Nói tới Yến Bội Nhược, nàng thân là con gái của trọng thần đương triều, từ lúc bị người ta bắt về Lâm Đình trại, không lúc nào là không thấp thỏm lo âu. Lần chạy trốn này, đơn giản chỉ vì một chữ tình, chuyện nàng thích Thái tử điện hạ không phải là bí mật gì, gả cho Thái tử làm phi lại là tâm nguyện từ nhỏ. Nhưng phụ thân nàng cố tình ủng hộ Hoài vương đối nghịch cùng Thái tử, tuy đã nhiều lần khuyên nhủ phụ thân, nhưng thế cục trong triều rắc rối phức tạp, có rất nhiều chuyện không phải một mình phụ thân nàng muốn là được. Vả lại, trong mắt Hoàng hậu chẳng hề có chút hảo cảm nào với nàng, mà Thái tử cũng sẽ không làm trái ý Hoàng hậu. Bản thân nàng không được nắm được tâm ý của Hoàng Hậu, nên mất đi cơ hội ngồi lên ngôi vị Thái tử phi.
Nay Thái tử đã đến tuổi lập phi, dù ngày thường ngài có chút yêu thích mình, nhưng chưa hề có ý phong nàng làm phi, mắt thấy tâm nguyện của mình dần dần trở nên xa vời, kế duy nhất bây giờ, là đánh cược một phen, thăm dò Thái tử điện hạ đối với mình thực sự có tình ý hay không, có lẽ còn xoay chuyển được sự tình. Nên biết rằng mặc dù Thái tử luôn nghe lời Hoàng Hậu, nhưng Hoàng Hậu cũng cực kì sủng ái nhi tử bảo bối duy nhất chính là hắn, nếu Thái tử yêu cầu mãnh liệt, cho dù Hoàng Hậu không muốn, cũng sẽ không mạo hiểm làm lớn chuyện để phản đối Thái tử.
Quả nhiên, sau khi nàng tức giận trốn đi, Thái tử điện hạ không thèm để ý đến sự ngăn cản của Hoàng Hậu, lập tức thúc ngựa đuổi theo, khiến cho trong lòng Yến Bội Nhược vô cùng thỏa mãn. Nàng thuê người quan sát hành tung của Thái tử, sau đó duy trì một khoảng cách nhất định với hắn, thỉnh thoảng để lộ tung tích một chút, có khi lưu lại dấu hiệu của nàng, khiến cho Thái tử điện hạ không lạc hướng đuổi theo.
Cứ như vậy một người đuổi một người chạy, bất giác đã cách kinh thành cả ngàn dặm. Đến ngoại thành An Dương, Yến Bội Nhược chạy cũng thấm mệt, vốn định để tới trấn nhỏ kế tiếp sẽ lộ diện gặp hắn, ai ngờ đi tới khúc rẽ trên đường, không kịp phản ứng, nàng đã bị sơn tặc bắt về núi.
Yến Bội Nhược thân mặc nam trang, vốn đang cố gắng giữ bình tĩnh, không ngờ trên núi còn có một “độc nhãn” nữ sơn tặc, chỉ liếc mắt đã nhận ra nàng là nữ cải trang nam, sau đó bắt nàng làm nha hoàn hầu hạ, có lầm hay không? Nàng là một đại mỹ nữ như thế, lại bắt nàng làm nha hoàn! Ánh mắt của đám sơn tặc này có vấn đề chăng!
Nhưng cho dù rất tức giận, thâm tâm Yến Bội Nhược còn có chút vui sướng, không chỉ vì đám sơn tặc đó không kinh ngạc khi thấy dung mạo mỹ lệ của, mà còn vì nữ sơn tặc kia đã xuống núi ngay sau khi bắt được nàng, khiến cho nàng tránh được một kiếp nạn làm nha hoàn cho kẻ khác.
Không ngờ hai ngày sau, nàng ta đột nhiên trở về, dẫn theo một nữ sơn tặc. Nũ sơn tặc nửa nam nửa nữ kia vừa nhìn thấy liền tiến tới nắm chặt tay nàng, còn kêu tên nàng vô cùng thân thiết, chuyện gì đang xảy ra vậy? Từ lâu đã nghe đồn hiện nay đang thịnh hành kiểu tình yêu luyến ái cấm kị, chẳng lẽ đám sơn tặc trong trại không chạm vào nàng vì muốn đem nàng đưa cho đồ ái nam ái nữ này? Quá hoảng sợ, nàng vội kêu thét thật to, cuối cùng chỉ cảm thấy sau gáy chợt nhói lên, rồi mất đi tri giác.
Hôm nay tỉnh lại, Yến Bội Nhược phát giác ra mình không ở căn phòng trước kia nữa, cánh cửa bị khóa chặt, nên nàng mới kêu to, than khóc cho tương lai mờ mịt của mình.
Đang khóc lóc thảm thiết, tiếng khóa lạch cạch truyền vào tai nàng, vì bảo trì hình tượng mỹ nữ của mình, Yến Bội Nhược vội vàng dùng tay áo lau nước mũi, mà nước mắt vẫn đọng trên mặt khiến cho người ta thương cảm khôn nguôi. Ai ngờ đợi nửa ngày, cũng chẳng có người tiến vào, nàng thử đẩy cửa ra, một đám đàn ông thô kệch đang cau mày vây quanh cửa tò mò nhìn nàng.
Những người này… không phải là đám cướp đã đưa nàng lên núi, Yến Bội Nhược đang oán thán vừa thoát khỏi hang hùm đã vào miệng sói, chợt chú ý tới một tà áo thượng phẩm xuất xứ từ Thụy Phúc Tường ở kinh thành, tuyệt đối chuẩn xác. Chất liệu đó, màu sắc ấy, kiểu dáng may kia… Tại địa phương cách kinh đô cả ngàn dặm, người có thể khoác y phục cao quý như thế, chẳng lẽ là…
“Điện hạ!!!!!!”
Cứ như vậy, khi mọi người còn đang kinh ngạc thán phục dung mạo kiều diễm của Yến Bội Nhược, nàng ta như con bướm bướm bay vào lòng vị nam tử tuấn mỹ bên trong đám người kia.
“Cuối cùng… người… đã đến.”
Yến Bội Nhược kích động lắp bắp, nàng không thể ngờ Thái tử điện hạ không để ý đến an nguy của bản thân mà thâm nhập vào trại cướp cứu nàng. Có lẽ tình cảm của Thái tử điện hạ đối với nàng, còn sâu sắc hơn so với tưởng tượng.
Phó Du Nhiên đang đờ người rốt cục đã phục hồi tinh thần, nàng cố đẩy mỹ nữ đang ôm eo mình ra, nhưng lại liên tục thất bại. Nhìn ánh mắt tựa như phun lửa của chúng tặc xung quanh, Phó Du Nhiên khó xử gãi tai, cười gượng nói:
“Ta… Không biết nàng.”
Đang dựa vào trong lòng “Thái tử điện hạ”, Yến Bội Nhược mạnh mẽ ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói:
“Người nói… cái gì?”
Nhìn bộ dạng chịu đả kích lớn của mỹ nữ, trong lòng chúng tặc vô cùng phức tạp. Rõ ràng bọn họ rất bất mãn khi thấy cô gia thân mật với nữ nhân khác, nhưng sao lại không đành lòng nhìn mỹ nữ thương tâm như thế? Aizz, quả là một đám sơn tặc đa tình a ~
Chi bằng… dù cho trại chủ rất kiêu ngạo, nhưng để một mỹ nữ làm thiếp, tin rằng trại chủ không phải là người nhỏ mọn. Nhưng dựa vào bản chất của trại chủ, không thể địch lại với cô tiểu thiếp yểu điệu này, vậy thì quá tàn nhẫn với trại chủ, đáng giận a.
Hai mắt chúng tặc nhìn chằm chằm, YY tại chỗ, Phó Du Nhiên vẻ mặt khó xử nhìn mỹ nữ trong lòng. Vừa nói xong, nàng liền hối hận, nàng không biết không có nghĩa là chủ nhân của thân thể này không biết. Nhìn khuôn mặt bi thương của mỹ nữ, Phó Du Nhiên nhanh chóng động não, cúi đầu nhẹ giọng nói:
“Nơi này không phải là địa phương bình thường, chúng ta không thể nhận là người quen.”
Yến Bội Nhược nghe thế mới ngừng khóc mỉm cười. Thái tử điện hạ nói đúng, xem điệu bộ của hắn, chưa biết chừng là che giấu thân phận trà trộn vào, chờ thời cơ cứu người, sao nàng lại có thể làm hỏng kế hoạch của hắn?
Nghĩ vậy, Yến Bội Nhược xấu hổ nhút nhát nói:
“Là tiểu nữ nhận lầm người.”
Dù nói như vậy, nhưng trong lòng Phó Du Nhiên lại cảm thấy kỳ quái. Yến Bội Nhược là người tình tai tiếng của Thái tử đương triều, mà thân thể nàng đang mang lại là thị vệ bên người Thái tử, vì sao cái cô Yến tiểu thư này nhìn thấy mình như chó vồ mồi vậy? Không sợ Thái tử ghen sao? Tuy nhiên… Lần đầu tiên ôm mỹ nhân trong ngực, vẫn thấy hơi ngượng ngùng, hắc hắc.
“Bội Nhược, rốt cục nàng cũng tỉnh.”
Bởi vì Trác viện chỗ Tề Diệc Bắc ở cách đây khá xa, cho nên chờ âm thanh truyền được đến nơi, lại đợi tới lúc hắn chạy đến, Yến Bội Nhược đã ngọt ngào dựa vào lòng “mình”.
Yến Bội Nhược trong lòng đang tràn đầy vui mừng, nhìn thấy kẻ ái nam ái nữ đang đi về mình, vẻ mặt thân thiết, không khỏi kinh hãi kêu lên một tiếng, trốn đằng sau Phó Du Nhiên.
Tề Diệc Bắc nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên khi hắn đi theo Lâm Hi Nguyệt nhìn thấy Yến Bội Nhược, không khỏi rùng mình. Hắn không ngờ nhìn Yến đại tiểu thư yểu điệu là thế mà lại được chứng kiếm môn võ công “Sư tử rống” dường như đã thất truyền trong giang hồ trên người nàng ta, đột nhiên không dám tới gần. Chỉ đánh mắt ý bảo Phó Du Nhiên mau chóng đưa Yến mỹ nữ về Trác viện.
Phó Du Nhiên ngầm hiểu, kéo tay Yến Bội Nhược, cũng không thèm giải thích với chúng tặc, xoay người hướng về Trác viện. Nhìn đám sơn tặc rắc rối đó, Phó Du Nhiên có thể đoán được hiện tại bọn họ suy nghĩ cái gì, chuyện phiền toái vẫn nên quẳng cho “Phó trại chủ” xử lý.
Vì thế, sau khi Phó Du Nhiên kéo Yến Bội Nhược rời đi, chúng tặc vội chấm dứt YY vây quanh Tề Diệc Bắc, yêu cầu giải thích chính xác quan hệ ái muội của cô gia và mỹ nữ kia. Đồng thời còn lo lắng dặn dò trại chủ, không cần e ngại sự uy hiếp của tiểu tam, cùng lắm là liều mạng, dùng vũ lực giải quyết vấn đề.