Cực Phẩm Ở Rể

Chương 17



Chương 17: Xem Phong Thủy

Sau khi cúp máy Lâm Vũ liền đi tới tiệm cà phê đối diện tiểu khu, anh và Thẫm Ngọc Huyên đã hẹn gặp ở đây.

Một lát sau thì Thầm Ngọc Huyên tới, cùng đi với anh còn có một chàng trai trẻ, trằng trẻo sạch sẽ, đeo kính, rất nho nhã.

“Đây là bạn từ bé đến lớn của tôi, Chu Thần, đây là bạn tốt của mà mình đã nói với anh, Hà Gia Vinh.” Thảm Ngọc Huyên vội giới thiệu hai người làm quen với nhau.

“Gia Vinh, tiểu khu các anh có một lão tiên sinh gọi là Giang Kính Nhân không? Chu Thần hôm nay muốn tới thăm ông ấy, không ngờ anh và ông ấy ở cùng một tiểu khu, vậy nên liền đi qua cùng tôi.” Thảm Ngọc Huyên hỏi.

Lâm Vũ thầm nghĩ trùng hợp thật, đoán là Chu Thần có lẽ là vì bức Minh Thư Thiệp đó, bây giờ mỗi ngày người tới xin Gianh Kính Nhân đưa họ đi xem Minh Thư Thiệp đếm không xuễ.

“Ông ấy là bố vợ tôi, bây giờ không ở nhà, đi làm rồi.” Lâm Vũ cười nói.

“Hả? Là anh?”

Nghe vậy Chu Thần sắc mặt vốn lạnh nhạt bỗng đột nhiên kinh ngạc: “Tôi nghe người ở phố đồ cổ nói, lúc đó là anh phát hiện ra Minh Thư Thiệp, vinh hạnh quá!”

Chu Thần thái độ vốn lạnh nhạt liền sáp lại nắm lấy tay Lâm Vũ, nói: “Người anh em mắt nhìn lợi hại thật!”

“Quá khen rồi, may mắn mà thôi.” Lâm Vũ bình tĩnh cười một cái.

Chu Thần nội tâm kích động không thôi, nhà anh ta là mở buổi đấu giá, từ nhỏ rất hứng thú với đồ cổ, vừa nghe nói Minh Thư Thiệp xuất hiện, hôm nay liền vội vã tới đây, muốn xin Giang Kính Nhân và con rễ của ông ấy, không ngờ lại gặp được ở đây.

“Hà huynh đệ, anh nhất định phải giúp tôi việc này đấy nhé, nhất định phải bảo bố vợ anh đưa tôi đi chiêm ngưỡng bức Minh Thư Thiệp đó nhé.”

Chu Thần vừa nói vừa lấy ra một tắm thẻ ngân hàng nhét vào trong tay Lâm Vũ.

Anh ta hôm nay tới thăm hỏi Giang Kính Nhân mà không đem quà cáp gì cả, chỉ đem một thẻ ngân hàng, bên trong có năm mươi vạn.

Đối với người chơi đồ cỗ như anh ta mà nói, năm mươi vạn để nhìn Minh Thư Thiệp một cái, đáng!

Lâm Vũ vội trả lại thẻ cho anh ta, nói: “Anh nhận lại đi, tôi đảm bảo đưa anh đi xem, nếu không thì xem như chúng ta chưa từng gặp.”

“Đúng thế Chu Thần, sau này đều là anh em, không cần khách khí như vậy, lần sau có đồ gì thú vị thì nhớ gửi vài thứ qua cho bố vợ Gia Vinh.” Thắm Ngọc Huyên vội đứng ra nói đỡ, anh ta còn gấp muốn nói chuyện ngọc quan âm với Lâm Vũ nữa.

Chu Thần cũng không giằng co, phóng khoáng mà nói được.

Thảm Ngọc Huyên lúc này mới vội nói: “Nói với hai người, hôm qua tôi bị tai nạn xe, lái xe ở trên đường, đột nhiên bị một chiếc xe tải chở hàng lớn mắt phanh mà tông lên trên tường.”

Lâm Vũ và Chu Thần không kìm được mà kinh ngạc, vội đánh giá anh ta một cái, hỏi anh ta có chuyện gì không.

“Tôi không sao, không có chút chuyện gì cả.” Thẩm Ngọc Huyên vẻ mặt có chút cổ quái: “Nhưng cả xe tôi đều bị đè bẹp rồi.”

Nói rồi anh ta móc điện thoại ra, đưa ảnh hiện trường vụ tai nạn cho Lâm Vũ và Chu Thần xem, chiếc xe đó bị đè đến mức nhìn không ra hình dáng gì nữa, giống như một hộp diêm bị đè bẹp vậy.

“Lúc đó tôi ở trong xe gần như cuộn lại thành một cục, trần xe đều dán vào da tôi rồi, người cũng bị sắt ôm trọn lấy, cả chiếc xe chỉ chừa ra không gian của một mình tôi, nếu trần xe lại đè xuống hai cm nữa thì tôi chết chắc rồi.”

Nhớ tới một màn kinh khủng lúc đó, Thẳm Ngọc Huyên vẫn nghĩ mà thấy sợ, sắc mặt trắng bệch.

“Đại nạn không chết, ắt có phúc về sau. Tôi đã sớm nói tiểu tử nhà anh phúc lớn mạng lớn!” Chu Thần cười nói, trong lòng vô cùng thấy may giúp Thẩm Ngọc Huyên.

“Phúc lớn mạng lớn cái rắm, may nhờ có quan âm mà Gia Vinh đã tặng tôi này, nếu không thì tôi xong đời rồi.” Thẳm Ngọc Huyên nhìn Lâm Vũ một cái, trong ánh mắt có chút cảm kích.

“Quan âm?” Chu Thần vô cùng không hiểu.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Chu Thần, Thẳm Ngọc Huyên lấy quan âm đó từ trong túi ra, nói: “Lúc đầu Gia Vinh tặng quan âm này tôi không đề ý lắm, trực tiếp vứt vào trong hộp đựng đồ ở ghế phụ, lúc xảy ra tai nạn quan âm này bị đụng bay ra, vừa hay rơi vào trong lòng tôi.”

Chu Thần vội lấy quan âm qua, chăm chú nhìn một cái, mặt liền biến sắc: “Sao lại như vậy!”

Chỉ thấy xung quanh người quan âm đầy vết nứt nhỏ, hơn nữa vết nứt nhuốm ánh sáng đỏ, giống như đang rỉ máu tươi ra ngoài vậy.

Thảm Ngọc Huyên cho rằng mình không bị sao là vì quan âm này chết giúp mình một lần.

“Gia Vinh, anh có phải đã đoán trước được tôi sẽ xảy ra chuyện không?” Thảm Ngọc Huyên thấy Lâm Vũ không nói gì, chủ động hỏi.

Thảm Ngọc Huyên là anh em tốt thời đại học của mình, Lâm Vũ cảm thấy cũng không có gì phải giấu hắn cả, liền gật đầu, nói: “Đúng vậy, tôi biết một chút phong thủy huyền thuật, nhìn thấy ấn đường của anh bị đen, có thể có nạn máu, liền tặng anh một quan âm giữ bình an, không ngờ đúng là có tác dụng.”

Quan âm chỉ là một vật dẫn, thứ có tác dụng thật sự thực ra là bình an chú mà Lâm Vũ đã thêm vào đó, nhưng cái sạp hàng này cuối cùng thì linh khí quá thấp, chỉ có thể dùng một lần, nếu đổi thành ngọc thạch cao cấp thì Thẳm Ngọc Huyên mười cái mạng cũng giữ được.

Anh mắt nhìn Lâm Vũ của Thẫm Ngọc Huyên trở nên có chút phức tạp, xem ra “Hà Gia Vinh” này cao thâm khó lường hơn anh ta tưởng tượng nhiều, nhưng từ câu nói bình tĩnh của anh ta mà thấy, giống như không muốn mình biết quá nhiều. Thẩm Ngọc Huyên biết rất nhiều cao nhân đều không thích để lộ thân phận, nên cũng không hỏi nhiều nữa.

“Ngọc Huyên, nói như vậy thì cái mạng này của anh là Gia Vinh cứu đấy, anh phải cảm ơn cảm ơn người ta đàng hoàng.”

Chu Thần dù miệng nói như vậy, nhưng trong ánh mắt rõ ràng có chút hoài nghi, cảm thấy chuyện tai nạn xe và quan âm, có thể chỉ là trùng hợp.

“Đương nhiên, ơn cứu mạng không thể nào quên.” Thẳm Ngọc Huyên nói từng cau từng chữ vô cùng nghiêm túc.

“Nặng lời rồi, chủ yếu là chính anh phúc khí lớn.” Lâm Vũ cười.

“Gia Vinh, nếu như anh đã hiểu phong thủy vậy thì có thể đi nhà tôi nhìn xem, bố tôi gần đây bên người có không ít phiền phức, đầu tiên là tự nhiên lại thắt lưng ê ẩm chân đau, tiếp đó xuống lầu lại ngã bị thương cánh tay, hơn nữa lần trước lúc tắm rửa lại đột nhiên rò điện, suýt nữa bị điện giật chết, tôi cảm thấy rất có khả năng là phong thủy nhà chúng tôi có vấn đề.”

Ngữ khí của Thẩm Ngọc Huyên vô cùng thành khẩn, anh ta quả thực có chút tin vào phong thủy huyền thuật, cảm thấy nếu như Lâm Vũ đã có thể cứu mình một mạng, vậy chắc chắn cũng có thể cứu bố anh ta một mạng, cứ tiếp tục như vậy thì bố anh ta sớm muộn sẽ xảy ra chuyện.

“Cái này cũng khó nói, có khả năng thật sự là ngoài ý muốn, nhưng đi xem xem cũng không sao, chỉ là năng lực của tôi có hạn, nếu nhìn không ra gì thì mong anh đừng tháy lạ.”

Lâm Vũ cố ý khiêm tốn, nhưng theo miêu tả của Thảm Ngọc Huyên mà thấy, bố anh ta, rõ ràng là bị người khác giở thủ đoạn, nếu không một người có xui xẻo cũng không thể cứ đen đủi mãi như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy thì rất có khả năng sẽ mắt đi tính mạng.

Thảm Ngọc Huyên vừa nghe Lâm Vũ đồng ý thì lúc này mới thở phào một hơi, vội hỏi anh ta bây giờ có thể qua hay không.

Lâm Vũ bây giờ cũng không có việc gì nên liền đồng ý đi tới nhà anh ta xem thử.

Chu Thần trước nay vẫn không tin chuyện phong thủy này lắm, cứ luôn cảm thấy Thằm Ngọc Huyên quá mê tín.

Bây giờ nhìn thấy Thẳm Ngọc Huyên khen như vậy, Lâm Vũ lại đồng ý, đột nhiên liền cảm thấy Lâm Vũ này có chút khoe khoang, thích được người nịnh hót, không thiết thực, thiện cảm đối với anh cũng giảm mạnh.

Có điều Thẫm Ngọc Huyên gọi anh ta đi cùng, anh ta cũng không tiện từ chối, liền đi cùng.

Nhà của Thẩm Ngọc Huyên ở khu người giàu khá nổi tiếng Giang Hải. Vừa vào nhà anh ta, Lâm Vũ không kìm được mà thán phục, phong thủy nhà của anh ta không chỉ không có vấn đề mà còn cực tốt.

Cửa ngõ rộng rãi, cửa chính hướng chính nam, trước mặt không có gì che chắn, hơn nữa phía nam sân vườn có một cây mai, một cây táo, vừa đúng với câu “Đông trồng đào dương, nam trồng mai táo”, quả thực đại cát.

Mà bước vào phòng khách nhà anh ta, chỉ thấy trong phòng treo một bức vẽ mẫu đơn, một bức tranh cá koi, lần lượt tượng trưng cho phú quý hoa nở và năm năm no thừa, mà góc đối diện với cửa ra vào có đặt một chậu cây phát tài, cành lá tươi tốt, xanh tươi tốt, rất tốt lành.

Lâm Vũ không nhịn được mà chậc chậc ngạc nhiên, bố cục kết cấu phòng khách cũng vô cùng hợp lý, không có bất kỳ chỗ không tốt nào.

Anh không nhịn được cũng nghỉ ngờ, không thể nào, nếu phong thủy tốt thật sự như vậy, bố của Thảm Ngọc Huyên không thể liên tiếp bị nhiều việc ngoài ý muốn như vậy.

“Ngọc Huyên, vị này là?”

Lúc này đột nhiên có một người đàn ông trung niên đi từ trên lầu xuống, mặc đồ ở nhà, vẻ mặt nghiêm nghị, tướng mạo khá giống với Thẳm Ngọc Huyên.

“Bó, sao hôm nay bố lại ở nhà?”

Thảm Ngọc Huyên không kìm được mà có chút kinh ngạc, bố anh ta giờ này không phải nên ở công ty sao.

“À, hôm nay thắt lưng đau ghê gớm liền quay về, hẹn bác sĩ châm cứu, lát nữa tới châm cứu giúp bó.” Thẩm Hàn Đông nói rồi lấy tay ấn vào eo, vẻ mặt có chút đau đớn.

“Bác trai, bệnh này của bác không phải là do làm việc quá sức mà thành cũng không liên quan tới bệnh tật, bác sĩ châm cứu căn bản không có tác dụng gì cả.” Lâm Vũ nhìn Thẳm Hàn Đông một cái, liền phát hiện cơ thể ông ấy rất khỏe mạnh, nhưng mặt có khí đen, là điềm đại hung.

Xem ra người thật sự có điềm hung không phải là Thẩm Ngọc Huyên mà là Thảm Hàn Đông.

Thảm Ngọc Huyên bị liên lụy, đều có nguy hiểm tới tính mạng, có thể thấy người giở thủ đoạn với Thẩm gia ra tay cực mạnh, giống như muốn diệt môn Thẩm gia, nếu không nhanh chóng nghĩ cách đối phó thì không tới ba ngày, Thẳm Hàn Đông sẽ khó mà giữ được mạng.

“Cậu là?” Thẩm Hàn Đông chau mày, giống như có chút xem thường Lâm Vũ. Người trẻ tuổi này là làm gì chứ, ở đây nói bậy bạ, làm giống như mình rất hiểu vậy, bác sĩ rõ ràng nói là thắt lưng của ông đau là do làm việc quá độ.

“À, bố, đây là Hà Gia Vinh mà con đã nói với bố, hôm nay con đặc biệt mời cậu ấy đến nhà chúng ta xem phong thủy, hôm qua con bị tai nạn nếu không có ngọc quan âm mà anh ấy tặng cho con chắn giúp con một kiếp thì con có lẽ đã…”

“Vớ vẫn! Bố không phải đã nói với con, bảo con làm đến nơi đến chốn, bớt tin vào mấy thứ thần thần quỷ quỷ này! Con đại nạn không chết đó là vì con may mắn mà thôi!”

Thẩm Hàn Đông vô cùng tức giận mà cắt ngang lời của Thẩm Ngoc Huyên, có thể nhìn ra được, ông ấy vô cùng bài xích mấy thứ phong thủy huyền thuật này.

Thực ra cây mai táo trước cửa và bố cục trong nhà đều là Thảm Ngọc Huyên lén lút bố trí, nếu bị bố anh ta biết được những thứ này có liên quan tới phong thủy thì sớm đã dẹp hết ^: rÖI.

“Bác trai, dù cháu tạm thời nhìn không ra chỗ nào không đúng, nhưng phong thủy nhà bác chắc chắn có vấn đề.”

Sau khi nhìn thấy Thảm Hàn Đông, Lâm Vũ vô cùng chắc chắn là nơi ở của ông ấy có vấn đề.

“Vậy sao? Trẻ tuổi không lo học hành, học người ta giả thần giả quỷ làm gì? Xin lỗi, cậu lừa được người khác, không lừa được tôi, nhà chúng tôi không hoan nghênh, mời cậu ra ngoài!” Thẳm Hàn Đông nghiêm giọng.

“Bé”

“lm miệng! Từ nay về sau, con không được qua lại với cậu ta!”

Thảm Hàn Đông nghiêm giọng mắng, thấy Lâm Vũ đứng đó không động đậy, liền mắng: “Tôi nói rồi, nhà chúng tôi không hoan nghênh cậu, mời cậu ởi ra!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.