– Con… Cẩn thận một chút.
Trần Chấn Hoa hít sâu một hơi, nói ra:
– Lần trước đã là người tóc bạc tiễn kẻ tóc xanh. Bất quá, làn này chưa chắc được tiễn đưa, nếu con chết rồi, lão tử cũng không sống được. Xú tiểu tử, lão tử vì con bị oan ức vài chục năm, đừng con mẹ nó hại lão tử.
Trần Thanh Đế bị giết, Trần lão gia tử há sẽ bỏ qua Trần Chấn Hoa?
Đương nhiên, Trần Chấn Hoa không thật sự bị Trần Thanh Đế liên lụy, điểm này, Trần Thanh Đế đương nhiên hiểu, những người khác, cũng đều hiểu. Coi như là Hổ Nha, cũng minh bạch.
Chỉ là, Hổ Nha không rõ chính là, Trần Chấn Hoa vậy mà sẽ dùng loại phương thức này dựa vào.
Rất thô tục, nhưng lại tràn đầy quan tâm.
Giống như là vì mình, kì thực lại là vì Trần Thanh Đế.
– Con nhất định sẽ không liên lụy cha, không bao giờ nữa.
Trần Thanh Đế cảm thấy mũi đau xót, một loại thân tình tuôn vào trong lòng.
Cảm giác thực tốt.
Trần Thanh Đế biết rõ, hắn thủ hộ là tuyệt đối có giá trị.
Quân Thần Trần Chấn Hoa đã đi ra, thành viên Huyết Nhận khác tuy không cam lòng, lại cũng không dám vi phạm mệnh lệnh của Trần Thanh Đế.
Trong đó, có một thành viên Huyết Nhận từng được Trần đại thiếu cứu, tuy trong nội tâm lo lắng, nhưng thực sự tràn đầy tín nhiệm.
Trần Thanh Đế rất mạnh.
Hơn nữa, bọn hắn có thể trở nên mạnh như vậy, thực lực tăng lên nhanh chóng như thế, hết thảy đều là vì Trần Thanh Đế, Trần đại thiếu a.
– Tiểu tử, ta đã để cho bọn hắn đi, giao tư liệu ra, ta có thể cho ngươi chết thống khoái, thậm chí, buông tha ngươi cũng không nhất định.
William nhíu mày, thản nhiên nói:
– Thậm chí, ta còn có thể nói cho ngươi một bí mật.
– Trước tiên đem bí mật, nói nghe một chút.
Trần Thanh Đế thản nhiên nói:
– Nếu như bí mật này, để cho ta tâm động, hơn nữa, thật sự chính là bí mật, cũng không phải là không thể đem tư liệu giao cho ngươi.
– Ta làm sao biết, tư liệu phải chăng ở trong tay của ngươi?
William nhìn Trần Thanh Đế, thản nhiên nói:
– Nếu để cho ta nhìn thoáng một phát, ta sẽ nói cho ngươi biết.
Trong lời nói của Trần Thanh Đế lộ ra ý tứ, tư liệu nghiên cứu ở trong tay Trần đại thiếu, nhưng mà ai biết, hắn có phải gạt người hay không?
Nếu như là giả dối, hiện tại đuổi theo giết bọn người Hổ Nha còn kịp.
William cũng không giống như gà bay trứng vỡ.
– Ân, cũng tốt.
Trần Thanh Đế sờ mó trong ngực, hai phần tư liệu bị hắn lất từ bên trong Càn Khôn Đỉnh ra:
– Là ở trên người hai cô nàng ngoại quốc lấy được, một người đã bị chết, Lucy còn sống.
Nói xong, Trần Thanh Đế lại nhét tư liệu vào trong ngực, ném vào bên trong Càn Khôn Đỉnh.
Nhìn thấy tư liệu, trên mặt William lộ ra dáng tươi cười nồng đậm, Trần Thanh Đế có thể nói ra tên Lucy, cái kia nói rõ, tư liệu này là thật.
Hơn nữa, ai không có việc gì, sẽ trong rừng sâu núi thẳm mang theo văn bản tài liệu a.
Có tật xấu sao?
Làm nhiều như vậy, Trần Thanh Đế là kéo dài thời gian, để cho bọn người Trần Chấn Hoa, có thể đào tẩu xa hơn một ít. Đây mới là mục đích của Trần Thanh Đế.
Bằng không thì Trần đại thiếu há có thể cùng William nói nói nhảm nhiều như vậy.
– Vị hôn thê của ngươi Bùi Ngữ Yên, lúc này ở M quốc, đang bị đuổi giết.
William nhíu mày, thản nhiên nói:
– Ta nếu là ngươi, sẽ giao tư liệu ra, thừa dịp Bùi Ngữ Yên còn không có bị giết, đi M quốc cứu nàng.
– Thế nhưng mà, người truy sát vị hôn thê của ta, chính là người Dị Năng Dong Binh Đoàn của các ngươi. Cho dù ta giao tư liệu ra, ngươi sẽ bỏ qua ta sao?
Trần Thanh Đế nhíu mày, vẻ mặt khinh thường nói:
– Ngươi cho ta là người ngu hay sao?
– Ngươi vậy mà biết rõ.
Trong lòng William giật mình, như là nghĩ tới điều gì, nói ra:
– Cũng thế, ngươi nói Lucy còn sống, là nàng nói cho ngươi a?
– Mà ngươi không giết nàng, là muốn thông qua nàng, đến tìm vị hôn thê của ngươi?
William nhẹ gật đầu. Nói ra:
– Đúng vậy, tuy thực lực Lucy không được tốt lắm. Nhưng mà ở phương diện tình báo, còn là phi thường lợi hại.
– Bí mật này, với ta mà nói cũng không phải bí mật, cho nên, cái tư liệu này vẫn không thể giao cho ngươi.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nói ra:
– Còn có cái gì ta không biết không? Nói nghe một chút?
– Ngươi là đùa nghịch ta?
Sắc mặt William đột nhiên trở nên âm lạnh lên.
– Ngươi chưa nghe nói qua, ngươi có thể nói không có hứng thú đến cự tuyệt.
Trần Thanh Đế không nói gì.
– Nói nhiều như vậy, ngươi đơn giản là muốn kéo dài thời gian, cho cha ngươi, có nhiều thời gian đào tẩu.
William nhún vai, vẻ mặt khinh thường nói:
– Ta thỏa mãn ngươi, nói cho ngươi chuyện tình có quan hệ tới cha của ngươi.
– Cha của ngươi, thống hận nhất chỉ sợ thì là ta rồi.
William nhíu mày, vẻ mặt kiêu ngạo nói:
– Cụ thể là mấy năm trước, hình như hơn mười năm, ta quên mất rồi. Phế vật Trần Chấn Hoa kia, ta như thế nào sẽ nhớ rõ rõ ràng như vậy?
– Nhớ năm đó, ta cũng là nhận được một nhiệm vụ, là giết cha của ngươi, cùng huynh đệ của cha ngươi.
William mỉm cười, nói ra:
– Ta một mực đều tìm cơ hội hạ thủ, vừa vặn, cha ngươi cùng tên huynh đệ kia, người kia tên là Cung Thanh Phong, ngươi có lẽ nghe nói qua.
– Ân? Ngươi vậy mà chưa nghe nói qua, ha ha, thật sự là rất thú vị.
William nhìn biểu lộ của Trần Thanh Đế, thoáng cái hiểu rõ ra.
Trần Chấn Hoa căn bản không có nói qua sự kiện kia cho Trần Thanh Đế.
Như thế nói đến…