Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Chương 46: Điều kiện đàm phán



Edit: Sương Rồng, Vạn

– Làm sao cậu biết?

Dương Tư Niệm giật mình nhìn Lý Tưởng, thật tình nàng cho rằng Lý tưởng là yêu quái, bất cứ chuyện gì cũng không thể dấu diếm được hắn.

Lý Tưởng hút một hơi thuốc, nhả ra một làn khói, lạnh nhạt đáp:

– Ngày hôm qua Chu Chân theo dõi chúng ta, đơn giản là chuyện về Hùng Huy, Cục công an thành phố cùng Hùng Bách Đào có thể gây áp lực cho nàng nhưng bọn họ đều không làm gì được nàng. Cho nên chuyện này mà Chu Chân cũng mặc kệ thì Hùng Bách Đào nhất định phải tự mình đứng ra. Hùng Huy là con trai duy nhất của hắn đương nhiên hắn phải nhanh chóng cứu ra.

Dương Tư Niệm gật đầu, nói:

– Đúng vậy, Hùng bách Đào hẹn gặp tôi vào mười một giờ trưa tại câu lạc bộ tư nhân.

– Ừm.

Lý Tưởng gật đầu, không có nói ý kiến cùng cách nhìn của mình.

– Cậu nói xem tôi có nên đi hay không?

Đôi mắt đẹp của Dương Tư Niệm cứ thế nhìn Lý Tưởng.

– Cô muốn nghe lời nói thật?

Lý Tưởng cười hỏi.

– Đúng vậy.

Dương Tư Niệm nói.

Lý Tưởng nói tiếp:

– Muốn tôi nói thì tôi nói, cô vẫn là vẫn không nên đi.

– Lý do?

Dương Tư Niệm nhướng mày, không giải thích được hỏi.

Lý Tưởng lại nói:

– Rất đơn giản, đây rõ ràng là một cái bẫy, dụ cô tới sau đó bắt giữ cô, dùng cô để trao đổi Hùng Huy.

Dương Tư Niệm lông mày nhíu chặt vào nhau, lạnh nhạt nói:

– Hùng Bách Đào là người của cơ quan Nhà nước, hắn sẽ không có gan làm việc này đâu?

Trong lòng Dương Tư Niệm cũng không nắm chắc.

– Người bị buộc rơi vào tình trạng này thì chuyện gì hắn cũng có thể làm ra.

Lý Tưởng chậm rãi nói:

– Huống chi chuyện này Hùng Bách Đào sẽ không trực tiếp đứng ra, hơn nữa Hùng Huy còn là người của Giảng Võ Đường, như vậy hắn hoàn toàn có thể sai khiến người của Giảng Võ Đường đi làm chuyện này, nếu như chuyện thất bại hắn có thể đem trách nhiệm đổ lên đầu Giảng Võ Đường còn với hắn thì không một chút liên quan.

– Thật hèn hạ.

Dườn Tư Niệm lạnh lùng mà mắng.

– Dương tổng, chuyện này tôi khuyên cô đừng có quản, người là do tôi bắt, tôi sẽ xử lý thích đáng.

Lý Tưởng thật tâm khuyên Dương Tư Niệm.

– Cô cùng Cục quốc an có quan hệ không tệ nhưng đây là căn cứ trên cơ sở lợi ích cộng đồng, ngày nào đó hành vi của cô đem lại phiền phức cho cục quốc an, như vậy người cầm quyền chưa chắc sẽ quản cô sống chết ra sao.

Dương Tư Niệm kinh ngạc nói:

– Làm sao cậu biết tôi cùng với cục Quốc An có quan hệ rất tốt?

Lý Tưởng cười cười, nói:

– Hùng Huy tìm tới tôi là do cô lộ tin tức, mà Phó Nghị có thể hành động nhanh như vậy là do cô đã nói chuyện cùng người nào đó trong cao tầng lãnh đạo cục Quốc An từ trước cho nên người đó mới có chuẩn bị từ trước, bằng không tiểu tử kia vừa tới Giang Châu nhận chức, hắn cũng không có quyền lực lớn như vậy, điều động một đội hành động đặc biệt cứu tôi.

– Cậu thật đáng sợ.

Dương Tư Niệm hít một hơi khí lạnh, Lý Tưởng không có tham gia cả câu chuyện nhưng hắn lại biết rõ mọi chuyện, cứ như hắn tự mình trải qua vậy, điều này khiến nàng càng nhìn không thấu Lý Tưởng, lại càng cảm thấy Lý Tưởng thêm đáng sợ hơn.

– Không phải là tôi đáng sợ, kì thực rất nhiều chuyện cô suy luận cũng có thể tìm ra được chân tướng sự việc.

Lý Tưởng rất ít cùng người khác nói nhiều như vậy, có lẽ là do nể mặt Dương Phượng Phượng, có lẽ là do thấy nàng mệt mỏi, có một số việc hắn không ngại kiên nhẫn giải thích với Dương Tư Niệm:

– Thương nhân chính là thương nhân, chính trị gia chính là chính trị gia, bản chất song phương truy cầu là bất đồng, thương nhân rót lợi, chính trị gia rót quyền, lợi ích cùng quyền lực có thể hỗ trợ xúc tiến nhau, như vậy thương nhân cùng chính trị gia có cơ sở hợp tác, nếu một ngày lợi ích của thương nhân gây nguy hại đến quyền lực của chính trị gia, như vậy sẽ bị quyền lực vô tình tẩy trừ. Không nên quên, bản chất đứng đầu của lợi ích chính là quyền lực. Thương nhân có bản lĩnh cũng là không vượt qua khỏi quyền lực, Dương tổng cô có hiểu không?

– Tôi hiểu ý cậu, có điều người đang ở chỗ cao như vậy, muốn lui cũng không có đường để mà lui.

Dương Tư Niệm uống một ngụm cafe, khổ tâm bất đắc dĩ nói.

Lý Tưởng cười cười, cũng không có tiếp tục nói hết, hắn biết Dương Tư Niệm sẽ không nghe theo lời hắn.

Có lẽ nàng có điều bất đắc dĩ, thế nhưng nàng lựa chọn con đường này, không thể nghi ngờ là bảo hổ lột da, hỏa trung thủ lật (mình làm người khác hưởng), sẽ có một ngày, người đứng phía sau sẽ vô tình hi sinh nàng.

– Vậy cậu đi theo giúp tôi đi.

Dương Tư Niệm dù sao cũng là một cô gái, cho dù lợi hại, cho dù là cường nữ nhân, cũng có lúc nội tâm yếu đuối cùng bất đắc dĩ.

– Được.

Lý Tưởng dập tắt tàn thuốc, đứng lên nói.

– Khi nào đi thì gọi tôi.

Liền rời khỏi phòng làm việc.

Dương Tư Niệm nâng tách cafe lên, nhìn bóng lưng Lý Tưởng, lẩm bẩm nói:

– Ngươi rốt cuộc là người như thế nào?

Nàng bắt đầu tràn ngập hứng thú đối với Lý Tưởng, nàng muốn biết bộ mặt thật sự của hắn là như thế nào.

Lý Tưởng ra khỏi phòng làm việc của Dương Tư Niệm liền cố ý đi bộ tài vụ một chuyến, thấy tổng giám đốc tài vụ La Phi Ngư có ở đây, lông mày nhíu lại một chút, mỉm cười đi vào.

– Cậu là ai?

La Phi Ngư đột nhiên thấy có người lạ đi vào phòng làm việc của mình, không vui nói.

– Cậu là người của bộ phận nào? Đây là bộ phận tài vụ, đừng có đi lộn.

– La tổng, tôi là vệ sĩ riêng của Dương tổng.

Lý tưởng cười cười, lấy ra một điếu thuốc giơ lên, hỏi.

– Làm một điếu không.

La Phi Ngư nghe Lý Tưởng nói hắn là vệ sĩ riêng của Dương Tư Niệm thì cũng không lập tức đuổi hắn đi, gật đầu nói:

– Thỉnh thoảng cũng sẽ hút một điếu.

Lý Tương rút ra một điếu thuốc lá đưa cho La Phi Ngư, chính mình cũng hút một điếu, sau khi nhả ra một làn khói, nói:

– La tổng gặp phiền phức?

– Làm sao cậu biết?

La Phi Ngư trợn hai mắt hỏi.

Lý Tưởng đáp:

– Tôi thấy La tổng cau mày, sắc mặt ngưng trọng, thần quang thừ ra, mất hồn mất vía, không phải có tâm sự thì là gì?

– Cậu còn có thể xem tướng sao, người Dương tổng mời thật sự là không đơn giản.

La Phi Ngư cười như không cười, thuận miệng nói.

– Ha ha, Dương tổng lúc nói chuyện phiếm với tôi có nhắc tới La tổng.

Lý Tưởng cười nói.

– Ah, thật vậy?

La Phi Ngư tinh thần rung động, hắn nhìn ra Lý Tưởng cùng Dương Tư Niệm quan hệ không giống bình thường.

– Hai trăm triệu tài chính, quả thực rất khó che dấu, cho dù ông không nói ra thì Dương tổng cũng điều tra ra.

Lý Tưởng cố ý tung một cái mồi nhử, thản nhiên nói.

– Như vậy không bằng ông chủ động thành thật nói ra, ít ra như vậy ông cũng có thể tạo cho mình cơ hội.

La Phi Ngư ngỡ như gặp tri kỉ, thở dài nói:

– Đúng vậy a, người anh em, đừng nhìn tôi ăn mặc sang trọng, là giám đốc tài vụ của đại tập đoàn, trên thực tế chỉ như là con rối, không chỉ riêng tôi mà chỉ sợ Dương tổng cũng không có quyền lực gì.

– Ah, chuyện gì xảy ra?

Lý Tưởng tựa như tuỳ ý hỏi, trên thực tế lại đầy thâm ý nhìn La Phi Ngư.

– Ah, không có gì, không có gì, chỉ là nói chuyện phiếm, nói chuyện phiếm mà thôi.

La Phi Ngư ý thứ được mình nói quá nhiều, vội vàng chuyển trọng tâm câu chuyện, cười nói.

– Phàm là công nhân viên của tập đoàn thì tiền lương cùng phúc lợi của bọn họ đều phải qua tay tôi, cậu tên là gì ?

Lý Tưởng biết La Phi Ngư còn nhiều nhiều bí mật chưa nói cho hắn, nếu không cho hắn ta một ít mật ngọt, như thế nào lại làm cho hắn lộ ra kẽ hở, hắn mỉm cười nói:

– Tôi là Lý Tưởng (李想) , Lý là mộc tử ( chữ Lý 李 được ghép từ chữ mộc 木 và chữ tử 子), Tưởng (想) là tưởng trong pháp tưởng (法想).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.