Cực Phẩm Tà Thiếu

Chương 6: Lâm Tĩnh Nhu



Trần Thanh Đế nhìn thoáng qua gian phòng của tiểu muội Trần Hương Hương, thở dài một hơi, hướng gian phòng của mình đi đến, hắn thề, phải bắt được người hãm hại hắn.

Vốn mình cũng không phải người tốt lành gì, nhưng mà bị người hãm hại, còn không phải lần một lần hai, cơn tức này tuyệt đối nuốt không trôi.

Nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương, cũng rất là anh tuấn tiểu bạch kiểm, Trần Thanh Đế suýt nữa phát điên rồi, ta là đàn ông a, sao khuôn mặt lại như vậy chứ? Cái này cũng đẹp quá biến thái rồi.

– Tên khốn này lớn lên coi như là miễn cưỡng tiếp nhận, bất quá sao lại trắng như vậy, thể cốt hư yếu đến phát sợ. Ân, y phục này thiết kế cũng không tệ.

Trần Thanh Đế nhìn xem trên người, lúc mình ra viện, Trần Phong Nhiên mua quần áo mới cho hắn, vẫn là rất thích hợp.

– Thiết kế, kiểu dáng cũng không tệ, bất quá không có tác dụng gì quá lớn. Ân, chờ ta tu luyện thành công, gia công thoáng một phát, nói như thế nào ta cũng là luyện khí, trận pháp Đại Tông Sư, trên quần áo làm chút trận pháp phòng ngự, vẫn là rất đơn giản.

Hiện tại Trần Thanh Đế mất hết tu vi, luyện khí, bày trận đều không cách nào làm được.

Ngồi ở trên giường, Trần Thanh Đế trầm ngâm một tiếng, thầm nghĩ:

– Kiếp trước bởi vì không chú trọng tu luyện, tên tuổi anh hùng cả đời bị Đan Kiếp làm hỏng; ở kiếp này nhất định phải hảo hảo tu luyện, có người muốn ta chết, không có thực lực sao được.

Cứ như vậy, ba ngày thời gian trôi qua rồi, trong ba ngày, Trần Thanh Đế trừ ăn cơm, ngủ, thời gian khác đều đặt ở trên việc tu luyện. Bất quá lại không có thể tu luyện ra chân khí.

Thiên phú của Trần Thanh Đế là không tệ, hơn nữa cũng phi thường có kinh nghiệm, nhưng mà, địa cầu linh khí quá ít, căn bản không có bất luận tiến triển gì.

Trong ba ngày này, phụ thân, mẫu thân của Trần Thanh Đế thủy chung không có xuất hiện.

– Nơi đây linh khí quá ít, nếu tiếp tục như vậy, chỉ là tu luyện tới Luyện Khí tầng một, không có một hai năm thì đừng nghĩ đến.

Trần Thanh Đế duỗi lưng một cái:

– Đan dược không thể luyện chế, dùng thảo dược thay thế, vậy đi tiềm một chút đi, tổng sẽ thấy đồ tốt.

Lập tức, Trần Thanh Đế móc ra một tấm thẻ chi phiếu, trong tấm thẻ này có hơn sáu trăm vạn, tất cả đều là từ xử lý sạch đám chó ngao Tây Tạng cùng các loại chó khác mà được.

– Tiền, cái đồ chơi này có thể là đồ tốt, khá tốt gia thế thằng này không tệ, bằng không thì không có tiền, chuyện gì cũng xử lý không được.

Trần Thanh Đế cất kỹ chi phiếu, đi ra gian phòng. Tùy tiện tìm phòng tắm tắm rửa, sau đó đi ra biệt thự.

– Đại ca, anh muốn đi ra ngoài?

Trong sân biệt thự, Trần Phong Nhiên đang ở trong bể bơi nhìn Trần Thanh Đế, liền nói:

– Đại ca, có muốn em cùng đi với anh hay không?

– Ân, cũng tốt.

Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, hai mắt híp lại thành một tuyến, lập tức ngồi xuống ở trên một mặt ghế, chờ Trần Phong Nhiên.

Bạn đang đọc truyện được copy tại

Truyện FULL

Tên thảo dược trên địa cầu cùng kiếp trước của Trần Thanh Đế có thể không giống, hắn đương nhiên phải đích thân đi tìm. Mà Trần Thanh Đế tìm tòi trí nhớ thoáng một phát, sửng sốt không tìm được các loại địa phương như Đồ Thư quán. Hiển nhiên, thằng này đối với địa phương “cao cấp” như Đồ Thư quán, căn bản là chẳng thèm ngó tới, không có đi qua.

– Cái gì? Đại ca, anh muốn đi Đồ… Đồ Thư quán? Đại ca đừng đùa tiểu đệ, sẽ chết người đó.

Trần Phong Nhiên phụ trách lái xe nghe được Trần Thanh Đế nói muốn đi Đồ Thư quán, còn cho là mình nghe lầm, không phải đi quán bar cao cấp, lại muốn đi Đồ Thư quán.

– Đi Đồ Thư quán, đi lớn nhất, nhớ kỹ ở Đồ Thư quán phải có các loại sách về y dược.

Trần Thanh Đế ngồi ở bên ghế phụ, trong nội tâm thở dài.

– Sách về y dược?

Trần Phong Nhiên thông minh hạng gì, lập tức hiểu ra:

– Cũng khó trách trong bệnh viện có y tá chủ động bò lên giường, cuối cùng tất cả đều bị đạp ra. Xem ra cái đồ chơi kia của đại ca thật sự không được, phải điều trị, bồi bổ thân thể. Bất quá, điều trị thân thể cần tự mình ra trận sao? Ân, có lẽ đại ca sợ mất mặt.

– Đỗ xe!

Xe ly khai biệt thự không bao lâu, thời điểm đi qua một quảng trường hoa viên, Trần Thanh Đế trong lúc vô tình thấy được một gốc cây già, làm cho hắn cảm thấy trước mắt lập tức sáng ngời.

Ân, cụ thể mà nói, là trái cây bên trên gốc cây già kia kết lấy, trái cây màu hỏa hồng sắc hấp dẫn Trần Thanh Đế.

Đan Dương quả!

Ở kiếp trước của Trần Thanh Đế, Đan Dương quả chỉ là linh quả bình thường nhất, người bình thường gặp được cũng sẽ không để ý. Nhưng Trần Thanh Đế là người gì, là luyện đan Đại Tông Sư, ngay cả Tiên đan cũng có thể luyện chế ra. Bất kể là linh quả, linh thảo cấp thấp cỡ nào, tất cả đều là nhận thức.

Đan Dương quả cần dùng linh khí luyện hóa thoáng một phát, hoặc là dùng dấm chua ngâm nửa giờ, sau đó ăn, bằng không thì, sau khi phục dụng trong người sẽ nóng như lửa đốt, ý loạn tình mê, Ân, hiệu quả cùng xuân dược không sai biệt lắm.

– Phong Nhiên, ngươi đi hái xuống tất cả những trái cây kia cho ta. Nhớ kỹ, ngàn vạn lần đừng làm hỏng.

Trần Thanh Đế đứng dưới tàng cây, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng. Linh khí Địa cầu quá mỏng manh, Đan Dương quả này với hắn mà nói, đây chính là bảo bối tuyệt đối.

– Nha.

Trần Phong Nhiên lên tiếng, ngăn lại mấy thanh niên đi ngang qua, bỏ ra hai trăm tệ phí lao động, 24 trái Đan Dương quả tất cả đều bị hái xuống.

– Cái đồ chơi này, có thể là đồ tốt a.

Trần Thanh Đế nhìn Đan Dương quả trong tay, bảo bối cực kỳ khủng khiếp.

– Đại ca quả nhiên là đánh chết tính cũng không thay đổi, phương diện kia đã không được, vậy mà đối với hoa quả thôi tình thấp kém bực này cũng coi như bảo bối.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.