Hổ Nha nghiến răng nghiến lợi, chỉ vào Trần Thanh Đế, lạnh giọng nói ra:
– Cho dù ngươi cầu chúng ta ra tay, chúng ta cũng tuyệt đối không ra tay.
Quá coi thường người rồi.
Thực cho rằng, chúng ta muốn ra tay sao.
– Như thế tốt nhất, ngươi vẫn là thông tri những thành viên Hổ Nha tổ khác, để cho bọn hắn ly khai Diệu Phong Sơn. Đợi đến lúc tất cả lính đánh thuê bị giết, ta sẽ đem một phần tư liệu nghiên cứu còn lại giao cho các ngươi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, thản nhiên nói:
– Như thế nào?
– Không được tốt lắm.
Hổ Nha cắn chặt hàm răng, hung hăng nói:
– Ai biết, ngươi có thể giữ được một phần tư liệu khác hay không? Thực cho rằng, đánh chạy William, nhất định là đối thủ của lính đánh thuê khác sao?
– Ngươi là Hỏa Dị Năng, William là Mộc Dị Năng, vừa vặn sợ hãi ngươi, mới trốn đi a. Thực cho rằng, ngươi là siêu cấp cao thủ sao?
Hổ Nha tràn đầy khinh thường nói.
– Muốn lưu lại thì lưu lại, bất quá, ta lập lại lần nữa, nếu như không có mệnh lệnh, các ngươi tự tiện ra tay, cũng đừng nghĩ đạt được.
Trần Thanh Đế vô cùng nghiêm khắc nói.
Đương nhiên, đối với cách nghĩ của Hổ Nha, Trần Thanh Đế còn là phi thường cam tâm tình nguyện nhìn thấy.
Sở dĩ Trần Thanh Đế có thể thắng, cũng là bởi vì William là Mộc Dị Năng, mà Trần đại thiếu là Hỏa Dị Năng giả, không phải Trần đại thiếu ngưu bức.
Không hơn.
Kết quả này, Trần đại thiếu đương nhiên cam tâm tình nguyện rồi.
– Nhiều lính đánh thuê như vậy, thực lực mỗi người đều mạnh hơn thành viên Huyết Nhận, ta ngược lại muốn nhìn, chúng ta không ra tay, các ngươi giết sạch bọn hắn như thế nào.
Hổ Nha ôm một bộ tâm tính xem cuộc vui, trong lòng thầm nghĩ:
– Hừ, đến lúc đó chết người, đừng trách chúng ta không ra tay, là các ngươi không cho đấy.
Trong nội tâm Hổ Nha nghĩ như vậy, nhưng đồng dạng cũng đặc biệt hiếu kỳ.
Vì cái gì, Trần đại thiếu không cho Hổ Nha tổ ra tay chứ?
Chẳng lẽ… chẳng lẽ còn thực cho rằng, những thành viên Huyết Nhận này có thể chém giết tất cả lính đánh thuê?
Làm sao có thể?
Coi như là nàng thành viên Hổ Nha mang đến, cũng rất khó làm đến điểm này a.
– Sau khi trở về, ta nhất định phải hảo hảo điều tra Trần Thanh Đế thoáng một phát, đồng dạng, còn có thành viên Huyết Nhận, vì cái gì thoáng cái trở nên mạnh như vậy.
Trong nội tâm Hổ Nha âm thầm tính toán:
– Thật sự là huấn luyện chưa đủ một tháng này sao? Ta nhất định phải biết rõ, Trần Thanh Đế, ngươi chờ đó cho ta, ta nhất định phải tra ra ngươi hết thảy. Nhất định!
Nữ nhân, một khi đã có lòng hiếu kỳ, cắn nam nhân ưu tú nào đó, đây chính là phi thường đáng sợ đấy.
Mà Trần Thanh Đế, hoàn toàn chính xác là rất ưu tú.
Trần đại thiếu giống như là đom đóm trong bóng tối, đi tới chỗ nào đều chói mắt như vậy.
Vô địch rồi!
– Thanh Đế, kế tiếp chúng ta nên đi đâu?
Trần Chấn Hoa ở một bên, tiến lên một bước hỏi. Hiện tại, Trần Thanh Đế là huấn luyện viên, huấn luyện viên tuyệt đối.
Trần Chấn Hoa tuy là Quân Thần, lại là cha của Trần Thanh Đế, nhưng lại không thể đặc thù, nhất định phải cho Trần Thanh Đế đủ mặt mũi. Bằng không thì, Trần đại thiếu là huấn luyện viên sẽ không dễ làm.
Nhất là ở trước mặt Hổ Nha tổ.
– Võ Thuật cùng Trương Hùng Phi đều ở ngoài. Con là nghe nói, William rất lợi hại, cho nên mới vứt bỏ bọn hắn, chạy tới cứu cha.
Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, nói ra:
– Bây giờ chúng ta đi qua, tụ hợp cùng bọn họ.
– Đợi sau khi tụ hợp, cha cũng không cần xuất thủ.
Trần Thanh Đế nhìn Trần Chấn Hoa nói:
– Thương thế của cha không nhẹ, trở về hảo hảo điều dưỡng, con không muốn mồ côi nhanh như vậy.
– Xú tiểu tử, con nguyền rủa cha sao, xem ra con thật sự là cần ăn đòn.
Trần Chấn Hoa chửi ầm lên, nhưng trong lòng của hắn, lại tràn đầy ôn hòa.
Hắn đương nhiên biết rõ, Trần Thanh Đế là vì tốt cho hắn.
– Toàn thể thành viên, xuất phát!
Trần Thanh Đế ra lệnh một tiếng, đứng mũi chịu sào, mang theo Trần Chấn Hoa cùng 60 tên thành viên Huyết Nhận khác, phóng tới chỗ của Võ Thuật cùng Trương Hùng Phi.
Về phần người Hổ Nha tổ, trực tiếp bị Trần đại thiếu bỏ qua rồi.
Muốn theo thì theo.
Không theo?
Cái kia càng tốt.
…
Cùng lúc đó, tại nước Mỹ, bang California, phố người Hoa trong Los Angeles, lúc này là đêm khuya. Một thân ảnh tính cảm giác, lại phi thường chật vật, rất nhanh trốn vào phố người Hoa.
– Lần này thương thế thật sự là quá nặng, bất quá, thực lực của ta đang cấp tốc tăng lên.
Lúc này tình huống của Bùi Ngữ Yên thật không tốt, thương thế rất nặng không nói, còn bị rất nhiều người của Dị Năng Dong Binh Đoàn đuổi giết.
Bùi Ngữ Yên cũng không biết, sư phụ của nàng, Mục U Lam là tầng giữa bên trong Dị Năng Dong Binh Đoàn. Cũng sẽ không nghĩ tới, bởi vì Mục U Lam chết, nàng bị người đuổi giết.
Cái gì cũng không biết a.
– Ta cũng không có đắc tội Dị Năng Dong Binh Đoàn, bọn hắn vì cái gì muốn giết ta như vậy? Đuổi sát không tha, cao thủ cũng càng ngày càng nhiều.
Bùi Ngữ Yên đến bây giờ, cũng không biết vì cái gì:
– Nếu không phải thực lực của ta, đang không ngừng cấp tốc tăng lên, trong ba ngày qua, đã sớm chết rồi.
– Thương thế quá nặng, phải tìm một chỗ chữa thương.
Một đường chạy vội, ánh mắt của Bùi Ngữ Yên, đã rơi vào trong một tòa trang viên, thân thể khẽ động, lặng yên lẻn vào.