Edit: Vạn
“Có điều Linh Linh là một cô gái quật cường, ngay cả khi nàng kết hôn sinh con rồi vẫn như cũ không ngừng vươn lên, nỗ lực vượt lên chính mình, sau khi nàng thi đậu đại học, thông qua con đường pháp luật ly hôn cùng con trai của bí thư chi bộ thôn kia, tòa án xử con nàng đi theo cha nó, nàng mỗi tháng trả 1500 NDT phí nuôi dưỡng.”
“Hừ hừ, thực sự là ngoan độc, 1500 NDT, xét tại thôn bọn họ chính là một khoản tiền lớn, con trai của bí thư chi bộ kia muốn dùng chiêu này để Linh Linh lưu lại, không cho nàng ly hôn với hắn. Nhưng mà bọn họ đều không nghĩ tới, Linh Linh không hề nghĩ ngợi liền đáp ứng, bốn năm đại học do đó mà liều mạng ra ngoài kiếm tiền.”
“Sau đó thì sao?” Lý Tưởng thở ra một hơi khói thuốc, nói, “Đây là một chuyện cũ cảm động, có điều chỉ như vậy còn chưa đủ để mấy người bi thương như vậy.”
“Đúng a, hết thảy đều do số mệnh, không có nửa điểm nào do người.” Lưu Nhã bất đắc dĩ nói.
“Nói nhảm, đấy là lý do trốn tránh hiện thực của người yếu kém, cái gì mà số mệnh, nói cho cô biết, chỉ cần cô còn sống, số mệnh chính là do mình tạo ra, hiểu không?” Lý Tưởng không tán thành sự bi quan như vậy của Lưu Nhã.
Lưu Nhã cười một cái, nói: “Trong nhà Linh Linh có ba người anh, một em trai, còn có một người mẹ bị bại liệt, làm cho người ta căm hận chính là ba người anh trai và đứa em trai kia đều là người nghiện cờ bạc, mấy năm nay thua không biết bao nhiêu người, bắt Linh Linh gửi tiền về nhà cho họ, không gửi thì họ chạy lên trường làm ầm ĩ.”
“Thật sự là rất lợi hại.” Lý Tưởng cười lạnh một tiếng, dập tắt tàn thuốc rồi đốt một điếu khác, lạnh nhạt nói, “Người nhà như vậy không cần cũng được.”
Lưu Nhã nói: “Tôi cũng từng khuyên nàng như vậy, cha mẹ nàng có thể quản, nhưng anh em trai kệ bọn họ xử lý đi, đều là người trưởng thành, nàng không nên kiếm tiền vì thói hư của họ. Nhưng mà Linh Linh không có nghe tôi nói, bị thua tiền bắt nàng gửi tiền, không có tiền kết hôn bắt nàng gửi tiền, làm nhà ở không có tiền bắt nàng gửi tiền, cha mẹ khám bệnh không có tiền bắt nàng gửi tiền. Có thể nói cô ấy thật là có năng lực thật lớn, gánh nặng một gia đình toàn bộ đặt trên người nàng, gánh nặng lớn như vậy, ai có thể thừa nhận được, cho nên…”
Nói đến đây nàng không nói được nữa.
“Cho nên nàng làm tình nhân của người khác, có đúng hay không?” Lý Tưởng chậm rãi thở ra một hơi, cười nhạt một tiếng, nói tiếp lời Lưu Nhã.
Lưu Nhã sửng sốt, không hiểu sao Lý Tưởng lại biết, gật đầu, nói: “Đúng vậy, Linh Linh dù sao cũng là một mỹ nữ, chỉ cần nàng nguyện ý, người bao nuôi nàng cũng xếp đầy một hàng.”
“Ban nãy là gã đàn ông kia gọi điện thoại đến đi!?” Lý Tưởng cười hỏi.
Lưu Nhã gật đầu, không nói gì nữa.
Chuyện nói đến đây, Lý Tưởng cơ bản rõ ràng từ đầu đến cuối rồi, cười nhẹ một tiếng, sau khi dập tắt tàn thuốc, nói: “Chỉ cần là người đang sống, hoặc ít hoặc nhiều đều có nỗi khổ tâm cùng hoàn cảnh khốn khó của riêng mình, lựa chọn dạng phương thức nào để giải quyết khốn cảnh đó sẽ được đáp lại kết quả tương ứng, lựa chọn sai, thì khó có thể quay đầu lại.”
Lưu Nhã cười khổ nói: “Đạo lý lớn thì ai cũng hiểu, nhưng thực tế luôn bị bức bách làm khác, có lẽ một đứa trẻ được sinh ra trong gia đình nghèo, thừa nhận khảo nghiệm của hiện thực thì sẽ nhiều hơn so với người khác, sự nỗ lực cũng phải nhiều hơn rất nhiều.”
Lý Tưởng cười ha hả, nói: “Tôi luôn không nghĩ như vậy, nỗ lực càng nhiều, hồi báo lại càng lớn, trời cao sẽ công bằng, sẽ không để cô nhận cực khổ rồi còn không cho cô hi vọng đâu. Cho cô khổ cực càng lớn, sẽ cho cô hi vọng cùng tạo hóa càng lớn, hiểu không?”
“Không hiểu, Linh Linh nỗ lực lớn như vậy, vì sao lại không được hồi báo tốt?” Lưu Nhã không cam lòng nói.
“Nàng ta thật sự chưa được hồi báo sao? Người nhà đã an bài tốt, con của mình có hoàn cảnh tốt, ở thành phố Giang Châu có nhà, có tiền gửi ngân hàng, đây chẳng lẽ không phải là hồi báo?” Lý Tưởng nhún nhún vai, thản nhiên nói, “Trước đây những thứ nàng ta truy cầu chính là muốn giải quyết khốn cảnh của mình, nhất định phải có được những thứ trên, hiện tại nàng ta có được hết rồi, chẳng lẽ không phải là hồi báo sao?”
“Nhưng mà…” Lưu Nhã không biết nên nói gì cho phải, Lý Tưởng nói rất đúng, một cô gái đi ra từ thôn xóm bên núi xa xôi, mới ngắn ngủi mấy năm đã có hết những thứ trên, là mục tiêu mà vô số người phấn đấu suốt cả đời, đây đã là hồi báo lớn nhất ông trời cho nàng ta rồi.
Chỉ là trong lòng nàng có nỗi khổ không nói nên lời được, Hoàng Linh Linh được những thứ đó, nhưng mà nỗ lực của nàng, người thường sao biết rõ được.
Lý Tưởng cười, nói: “Tôi biết cô muốn nói cái gì, cô là muốn nói cho tôi biết, nàng ta có được hết thảy những thứ đó nhưng lại phải trả giá rất nhiều, có đúng hay không?”
Lưu Nhã gật đầu.
Lý Tưởng nói: “Tôi nói rồi, thế giới này rất công bình đấy, có nỗ lực mới có hồi báo, nàng ta không có nỗ lực như này sao có thể có hồi báo như thế. Không phải tôi vô tình, cũng không phải tôi không đồng tình với nàng ta, chỉ là đó là con đường nàng ta lựa chọn, bất luận đúng sai, những hậu quả đó cũng là nàng ta phải chịu, thù lao ông trời đã cho nàng ta rồi, kế tiếp là thời gian nàng phải trả giá thật nhiều.”
Lưu Nhã thở dài một hơi, nói: “Tôi biết anh nói đúng, nhưng tôi cũng không có cách nào tiếp thu hiện thực này được.”
“Cho nên rất nhiều người đều đang mắng chửi ông trời, nói hiện thực, cái gì là hiện thực, có nỗ lực thì có hồi báo, muốn có thù lao thì phải trả giá thật nhiều.” Lý Tưởng nhún nhún vai, lạnh nhạt nói, “Đáng tiếc, rất nhiều người được hồi báo, sau đó hắn phải trả giá thật nhiều, lại nói ông trời bất công, hiện thực bất công, vì sao trước khi được thù lao hắn không nói những lời này chứ?”
Lưu Nhã trầm mặc không nói, không biết nên nói cái gì cho phải.
Lý Tưởng nói: “Được rồi, đừng nói những chuyện linh tinh này nữa, có một số việc nàng ấy thật sự không có cách nào gánh chịu tự nhiên sẽ tìm tới chúng ta, nếu như nàng ta không nói, cũng không tới tìm chúng ta thì tất nhiên là nàng ta có lo lắng riêng. Muốn giải quyết chuyện của nàng thì chờ nàng tới tìm chúng ta đi.”
“Cũng đành như vậy.” Lưu Nhã cay đắng cười, đồng tình với Hoàng Linh Linh nhưng gấp gáp cũng không giúp gì được.
“Người đẹp, lo nói nhiều như vậy, bữa cơm làm sao bây giờ a!? Lý Tưởng xoa xoa cái bụng, cười khổ nói: “Tôi thấy có chút đói bụng rồi này.”
Lưu Nhã thờ dài nói: “Chúng ta ra ngoài ăn đi, Linh Linh đi rồi, tôi cũng không có tâm tình nấu ăn.”
“Hay là vậy, một lát nữa các nàng kia về, không có gì các nàng sẽ tha cho tôi không?” Lý Tưởng vén ống tay áo lên, mỉm cười nói, “Hãy để tôi bộc lộ tài năng, nhìn tay nghề của tôi xem thế nào.”
Liền bắt đầu bận rộn trong phòng bếp.
“Lý Tưởng, cảm ơn anh.” Lưu Nhã nhẹ giọng nói.
“Cảm ơn tôi? Cảm ơn bằng gì hả?” Lý Tưởng cười xấu xa nói, “Chỉ là một câu cảm ơn cũng quá trống không rồi, có chút gì thực tế đi, tôi rất thích thực tế.”
“Anh, anh muốn làm gì?” Lưu Nhã ngượng ngùng đỏ bừng cả khuôn mặt, giậm chân hỏi.
Lý Tưởng sờ sờ cái mũi, nói: “Ví dụ như lấy thân báo đáp a, ví dụ như làm ấm giường cho tôi a, lại ví dụ như tôi làm ấm giường cho cô cũng được, haha.”