Ha ha, cũng không phải chuyện gì lớn, chỉ muốn nàng dạy ta võ công, ta
không yêu cầu cao lắm, chỉ cần sau này có thể leo lên bức tường cao ba
năm mét như nàng là được.
Tất cả nam nhi Trung Quốc đều mang một giấc mộng võ hiệp, Đường Kính Chi cũng không phải là ngoại lệ,
Vậy nhưng Ngọc Nhi bĩu cái miệng nhỏ, trực tiếp hắt một chậu nước lạnh vào ngọn lửa hi vọng vừa nhen nhúm của y:
– Đừng nằm mơ, Nhị gia người tuổi quá cao, xương cốt phát triển hoàn
toàn, cả đời này trừ khi dựa vào thang, nếu không đừng mong lên được bức tường cao như thế.
– Thật à?
Ngọc Nhi gật đầu gọn gàng, trong mắt còn mang vẻ xem thường.
Bị nữ nhân của mình coi thường, Đường Kính Chi đỏ mặt, không phục cãi:
– Chưa chắc, chỉ cần ta chịu khó chịu khổ, kiên trì thì nhất định có
thể thành công, nàng chỉ cần nói có dạy cho ta hay không thôi.
– Nhị gia muốn học thật à?
Đột nhiên khẩu khí của Ngọc Nhi mềm xuống:
Trong lòng mơ hồ có linh cảm không lành, nhưng Đường Kính Chi chết vẫn giữ thể diện, gật đầu:
– Đương nhiên.
– Vậy được, sáng mai vào giờ mão, Nhị gia tới viện tử tìm tỳ thiếp, tỳ thiếp sẽ dạy cho Nhị gia thật cẩn thận.
Ngọc Nhi ném lại một câu rồi bỏ đi.
Châu Nhi và Viên Nhi vội thi lễ rồi chạy theo chủ tử, trong sân còn Thị Mặc vẫn ngơ ngơ ngac ngác và Đường Kính Chi đang lẩm bẩm:
– Vào giờ mão? Thế chẳng phải là mới năm giờ sáng sao?
Thị Mặc nghe thấy chủ tử muốn học võ thì kinh ngạc á khẩu luôn, nó theo bên Đường Kính Chi từ nhỏ, tất nhiên biết chủ tử trọng khoa văn, khinh
võ cử, cho rằng chỉ có đọc sách thánh hiền mới có thể an bang trị quốc,
còn vung đao múa kiếm thì chỉ là đám người thảo mãng, gây mất an ninh
trật tự.
Giờ Nhị gia không giận Ngọc di nương biết võ công đã đành, còn muốn theo học vung thương múa gậy.
Gãi đầu suy nghĩ mãi mà không có đáp án, khi Ngọc di nương đi rồi, Thị
Mặc mới đi tới bên Đường Kính Chi, hỏi với giọng không chắc lắm:
– Nhị gia muốn tập võ thật sao?
– Nói thừa.
Đường Kính Chi bực tức gắt, thầm hạ quyết tâm nhất định ngày mai phải
dậy thật sớm tới chỗ Ngọc Nhi tập võ, không thể để nàng xem thường mình
được.
– Nhưng … Nhưng chẳng phải trước kia người khinh thường người tập võ sao? Còn nói bọn họ không thông giáo hóa, không hiểu lễ
số, úi da …
Thị Mặc nói được một nửa đã ăn cái cốc đầu đau điếng, thấy chủ tử đang quay đầu trợn mắt nhìn mình, oan ức nói:
– Những lời nó vốn đo chính người nói mà.
Nghe vậy Đường Kính Chi mới nhớ ra, Đường Kính Chi trước kia là tên thư sinh cuồng ngạo, khinh bỉ người học võ, y không giải thích, giở giọng
cùn:
– Ngọc di nương cũng biết võ, chẳng lẽ cũng là hạng không thông giáo hóa, không hiểu lễ số?
– Dạ, có hơi hơi … Úi da.
Thị Mặc thấy hiển nhiên là thế, làm gì có tiểu thiếp nào gặp tướng công lại chắp tay thi lễ, còn ăn nói thì .. Nhưng nói chưa hết lời thì mông
trúng một cước.
Tố xấu gì Ngọc Nhi cũng là nữ nhân của mình, Đường Kính Chi sao có thể để cho Thị Mặc bình phẩm lung tung:
– Mãng phu ta nói trước kia là chỉ những người tay cầm đao kiếm, chỉ
biết chém chém giết giết, sao có thể bao gồm cả Ngọc di nương? Ngươi
không thấy mỗi lần Ngọc di nương thấy ta, đều … Khục, hành lễ sao?
Nói tới câu cuối Đường Kính Chi đuối lý, đành giở trò vô lại:
– Tập võ có lợi cho sức khỏe, sáng sớm mai ngươi cũng tới tập võ cùng ta.
Nói xong bỏ đi luôn.
– Hả?
Thị Mặc há hốc một, mặt xị xuống, hắn còn chưa quên vừa mới rồi Ngọc di nương có nói, muốn tập võ phải tới vào đầu giờ mão ngày mai, cuống
cuồng co cẳng đuổi theo:
– Nhị gia, đợi đã, nô tài không tập võ có được không?
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~
Lâm Úc Hương thức dậy hầu hạ Đường lão thái quân ăn sáng rồi trở về
tiểu viện của mình, trở về, Tri Đông và Tri Thu hầu hạ nàng ăn cơm,
nhưng nàng chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa.
Từ khi bị cướp về
Đường phủ, nàng đã suy tính phải dùng phương pháp gì để Đường phủ, nhưng vừa mới vào phủ nàng không những phải chẩn bệnh, kê đơn, bốc thuốc còn
ngày đêm canh bên cạnh Đường Kính Chi, chỉ sợ y có gì bất trắc thì mình
cũng chết cùng, còn đâu thời gian suy tính cho tương lai.
Hiện giờ có thời gian rảnh rỗi, đầu óc nàng lại tích cực hoạt động, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy làm nghề cũ là tốt nhất.
Trước kia trong tay không có tiền, nàng chỉ có thể làm du y nông thôn,
một ngày kiếm được vài đồng sống tạm là may, đa phần bệnh nhân nàng chỉ
đủ tiền thuốc, khám bệnh gần như miễn phí, chỉ trả bằng ít rau rợ. Nhưng bây giờ trong tay nàng có mấy ngàn lượng bạc, cho nên nàng quyết định,
mua lấy một cửa hiệu, mở hiệu thuốc.
Mấy nghìn lượng bạc này là tiền Đường gia cưỡng ép nhét vào tay nàng, để khỏi bị nói là cướp đoạt dân nữ.
Còn về phần sau này rời đi, nếu Đường phủ muốn thu hồi lại sính lễ,
nàng sẽ cực lực tranh đấu, dù sao nàng cũng cứu lại một mạng cho Đường
Kính Chi, hơn nữa bị cướp về Đường phủ, thanh danh nàng tổn tất, mất đi
thanh bạch, hai điều này cộng lại, đủ bằng số tiền sính lễ rồi.
– Tri Thu, gần đây trong phủ không có việc gì, hay là chúng ta ra ngoài chơi đi?
Nằm trên giường, đối mắt đen láy của Lâm Úc Hương xoay chuyển, làm bộ tùy ý nói.
– Hay quá, hay quá, nô tỳ lâu lắm rồi không đi dạo phố.
Tri Thu tất nhiên không biết chủ ý của Nhị nãi nãi, nghe vậy vỗ tay reo lên, vui mừng hết sức.
Lâm Úc Hương thấy nha hoàn thiếp thân đồng ý rồi, trở mình bò dậy, định đi hài xuống đất.
Tri Đông cũng thích lắm, dù sao tiểu nha đầu mười ba mười bốn tuổi, có
đứa nào thích suốt ngày ru rú trong nhà, lấy tú hoa hài đi cho chủ tử,
hỏi:
– Nhị nãi nãi định bao giờ thì đưa bọn nô tỳ đi dạo phố?
– Ngay bây giờ.
Lâm Úc Hương đi hài xong, tới thẳng bàn trang điểm, định chỉnh trang một chút rồi ra ngoài tìm cửa hiệu.
Hai tiểu nha đầu nhìn nhau, ánh mắt đều lộ vẻ nghi hoặc, hôm nay bọn nó đi theo chủ tử hầu hạ lão thái quân, tự hồ không hề nghe thấy chủ tử
nói chuyện này với lão thái quân mà.
– Nhị nãi nãi, chuyện này người nói với Nhị gia chưa?
Tri Thu đi tới vuốt phẳng những nếp nhăn trên váy Lâm Úc Hương:
Lâm Úc Hương không hiểu lắm:
– Chuyện gì?
– Chuyện rời phủ ấy.
Tri Đông cũng đi tới giúp.
Mặt Lâm Úc Hương ngẩn ra, lắc đầu:
– Chưa nói, làm sao?
Lời vừa mới dứt nàng ý thức ngay được chuyện chẳng lành, quả nhiên hai tiểu nha đầu nghe thấy câu này, toàn bộ dừng động tác.
Tri Thu lại hỏi:
– Nhị nãi nãi, vậy chuyện rời phủ người đã nói với lão thái quân chưa?
Không có gì bất ngờ, Tri Đông thấy chủ tử mình lắc đầu luôn, yếu ớt giải thích:
– Nhị nãi nãi, hiện người đã là tức phụ hào môn, làm gì có lý nào lại
không bảo với trưởng bối hoặc tướng công của mình mà đã tùy ý ra ngoài
chứ?
– Đúng thế Nhị nãi nãi, nếu không nói với lão thái quân
hoặc Nhị gia, chúng ta không thể rời phủ, nếu không lão thái quân biết
được, người là chủ tử còn đỡ, cùng lắm thì quỳ mấy canh giờ, nhưng bọn
nô tỳ thì thảm là cái chắc rồi, không khéo lão thái quân sai người lột
da bọn nô tỳ ấy chứ.
Tri Tru lúc này cũng mất hết tinh thần:
Mặc dù Lâm Úc Hương rất bất mãn Tri Thu nói mình bị phạt quỳ mấy canh
giờ còn đỡ, nhưng chuyện rời phủ xem ra đúng là có chút rắc rối rồi.
Thực ra quy củ này hai tiểu nha đầu cũng mới gần đây theo học được từ
Tường Vi a di thôi, biết rằng tức phụ cô nương trong hào môn đại viện
không thể tùy ý ra ngoài, nếu không bị người ta biết được sẽ nói nhà này gia giáo không nghiêm, gia phong không đàng hoàng, tình tiết nghiêm
trọng thầm chí nữ nhi đợi gả trong nhà không tìm được nhà chồng.
Thuận miệng hỏi, kết quả tồi tệ, Lâm Úc Hương cúi gục đầu xuống, lòng
rầu rĩ hết sức, lê bước chân về bên giường, rồi thả người ngã uỵch xuống dường, chăn đệm rất mềm, nàng không bị đau, nhưng đầu nàng thì rất đau, đau đầu nghĩ cách làm sao cho một trong hai người kia gật đầu cho nàng
ra ngoài.
Đường lão thái quân là người nghiêm khắc, thù đoạn
độc ác, nàng không dám đi xin, cho nên nàng liền đem hi vọng đặt lên
người Đường Kính Chi.