Trần Phong Nhiên hít sâu một hơi, sắc mặt đã khôi phục như thường. Bất quá, ở chỗ sâu trong hai con ngươi của hắn, lại tràn đầy âm độc.
Nói xong, Trần Phong Nhiên nhìn thoáng qua phòng tắm của Trần Thanh Đế, quay người ly khai, trở lại trong phòng của mình.
Phanh!
Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL
Phanh!
Phanh!
Trần Phong Nhiên về tới trong phòng, đã triệt để mất đi trầm ổn, nho nhã thường ngày, diện mục dữ tợn dọa người, trong cơn giận dữ, điện thoại, Laptop, trong phòng đồ vật có thể đập, đều bị hắn đập phá mấy lần.
Gia sản gần mười vạn cứ như vậy thanh lý sạch, kẻ có tiền đúng là kẻ có tiền.
Khá tốt trong phòng hiệu quả cách âm không tệ, nếu không bên ngoài lại cho rằng đã xảy ra đại sự.
– Cặn bã!
Xuyên thấu qua cửa sổ, ánh mắt Trần Phong Nhiên đã rơi xuống trên người Trần Thanh Đế ở trong bể bơi, nghiến răng nghiến lợi, trong hai tròng mắt hắn lóe ra hàn mang hung ác.
Trần Phong Nhiên hít sâu một hơi, sắc mặt âm trầm mở ra một cái tủ sắt, lấy ra một bộ điện thoại, tùy tiện lấy ra một cái sim, mở máy, bấm một số điện thoại.
– May mắn chỉ là một cước, nếu hiện tại lại đến một cước, vậy làm phiền phức lớn lắm.
Trần Thanh Đế tạm thời ổn định linh khí trong đan điền, sau đó nhẹ nhàng thở ra:
– Trước khi linh khí chưa triệt để ổn định, nhất định phải cẩn thận, chỉ một chút phân tâm, lại tới một lần, chỉ sợ sẽ không có may mắn như vậy.
Trần Thanh Đế giống như đạo tặc, vô cùng cẩn thận vào trong biệt thự, chứng kiến đèn trong phòng tắm đã tắt, Trần Thanh Đế lặng lẽ chạy vào phòng của mình.
Đóng kỹ cửa, Trần Thanh Đế rất nhanh cỡi quần áo ướt đẫm ra, nhảy tới trên giường, vừa nhắm mắt lại, thân thể hoàn mỹ của Lâm Tĩnh Nhu lại xuất hiện trong đầu.
– Dáng người hoàn mỹ kia, da thịt tuyết trắng, một đôi ngực ngạo nhân… Thật sự là rất đẹp.
Trần Thanh Đế tán thưởng không thôi, vật dưới háng đã có chút phản ứng, giơ đầu cao ngạo lên.
Trần Thanh Đế dùng lực ý chí cường đại của mình áp chế dục hỏa trong lòng, ngồi ở trên giường lẩm bẩm:
– Ta phải mau chóng ổn định linh khí trong đan điền, đêm nay xem hết Lâm Tĩnh Nhu, ai biết ngày mai nàng có thể phá cửa vào đánh ta hay không.
Hao tốn một tháng thời gian, Trần Thanh Đế tu luyện đến Luyện Khí tầng một, nhưng vừa mới tu luyện ra chút thành tích, lại bị một cước kia đạp trúng bụng dưới, khiến cho linh khí trong đan điền càng thêm không ổn định.
Trước khi linh khí chưa triệt để ổn định, nếu lại bị đạp, bị đánh, như vậy tại họa tận thế đã đến.
…
Quân khu đại viện, Trần Chấn Hoa nhận được điện thoại riêng, cũng bị dọa hoảng sợ, khá tốt hắn đầy đủ trầm ổn, bằng không thì nhất định sẽ đốt cháy quân khu.
Nghe được Trần Thanh Đế bị đạp đi ra, không có thực hiện được, lúc này Trần Chấn Hoa mới nhẹ nhàng thở ra.
Về sau lại nghe nói Trần đại thiếu hơn nửa đêm nhảy vào bể bơi tắm rửa, phản ứng đầu tiên của Trần Chấn Hoa là, căn vật của Trần đại thiếu đã có tác dụng rồi, không có làm được Lâm Tĩnh Nhu nên chạy đến bể bơi, mượn nhờ nước lạnh tiêu hỏa.
Đối với cái này, Trần Chấn Hoa vừa tức lại cao hứng, tức vì Trần Thanh Đế y nguyên chết tính không thay đổi, căn vật vừa có thể sử dụng liền bắt đầu làm ác, đối tượng làm ác lại là Lâm Tĩnh Nhu. Mà cao hứng là đồ chơi của con mình có tác dụng rồi, sau này mình không cần bị lão gia tử hành hạ nữa.
– Chẳng lẽ tiểu tử này ở Trung y thật sự có thiên phú hơn người? Nhìn sách một giờ, đã trị liệu mình tốt rồi?
Trần Chấn Hoa chấn động toàn thân, suýt nữa kinh hô lên:
– Tranh thủ thời gian báo cáo cho lão gia tử, bằng không thì sẽ ăn đòn.
Trần Chấn Hoa sờ sờ mông mình, sau đó nhanh chóng chạy ra ngoài, ngay cả giày cũng quên mang. Trong một tháng này, Trần Chấn Hoa bị ngược đãi không biết bao nhiêu lần, toàn thân cao thấp, xanh một miếng tím một khối đầy người. Khá tốt, Trần lão gia tử không có đánh mặt Trần Chấn Hoa, bằng không thì hắn thật là không có mặt mũi đi ra ngoài gặp người.
Một đường chạy vội, Trần Chấn Hoa đi tới trước một lầu nhỏ đơn sơ hai tầng, nhìn xem lầu nhỏ, hai chân của hắn không nhịn được run run.
Muốn nói Trần Chấn Hoa sợ nhất ai, cái kia chính là Trần lão gia tử rồi, mà lầu nhỏ hai tầng trước mắt này, đúng là chỗ ở của Trần lão gia tử. Ở dĩ vãng, mỗi lần Trần Chấn Hoa tiến vào lầu nhỏ này, đều bị đánh một chầu đi ra, cho tới bây giờ sẽ không có ngoại lệ.
Thời gian lâu rồi, mỗi lần nhìn thấy lầu nhỏ này, Trần Chấn Hoa sẽ sợ hãi theo bản năng.
– Mình là tới báo cáo tin tức tốt, đồ chơi của phá gia chi tử kia đã tốt rồi, đây chính là tin tức tốt. Tin tức tốt, chắc có lẽ không bị đánh a?
Trần Chấn Hoa hít sâu một hơi, có chút không dám khẳng định tự an ủi mình.
Hơn 10 phút sau, Trần Chấn Hoa từ trong tiểu lâu hai tầng đi ra, địa phương tím xanh trên người trở nên càng nhiều, thật có thể nói là thương càng thêm thương.
Rất hiển nhiên, Trần Chấn Hoa lại bị đánh.
– Một khi tiểu vương bát đản kia có bất cứ tin tức gì, chẳng phân biệt được thời gian, chẳng phân biệt được ngày đêm phải trước tiên báo cáo cho ta, nếu không quân tình đến trễ là tội lớn. Lão gia tử, đây chính là ngài chính miệng nói a.
Trần Chấn Hoa bị đánh đi ra, trong nội tâm cực kỳ ủy khuất, oán thầm không thôi:
– Hôm nay ta vì báo cáo tin tức cho ngài, ngay cả giày cũng không kịp mang, ta thế nào là quấy rầy ngài nghỉ ngơi chứ, híc.
Trần Chấn Hoa chỉ dám nghĩ nghĩ ở trong lòng, nếu nói ra, tất nhiên sẽ đổi lấy một trận đòn no người. Tại Trần gia, Trần lão gia tử là Vương, Trần lão gia tử nói cái gì chính là cái đó. Giảng đạo lý cùng Trần lão gia tử, đây tuyệt đối là tự tìm phiền phức, tự tìm tai vạ.