi đến lúc lập phi xong, sẽ thoát khỏi ảnh hưởng của Hoàng hậu. Nhưng ai ngờ rằng Thái tử lại một mình xuất cung ngay trước ngày đại lễ quan trọng như vậy, chuyện này ông sao có thể không bực bội? Lần này tới Tử Hòe cung ban đầu định khởi binh vấn tội, nhưng khi nghe được cuộc đối thoại đó, khiến cho Chiêu Thái đế đã động tâm lại vững vàng trở lại. Làm một vị quân vương, quan trọng nhất là phải quan tâm tới thế cục toàn thiên hạ, Thái tử nói được những lời này thì không thể nghi ngờ được, hắn rất có tố chất .

Tiễn chân Chiêu Thái đế, Hoàng hậu vui sướng nắm tay Phó Du Nhiên, “Diệc nhi, con hù dọa mẫu hậu, nhưng ta vạn lần không nghĩ được, đây là kế “lấy lùi để tiến” của con.”

Ha, sự tình tới nước này, Phó Du Nhiên còn có thể nói cái gì đây?

Đại biểu nhân dân cái quái gì! Quốc chủ tương lai của Đại Tấn là ai liên quan gì tới nàng? Nàng chỉ việc chờ quay lại thân xác rồi cưới chồng, cần gì phải nhắn gửi tâm ý của dân chúng chứ? Thật là ăn no rửng mỡ! Nói trở lại, nếu hôm nay Hoàng Thượng thật sự phế Thái tử, lão Tề không giết nàng đã may mắn lắm rồi, ai thèm quan tới nghìn lượng vàng làm của hồi môn nữa? Thần tượng rất quan trọng, nhưng không quan trọng bằng lợi ích cá nhân của mình, may mà tình hình hiện tại không quá tệ, từ nay về sau nàng chỉ cần giữ mồm miệng, bảo vệ của hồi môn thật tốt là được, không bao giờ làm sứ giả chính nghĩa nữa.

“Diệc nhi làm sao biết được Hoàng Thượng đang tới mà nói chuyện?”

“Ách…”

“Chiêu này của Diệc nhi thật cao minh, không chỉ làm thay đổi định kiến của phụ hoàng về con rất nhiều, mà còn hóa giải sai lầm một mình xuất cung nữa…”

Quá hưng phấn nên Hoàng hậu không hề phát hiện ra sự ngượng ngùng của con mình: “Diệc nhi, con yên tâm, sau này mẫu hậu sẽ không ép con làm bất cứ chuyện gì nữa, về việc chọn Thái tử phi cũng do Diệc nhi quyết định.”

Trừ bỏ cười nhạt cộng với gật đầu, Phó Du Nhiên không biết nàng còn có thể làm gì nữa. Vừa mới vào cung mà tai họa liên tiếp ập xuống, nghĩ tới thọ đản của Hoàng thượng mười ngày sau, Phó Du Nhiên vô cùng đau đầu, thậm chí nàng bắt đầu nhớ tới Tề Diệc Bắc. Do dự nửa ngày, Phó Du Nhiên thử hỏi:

“Mẫu hậu, khi con xuất cung có kết bạn với hai vị cô nương, có thể… đưa các nàng nhập cung được không?”

“Cô nương? Có thân phận gì?”

Thân phận? Lão Tề tự bịa ra một thân phận, gì mà nghĩa nữ của lão sư, nhưng quan trọng nhất, rốt cuộc là lão sư “nào”? Nếu nàng nói ra, Hoàng hậu truy hỏi, chẳng rất phiền toái ư? Còn Lâm Hi Nguyệt nữa, tuy thân phận nàng ấy là sơn tặc nhưng ngây thơ một trăm phần trăm, cơ bản là không thể vào được.

Hoàng hậu thấy Phó Du Nhiên khó xử, liền hiểu ra, cười nói:

“Lễ tuyển Thái tử phi đang đến gần, Diệc nhi lại nạp thiếp thì không tốt, huống hồ lại là nữ tử bình dân. Nếu Diệc nhi yêu thích, chi bằng đợi đến sau khi lập phi, mẫu hậu sẽ làm chủ đưa các nàng nhập cung, con thấy được không?”

Sau khi lập phi? Lúc ấy tất cả đã muộn, xem ra tự mình phải nghĩ biện pháp rồi.

“Mẫu hậu sẽ nghĩ cách thay con.”

Hoàng hậu vỗ vai Phó Du Nhiên: “Đi nhiều ngày như vậy, hẳn là rất mệt mỏi, sớm hồi cung nghỉ ngơi đi.”

“Ách… Con ở lại bồi chuyện mẫu hậu một lúc.”

Hoàng hậu cười hiền hòa: “Không cần đâu, mau trở về đi.”

“Con…” Rốt cuộc trở về kiểu gì đây! Chẳng lẽ lại nói nàng không biết đường? Thấy ánh mắt nghi ngờ của Hoàng hậu, Phó Du Nhiên gãi đầu, sớm muộn gì cũng chết! Sau đó quyết tâm, chắp tay nói: “Con xin cáo lui!” Dứt lời vung áo quay xuống, sải bước rời điện.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.