Cực Phẩm Mỹ Nữ Bảo Tiêu

Chương 41: Bá vương ngạnh thượng cung



Edit: Trường Ca Ca

Tô Tố Tố căn bản không biết, buổi tối hôm nay Hạ lão nhị đã cố tình đưa con trai ra ngoài chơi. Trong biệt thự lúc này ngoại trừ mười mấy tên vệ sĩ ra thì chỉ còn mỗi mình gã.

Ngay từ lần đầu gặp mặt Tô Tố Tố, Hạ lão nhị đã có suy nghĩ xấu xa, muốn tìm cơ hội thịt nàng.

Gã biết hoàn cảnh mưu sinh của Tô Tố Tố không được khá giả, vì vậy muốn dùng tiền tài để nuôi nàng.

Nhưng câu trả lời của Tô Tố Tố là từ chối thẳng thừng.

Gã chưa từ bỏ ý định, còn nói sẽ cho gia đình nàng cuộc sống sung túc, ngoài ra gã còn giải quyết hết các vấn đề khó khăn mà nàng đang gặp phải.

Chẳng qua gã không biết, Tô Tố Tố dù có nghèo đói cỡ nào cũng kiên quyết không bao giờ để mất đi tôn nghiêm của bản than, mặc cho gã ra điều kiện gì đi nữa, thái độ của nàng vẫn trước sau như một.

Vì vậy khiến Hạ lão nhị càng thêm tức giận, gã cố tình đưa hết người trong nhà ra ngoài, chuẩn bị tí nữa dùng chiêu Bá vương ngạnh thượng cung với nàng.

Đối với phụ nữ, chỉ cần có được thân thể nàng còn sợ nàng không đáp ứng mọi điều kiện của ngươi sao?

Lăn lộn trong xã hội đã lâu, Hạ lão nhị gã tại cái thành phố Giang Châu này về uy tín cùng danh dự không ai là ko biết, lại có một bang phái cùng anh em giúp gã làm việc, còn có một công ty thay gã kiếm tiền, tất nhiên không có nhiều người dám cự tuyệt cũng như trêu chọc gã.

Tô Tố Tố lại không thức thời đáp ứng đã khiến gã nổi giận.

Tuy đã bị ngọn lửa dâm dục che mờ con mắt nhưng Hạ lão nhị vẫn chưa thể nắm giữ quyền chủ động, hơn 10p trôi qua vẫn không thể bắt được Tô Tố Tố, ngoại trừ xé rách áo ngoài của nàng ra thì cũng chả có tiến triển gì thêm.

Lúc này chiếc áo mà Tô Tố Tố đang mặc đã bị Hạ lão nhị xé rách, nội y màu hồng của nàng đã bị lộ ra ngoài, bộ ngực cao vút tròn trịn căng tràn càng làm cho Hạ lão nhị bị lửa dục thiêu đốt.

Hai mắt của gã giống như muốn phun ra lửa vậy.

Tô Tố Tố ra sức lợi dụng các đồ vật trong phòng khách để làm chỗ trú thân, chỉ cần Hạ lão nhị tới gần là nàng sẽ dùng các vật thể nắm được ném về phía gã, tất nhiên nàng làm vậy là để gã không bắt được mình.

Rốt cục đã làm Hạ lão nhị nổi giận, gã gần như mất đi sự kiên trì với lý trí.

Ba người Lý Tưởng, Dương Phượng Phượng, Lưu Nhã phá cửa đi vào nhưng Hạ lão nhị dường như không quan tâm, tuỳ ý để cho Tô Tố Tố nện một vật lên đầu gã, tay gã nhanh như cắt tóm lấy cổ nàng, tiếp đó một bạt tai như trời giáng vào mặt nàng, một tát này khiến Tô Tố Tố mắt nổ đom đóm, không biết trời đất là gì nữa, khoé miệng rỉ ra máu tươi.

– Đkm, lão tử thích mày đó là phúc phận ba đời nhà mày, có tin lão tử đánh chết mày hay không?

Hạ lão nhị trông thấy Tô Tố Tố đã rơi vào trạng thái sắp ngất liền cười ha hả, trực tiếp ném nàng lên ghế sa lông, chuẩn bị cởi quần áo trên người nàng ra.

Đột nhiên mắt gã hoa lên, một đạo thân ảnh vô thanh vô tức mà ra hiện ở trước mặt gã, không đợi gã kịp phản ứng là chuyện gì xảy ra, người kia giơ lên một cước, “Bộp” trực tiếp đem gã đá bay ra ngoài.

Cà người Hạ lão nhị bay ở giữa không trung, tốc độ bay khỏi cần bàn, ước chừng gãy 2,3 cái xương sườn, trong nháy mắt cả người gã đều đau nhức muốn chết, mồ hôi hạt trên trán túa ra như mưa.

Thế nhưng người kia vẫn không có ý buông tha gã, mặc cho gã đang bay giữa không trung vẫn nhanh như cắt đuổi theo. Phanh một tiếng, người nọ vung chân nện một phát thật mạnh lên ngực gã, âm thanh xương gãy lần thứ hai vang lên, người gã bị lực đánh quá mạnh trực tiếp bay ra ngoài rồi ngã trên mặt đất nhưng không có dấu hiệu dừng lại văng thêm một đoạn nữa rồi đập vào vách tường, khó khăn lắm mới “hấp thụ” hết cỗ lực lượng này.

Lý Tưởng ánh mắt tràn ngập sát khí, thấy Hạ lão nhị vẫn không nhúc nhích mà quỳ rạp trên mặt đất, xoay người đi tới trước mặt Tô Tố Tố, thấy nàng đã có vẻ tỉnh táo trở lại, hắn cởi áo khoác rồi che ở trên người nàng.

“Tố Tố.” Dương Phượng Phượng trông thấy Tô Tố Tố bị thương, tức giận không ngớt, ngồi ở bên người nàng, ôm nàng không ngừng an ủi:

– Chị Tố Tố, không có việc gì rồi, bọn ta đã tới chị sẽ không sao đâu.

Thế nhưng ánh mắt Tô Tố Tố lúc này vô cùng trống rỗng, nhìn như không có hồn chút nào, mặc kệ Dương Phượng Phượng an ủi thế nào nàng cũng không có trở lại như ban đầu.

Lý Tưởng thở dài một hơi, biết Tô Tố Tố đã bị khiếp sợ, nội tâm có bóng ma, nếu không nhanh chóng đem nàng từ trong bong tối trở lại, sợ rằng sau này thái độ làm người cùng cách sống của nàng đều sẽ có ảnh hưởng không nhỏ.

Hắn đẩy Dương Phượng Phượng đang ngồi bên cạnh Tô Tố Tố ra, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng, dang cánh tay thon dài ra ôm ấp lấy nàng vào trong lòng, bàn tay vuốt nhẹ sau lưng, ôn nhu nói:

– Có anh ở đây rồi, không ai làm hại em được đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.