– Nghe Uyển di nương nói trước đó Lý quản sự tới chuyển hết đồ gia dụng đi, còn sai phái nha hoàn trong viện tử của Uyển di nương đi nơi khác
làm việc. Ngọc di nương thì không nói gì, có điều ắt phải có thù cũ với
Lý quản sự, nếu không đã chẳng vừa vào đã cầm ghế đánh vỡ đầu Lý quản
sự. Lão thái quân không được thấy chứ, cái ghế to thê này mà Ngọc di
nương chỉ dùng mỗi một tay đã nhấc lên được, còn nữa, cuối cùng Ngọc di
nương vì cứu Nhị nãi nãi còn đá mụ Vương Thị to béo như con heo nái bay
lên không, hộc cả máu.
Bà tử đó lấy tay minh họa, hiển nhiên là lần đầu tiên được thấy cảnh tượng đó, không kìm được kích động.
– Thế à?
Sắc mặt Đường lão thái quân biến đổi, bà sống tới chừng này tuổi rồi,
tất nhiên nghe ra Ngọc Nhi là người luyện võ, nhưng chuyện này trước kia bà không hề hay biết.
Chuyển phát triển nằm ngoài kiểm soát, làm bà rất không thoải mái.
– Tiếp!
– Tiếp theo Lý quản sự bị đập vỡ đầu liền nghe lời hơn, nô tỳ hỏi Nhị
nãi nãi xem có băng bó vết thương cho hắn không, Nhị nãi nãi từ chối,
nói là sợ Lý quản sự khỏe lại rồi sẽ đánh mình. Đúng rồi, khi đó Nhị nãi nãi còn chưa biết hai vị di nương, giới thiệu xong, Nhị nãi nãi không
cảm tạ, mà ngồi xuống, muốn hai vị di nương khấu đầu dâng trà.
Đường lão thái quân lần đầu gặp Lâm Úc Hương đã thích rồi, thấy nàng rất phù hợp làm chủ mẫu, nghe tới đó lòng thêm vừa ý, chính thê là chính
thê, trước mặt tiểu thiếp phải có uy, nếu không bị tiểu thiếp ức hiếp
thì sao mà quản lý được hậu viện, làm sao để nam nhân yên tâm làm việc
bên ngoài.
– Vậy phản ứng hai vị di nương ra sao?
–
Bẩm lão thái quân, Uyển di nương không nói gì, đi thẳng tới dâng trà rất thật lòng, nhưng Ngọc di nương thì có vẻ không muốn lắm, có điều cuối
cùng vẫn cung kính dâng trà, làm tròn lễ tiết.
Đường lão thái
quân thở phào, nếu là người biết quy củ, hẳn không gây bất lợi cho cháu
trai của mình, nhưng lai lịch Ngọc di nương này phải tra cho kỹ mới
được.
Ngọc Nhi là di nương tiến môn cuối cùng, khi đó Đường
Kính Chi bệnh đã rất nặng, người gầy như cái xác, nên khi chọn di nương, yêu cầu thấp hơn rất nhiều, dung mạo vừa ý là được, khiến cho thân thế
Ngọc Nhi ra sao cũng chưa tra rõ ràng.
Bên trong phòng cứ thong thả người hỏi người đáp, ngoài phòng Lâm Úc Hương khổ không nói lên
lời, bậc thềm này làm bằng đá, quỳ một lúc vừa đau vừa tê, như châm đâm
vào, hôm qua nàng quỳ mấy lượt rồi, hôm nay quỳ nữa, thực sự chịu không
thấu, nhưng bên trong không truyền lời ra, nàng không dám lên tiếng cầu
kiến nữa, cũng không dám đứng dậy.
– Lão thái quân, người xem …
Hàm Hương đợi Đường lão thái quân hỏi xong mới đi tới nửa bước, vừa vặn đứng sau Đường lão thái quân nửa người, vừa khéo thuận tiện nói chuyện, sau đó hơi đưa mặt về phía cửa.
Thấy Lâm Úc Hương quỳ cũng đã lâu, Đường lão thái quân ra hiệu cho bà tử kia lui vào phòng trong tránh đi rồi mới khẽ gật đầu.
Lâm Úc Hương chẳng những đầu gối đau buốt, lòng càng hoang mang sợ hãi, sợ Đường lão thái quân nổi giận, nếu không vì sao biết nàng cầu kiến
lại không mở cửa, đang suy nghĩ lung tung thì cửa phòng kẹt một cái mở
ra, rồi giọng kinh ngạc dễ nghe của một thiếu nữ lọt vào tai:
– Ôi
chao, Nhị nãi nãi của tôi, sao người lại quỳ ở đây? Mau đứng lên, nếu
không lão thái quân mà nhìn thấy, bọn nô tỳ bị lột da mất.
Được Hàm Hương dìu đỡ, Lâm Úc Hương vất vả đứng dậy, cơn đau buốt xương
truyền tới, làm nàng đau méo miệng, nửa người dựa hẳn vào Hàm Hương:
– Lão thái quân có trong phòng không?
Hàm Hương đặt một cánh tay Lâm Úc Hương quàng qua vai mình, vừa đi vào phòng, vừa nói:
– Lão thái quân ngủ một giấc, vừa mới tỉnh dậy.
Vừa mới tỉnh dậy?
Lâm Úc Hương sửng sốt, chẳng lẽ vừa nãy mình nghe nhầm sao?
Không thể nào!
Đi vào phòng, Lâm Úc Hương thấy Đường lão thái quân ngồi ung dung uống
trà, vẻ mặt bình đạm, không nhìn ra được đang suy nghĩ gì, nàng đi tới
giữa đại sảnh, nhịn đau nhún eo thi lễ:
– Tôn tức thỉnh an lão thái quân.
Đường lão thái quân nhìn nàng một lượt, chẳng hỏi vì sao nàng đau, khẽ gật đầu:
– Ngồi đi, chuyện Lý Trung xử lý ra sao rồi?
Lâm Úc Hương định quỳ xuống, nhưng Hàm Hương ở bên đỡ lấy không để nàng quỳ, dìu nàng ngồi xuống ghế.
– Bẩm lão thái quân, Lý … Lý quản sự, chết rồi.
Lâm Úc Hương lòng hoảng loạn, cắn môi sợ hãi trả lời.
– Ồ.
Đường lão thái quân chỉ nói một từ như thế, khẽ đặt chén trà xuống bàn, sắc mặt vẫn bình đàm như cũ, cứ như cái chết của Lý Trung căn bản chẳng phải là chuyện gì to tát.
Thấy Đường lão thái quân không nổi
giận, Lâm Úc Hương yên tâm quá nửa, Đường lão thái quân chẳng cần đóng
kịch trước mặt nàng làm gì, biết bà muốn nghe tiếp, liền đem hết chuyện
trong đại sảnh kể lại một lượt, đương nhiên với chuyện nhà Lý Trung làm, nàng cố gặng dùng ngôn ngữ tu sửa lại, nói sao cho Lý Trung không tới
mức trời đất căm phẫn, nhưng chết là đáng tội. Kể xong lấy giấy ghi chép tội trạng của đám người nhà Lý Trung dâng lên.
Đường lão thái
quân chỉ xem qua vài trang đầu rồi đặt xuống bàn, mặt nghiêm lại, ánh
mắt âm lãnh bao phủ toàn thân Lâm Úc Hương:
– Lý Trung dù sao cũng là nô tài theo ta mười mấy năm, ngươi đánh chết hắn như thế, có phải không coi lão thái bà này vào mắt?
Lời cuối cùng của Đường lão thái quân vút lên, làm Lâm Úc Hương kinh
hoàng, muốn quỳ xuống nhận sai, có điều Hàm Hương lại lần nữa đưa tay ra ngăn cản, không cho nàng quỳ.
Thấy Lâm Úc Hương sợ như thế, Đường lão thái quân rất hài lòng:
– Cho dù tội hắn đáng chết vạn phần, ngươi cũng không biết phái người tới báo cho ta trước sao?
– Là … Là do tôn tức suy nghĩ thiếu chu toàn, xin lão thái quân trách phạt.
Lâm Úc Hương gian nan nuốt nước bọt nói:
– Bỏ đi, ngươi xuất thân không tốt, chưa bao giờ quản lý chuyện hậu
viện, tuổi còn ít, làm việc khó tránh khỏi sai sót, chuyện này cứ cho
qua như vậy đi.
Ngầm phạt quỳ Lâm Úc Hương một canh giờ, dọa vài câu, Đường lão thái quân biết thế là đủ rồi, phất tay không truy cứu nữa.
– Tạ lão thái quân không phạt.
Lâm Úc Hương đứng dậy thi lễ:
Đường lão thái quân bảo nàng ngồi xuống, nói tiếp:
– Nói ra thì cũng chẳng phải chuyện lớn, nhưng sau này làm việc phải
suy nghĩ nhiều hơn, còn nữa, vết thương trên tay ngươi còn chưa lành,
phải nghỉ ngơi nhiều hơn, ta không giao cho ngươi nhiệm vụ gì nữa.
Lâm Úc Hương còn cầu gì hơn nữa, gật đầu vâng dạ luôn miệng, nàng chẳng thèm vào quyền lực ở hậu viện, chẳng muốn phiền lòng vì chuyện rắc rối ở Đường phủ, nếu được, nàng chỉ muốn sống yên ả trong tiểu viện của nàng, đọc ít sách y thuật, làm mấy món ăn cho … Phì phì, ai thèm làm thức
ăn cho y chứ!
Hai người trò chuyện thêm vài câu, Lâm Úc Hương
lui ra, vừa rẽ qua cổng tiểu viện, nàng dựa lưng vào tương, tay đỡ ngực
thở lấy thở để.
Cửa ải này xem như đã qua rồi.
Tri
Đông Tri Thu cũng vui mừng như vừa được thoát chết, giống như vừa rồi
không phải vào tiểu viện của Đường lão thái quân mà là quỳ môn quan vậy.
Chủ tớ ba người ăn mừng không biết rằng có một người kín đáo quan sát
hết tất cả, đến khi bóng lưng Lâm Úc Hương khuất sau hành lang quanh co, Hàm Hương mới quay về, Đường lão thái quân mắt khép hờ, đột ngột hỏi:
– Ngươi thấy Nhị nãi nãi thế nào, có hợp làm chủ mẫu không?
Hàm Hương sợ Đường lão thái quân cả nghĩ, cho rằng nàng muốn xen vào chuyện hậu viện, vội đáp:
– Nô tỳ không có ý kiến nghì, chỉ thấy Nhị nãi nãi hơi mềm yếu, gan cũng nhỏ.
Mềm yếu? Nhát gan?
Đường lão thái quân lắc đầu, Lâm Úc Hương nếu mềm yếu, lúc mới đầu bị
cướp về Đường phủ, dám quả cảm kháng cự không? Nếu nhát gan thì hai ngày trước trong tình huống nguy hiểm có dám ra lệnh cho hộ vệ cứu Trịnh
công tử kia không?
Trong tình huống phản kháng là vô nghĩa, cúi đầu không phải là mềm yếu.
Sợ hãi trước tử vong cũng không thể gọi là nhát gan.
Đường lão thái quân chỉ tùy ý phất tay bảo Hàm Hương lui ra, không có bình luận gì.